Tịch Đồng giống như khối đá nam châm dán vào trên người anh, có anh ở đây, cô có thể quên đi hết những điều ghê tởm, những người đáng ghét kia. Mặt Mạnh Dịch rất đẹp, cơ thể ấm áp sạch sẽ, ánh mắt rất ấm nóng, cô nhìn vào ánh mắt anh liền không thể nghĩ tới điều gì khác.
Mạnh Dịch động thân đi vào, vững vàng đóng cô vào mép giường.
Những đường gân trên cổ anh căng phồng, trán chảy xuống một giọt mồ hôi, cảm thấy nơi mịn màng của cô mè nheo cọ vào dưới ngực của anh, không phải dáng vẻ khó chịu nên bắt đầu di chuyển chậm rãi. Bên trong thật chặt, anh không phát huy được, dùng miệng môi an ủi hai viên đỏ bừng trước ngực cô, luân phiên thưởng thức mấy lần, thuỷ triều trong đường hành lang dẫn dắt anh đến chỗ sâu gặm nhấm.
"Đừng đẩy nữa... Ưm... Quá sâu..." Tim bịch bịch nhảy cực nhanh, gò má bỏng rát như hai quả cầu lửa, con ngươi nửa hí, hai cổ tay bị anh kéo ra phía sau dùng cà vạt buộc, có chút hoảng: "Anh làm gì vậy nha..."
Mạnh Dịch nghe giọng điệu như nũng nịu của cô, bên dưới đụng một cái, ôn ôn nhu nhu nói: "Làm em đấy."
Móng tay của cô không cắt, cào không nặng không nhẹ, trời nóng như vậy anh cũng không muốn thoa thuốc mỡ trên lưng.
Tịch Đồng nức nở cắn drap trải giường, bị anh kéo ra: "Cái gì cũng bỏ vào trong miệng, em là chó à?"
Anh ôm lấy eo cô, mấy cạn một sâu rút ra cắm vào, cô bị va chạm không có quy luật đến toàn thân xụi lơ, giác quan đều tập trung ở trong lối đi khi căng khi chùng, giọng thay đổi giai điệu: "Tôi, tôi là chuột nhỏ, năm bổn mạng... Anh mới là chó... A!"
Mạnh Dịch không nhịn được, ôm cô lên, quỳ xuống mép giường đóng cọc. Hai tay cô không thể động đậy, cằm tựa vào hõm cổ anh, cơ thể cô bị đẩy đến té ngửa về phía sau, lại kịp thời theo trở lại, chịu đựng cuồng phong bạo vũ càng kịch liệt.
Tịch Đồng quả thực không chịu nổi, rầm rì lẩm bẩm kêu anh chậm một chút, anh chậm lại, nhưng đỉnh sâu hơn, cô sợ bị anh xuyên thủng, xin anh nhẹ một chút, anh liền giảm lực đạo, nhưng cắm thật nhanh khiến giọng nói của cô vỡ tan thành từng mảnh.
Cô nhắm hai mắt gọi tên anh, anh nắm chiếc cằm nhọn của cô, cắn vào đôi môi đỏ mọng của cô, "Gọi tôi là gì?"
Anh tăng nhanh tốc độ, trong huyệt bị anh đâm đến nóng bỏng trơn trợt, há miệng run rẩy cắn nuốt cây gậy, chất lỏng trào ra, cô bị anh đánh thất thần, hông vặn vẹo, lắc lư vòng eo thon thả như cành liễu mềm mại, "Anh trai..."
Mạnh Dịch hung hăng hôn cô thật mạnh, động tác càng trở nên mãnh liệt: "Ngoan."
Cô theo tiết tấu lên lên xuống xuống của anh, hàm hồ không rõ nhỏ giọng nói: "Anh trai... Anh, anh có nhớ em không..."
Mạnh Dịch đột nhiên ngừng, thở hổn hển mấy cái, bưng mặt cô: "Em nói gì?"
Cô bị anh đưa đến đỉnh cao, đột nhiên mất đi sự tự tin, nhìn anh với đôi mắt mờ mịt, giống như một con cá chỉ có trí nhớ bảy giây, ngốc nghếch hỏi: "Tôi nói cái gì..."
Mạnh Dịch giận đến mức xoay cô qua chỗ khác, từ phía sau xông vào, chỉ đi vào đầu lộ ra cây cột to lớn, tra tấn cô một cách nhẹ nhàng, tra khảo: "Tôi nhớ em, ngày ngày đều nhớ... Em thế nào? Có nhớ tôi không? Nói mau."
"Không, ưm... Nhớ..."
"Nói rõ ràng." Anh ác liệt ra lệnh, đột nhiên lui ra ngoài, tiểu huyệt đỏ tươi bị chống giữ hồi lâu, không khép lại được, mật dịch nhớp nháp theo từng trận co quắp ồ ồ chảy ra.
"Nhớ..."
Tịch Đồng nằm sấp ở trên giường, tóc đen xõa tung như cây thủy sinh trong biển sâu, nửa khuôn mặt quay sang một bên, chóp mũi hếch lên, "Anh nhanh lên một chút..."
Mạnh Dịch đứng ở cửa hang bùn lầy không chịu nổi, từng chút từng chút ma sát, ma sát đến xương sống của cô như điện giật, cảm giác tê dại và trống rỗng ép nước mắt tràn ra, lắc lắc nâng mông lên, tìm kiếm thứ gì đó có thể lấp đầy mình.
"Mạnh Dịch, anh đi vào..." Cô gấp đến độ quay đầu ngẩng đầu nhìn anh, anh đứng ở mép giường, dáng vẻ rất nhàn hạ, khóe miệng còn treo một nụ cười, rất xấu.
Cô cắn môi, làm bộ tội nghiệp nói: "Anh trai, em nhớ anh, em nhanh lên một chút vào... Ưm!"
Mạnh Dịch như cô mong muốn vọt tới phần dưới cùng, vỗ nhẹ một cái lên mông cô: "Bây giờ chịu nói thật rồi?"
Anh nắm một đầu cà vạt, giống như đang điều khiển sợi dây của một con rối, cổ tay sau lưng của cô cũng bị kéo ra sau lưng, nâng phần thân trên lên, để anh tiến vào sâu hơn. Cây gậy bên trong phồng lên, trượt vào bên trong, kinh mạch phồng lên kích thích vách tường nhạy cảm bên trong, để cho hoa huyệt hút chặt hơn, ngậm anh co rút không cách nào khống chế.
Sau mấy chục cú thúc, người cô run một cái, lảo đảo muốn ngã, nghe được tiếng anh thở dốc bên tai: "Không có tiền đồ."
Ngay sau đó là bùng nổ cướp đoạt.
Mạnh Dịch cởi cà vạt ra, toàn thân cô bị anh cắm đến mềm mại, cánh tay vô lực rủ xuống. Tay anh xuyên qua dưới nách đi tới trước ngực, vừa xoa vừa nhanh chóng rút ra đâm vào, môi bên gò má phải hôn đến bên cổ, vừa cắn vừa mút, ăn rất ngon miệng, hứng thú dâng cao.
"Nhẹ một chút... Anh quá lớn..."
Anh xem như là lời khen ngợi: "Cảm ơn."
Tịch Đồng khó khăn lắm thủy triều từ ngập đầu bơi, lại là một làn sóng lấn át, ô ô bám lấy cánh tay anh như bè gỗ, tiết ra ba bốn lần đều không khiến cho anh giao ra, cuối cùng chỉ có thể dựa vào ở trong ngực anh mặc anh định đoạt.
Người đàn ông suốt tháng qua không được thỏa mãn ham muốn thật đáng sợ, lần này anh đã biết cách kiềm chế, dùng một chiêu thức không thể làm tổn thương cô nhưng kỹ xảo trí mạng, khiến cô thoải mái một trận, sợ hãi một trận, thay nhau tới, mấy vòng sau, cô phun ra ngoài, kêu cũng kêu không được, hai mắt ngấn lệ mông lung hừ hừ.
Mạnh Dịch ra sức di chuyển, kịch liệt lâu dài húc về phía điểm G cao trào, cô nhấc đầu lên hít thật sâu một hơi, mỗi một tấc da thịt cũng đều thả lỏng, chỉ có bụng căng thẳng vô cùng chặt, hoa huyệt cùng côn thịt lớn đấu chết sống.
Xương cụt của anh tê dại, tinh quan chợt thất thủ, rút ra bắn vào trên mông trắng như tuyết của cô, chất lỏng trong suốt lẫn vào chất đục màu trắng, làm bẩn tấm trải giường.
Tịch Đồng thoi thóp nằm sấp ở trên giường, không chút chút khí lực nào.
"Bữa tối muốn ăn cái gì?"
Mạnh Dịch hỏi ba lần cô mới mở mắt ra, thì ra ngoài cửa sổ trời đã tối rồi.
Một lần làm chính là hai giờ.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Truyện cười: Nữ chính Mary Sue vừa tắm vừa nói bản thân rất là bẩn (có bao nhiêu người đóng vai này rồi?)
Chương này có 3500, cảm thấy ngọt thì dùng trân châu cùng cất giữ đập tôi nha ∠( ᐛ” ∠)_