Đích Thứ Nữ

Chương 18



35

Doanh tướng nói rằng Thái tử vô tình bị lạc trong vùng núi tuyết, bây giờ hẳn là lành ít dữ nhiều.

Bây giờ thời tiết càng ngày càng lạnh, nếu quân Thổ phản công, quân ta nhất định không chiếm được thiện ý, tốt nhất là rút quân đi bàn bạc sau.

Mọi người đang thảo luận, hầu hết đều tỏ vẻ buồn rầu.

Người kêu gọi rút quân dữ dội nhất chính là cữu cữu của Lục hoàng tử.

Ta mỉm cười, đứng dậy, đi về phía hắn.

Rút thanh kiếm từ thắt lưng ra, đâm xuyên qua hắn ta.

Lạnh lùng nói:

“Thái tử là công thần giữ nước, là anh hùng chiến đấu vì đất nước, ngươi lại ngồi đây muốn gi.ết huynh ấy, sẽ làm tổn thương bao nhiêu trái tim của các tướng sĩ?”

"Sau trận chiến này, quân Thổ đã bị suy yếu nghiêm trọng, sẽ không phản công trong thời gian ngắn.

“Lương thực của quân ta vẫn có thể duy trì trong ba ngày, trong ba ngày này, chúng ta phải bằng mọi giá tìm được Thái tử, nếu ai tìm được Thái tử, ta sẽ phong cho hắn làm bá tước, ban thưởng vạn lượng vàng, đảm bảo cuộc sống nửa đời sau bình an vô lo."

………..

Tạm thời trấn áp những tướng lĩnh đang rục rịch, ta yêu cầu Thu đàn mặc áo giáp cho ta.

"Nương nương, người muốn đích thân đi sao? Nhưng trong quân không có người, chỉ sợ......"

“Mệnh lệnh của ta sẽ không trấn áp được họ lâu đâu.”

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm tuyết trắng:

“Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra Thái tử, nếu huynh ấy ch.ết rồi, ta cũng không thể sống nổi.”

"Được rồi, mặc vào đi, tệ nhất là ch.ết ở trong núi tuyết, Hoàng hậu sẽ nuôi dưỡng Huy nhi."

"Vâng."

Thu Đàn mặc áo giáp giúp ta với đôi mắt ngấn lệ.

“Hai năm phu thê, không ai hiểu rõ Thái tử hơn ta, ta cưỡi ngựa dọc theo vết tích lao về phía đất tuyết.”

Vừa bước đi, vừa đào bới tuyết để tìm dấu vết Thái tử để lại.

Những ngón tay ta đỏ bừng vì lạnh, như sắp rơi ra, ta xoa tay rồi đặt dưới miệng để thở.

Cuối cùng, ta dắt ngựa đi bộ về phía trước, một thước sâu, một thước nông, đỉnh đầu ta phủ đầy tuyết, ta gần như vô giác vì lạnh.

Ta đã tìm kiếm một ngày một đêm.

Khi ta gần như ngã gục, cuối cùng ta cũng tìm được Thái tử đang bất tỉnh bên cạnh một gốc cây khô.

Ta không kìm được, ôm lấy cơ thể đông cứng của huynh ấy, khóc lớn.

36

Thái tử bị thương nặng, đến khi trở về Kinh thành, luôn nằm trên giường dưỡng thương.

Hoàng đế từ lâu đã biết rõ mọi chuyện từ trước nhờ những tai mắt, trừng phạt nghiêm khắc Lục hoàng tử, thậm chí còn khen ngợi hoàng hậu:

"Thái tử thật sự đã cưới được một Thái tử phi tốt."

Hoàng hậu cười đến tận mang tai, ban thưởng cho ta nhiều thứ, nói rằng ta là ngôi sao may mắn của Thái tử.

Thái tử cũng rất sợ hãi, thường nắm tay ta, nói:

“Nếu không có nàng, lần này ta khó có thể sống sót trở về.”

"A Sênh, ta thật may mắn khi có nàng."

Thái tử xoa tay ta, giọng nói dịu đi hoàn toàn, giống như một con thú dữ thực sự đưa tôi vào lãnh thổ của mình.

“Điện hạ, ngài không sao là tốt rồi.”

Ta sờ vào vết sẹo của huynh ấy, cảm thấy rất đau lòng:

“Thiên hạ đều nói Điện hạ anh minh uy phong, nhưng thần nữ chỉ muốn điện hạ bình yên vui vẻ, không phải ra chiến trường nữa.”

"Điện hạ bị thương, ta cũng đau lòng."

Thái tử mỉm cười, ánh mắt đầy dịu dàng:

"A Sênh, kiếp này, chỉ có nàng đối xử chân thành với ta.”

"Ta chắc chắn sẽ không phụ nàng."

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.