Edit: Mỳ.
Chương 10: Xảy ra chuyện tại Ulanhot – Thời Ngạo vừa đi vừa tức giận nói: “Đừng tưởng rằng anh không để ý, thì tôi sẽ để tâm đâu đấy nhé! Không đời nào!”
Ngang Thấm không để ý đến Thời Ngạo, thế nhưng Ô Như Mục bên cạnh lại sủa liên tục hai tiếng rồi đi thẳng về phía cô.
Thời Ngạo sợ đến mức lùi lại, tức giận mắng: “Anh không để ý đến tôi thì thôi, còn muốn thả chó cắn người nữa hả? Tôi đã làm gì anh đâu!”
Nhìn thấy Ô Như Mục sắp xông về phía cô, Ngang Thấm cũng không ngăn lại. Thời Ngạo thầm nghĩ, hôm nay e là sẽ bị chó cắn mất thôi, vội nhắm tịt cả hai mắt. Nào ngờ, chẳng có chuyện gì xảy ra.
Đến khi cô mở mắt ra lần nữa, cô phát hiện đàn dê đã bị tiếng sủa của Ô Như Mục dọa cho sợ hãi. Lúc này đây, nó đang chạy về phía đàn dê gần đó dưới sự chỉ huy của Ô Như Mục.
Thời Ngạo thở phào nhẹ nhõm, đồng thời tức giận nhìn Ngang Thấm: “Anh cố ý đúng không? Anh muốn làm tôi xấu mặt phải không? Này! Trả lời tôi đi chứ!”
Đó giờ Ngang Thấm vẫn luôn rất ghét kiểu con gái ồn ào. Trước đây anh đã thấy dáng vẻ kiêu ngạo và vô ơn của cô đối với mình, do đó anh không muốn lãng phí thời gian để nói chuyện với cô làm gì. Sau khi tìm thấy con dê đi lạc, anh liền dùng chân đá vào bụng ngựa, kéo dây cương. Con ngựa được chủ nhân ra hiệu, từ trong mũi phát ra tiếng hí, rung vó ngựa rồi chạy thẳng về phía đàn dê phía xa.
Thời Ngạo thấy Ngang Thấm lại phớt lờ mình như mấy lần trước, cô dùng ý chí tương tự, vừa chạy 800 mét để đuổi theo vừa hét: “Dừng lại! Tên khốn này, dừng lại mau! Nếu anh không dừng lại, tôi sẽ méc Tha Á là anh bất nạt tôi đấy!”
Ngang Thấm mắt điếc tai ngơ, thậm chí còn chẳng thèm quay đầu lại nhìn.
Chạy chưa được vài bước, Thời Ngạo bất ngờ nuốt vài ngụm gió lạnh đến thấu xương, cơ thể chống đỡ hết nổi mà ngừng lại. Cô khom lưng, chống hai tay lên đầu gối, bởi vì vận động mạnh má há to miệng thở gấp. Cả mũi lẫn miệng đều không ngừng phả ra làn khói trắng.
“Khụ khụ khụ…..” Trong miệng Thời Ngại trào dâng một mùi rỉ sét, cơ thể vốn chưa khỏi hẳn lại càng thêm phần khó chịu. Cô ho khan vài tiếng, vừa không quên mắng chửi Ngang Thấm: “Đồ đầu gỗ! Đồ hèn! Đồ xấu xa! A hừm….”
Thời Ngạo nhìn cái áo choàng màu xanh nước biển phấp phới cách đó không xa, cô nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi Ô Như Mục lùa được con dê lạc đàn về. Nhìn thấy Ngang Thấm theo sau, nó vội vòng tới trước ngựa như muốn được chủ khen.
Ngang Thấm lấy miếng khô bò từ trong túi ra, ném đi. Ô Như Mục ngậm miếng thịt khô chạy sang bên một đàn khác của bầy dê. Tuy rằng Ngao Đăng cũng thèm đến chảy hết cả nước miếng, nhưng chủ còn chưa ra hiệu, nó sẽ không tự ý rời khỏi vị trí của mình. Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng huýt sáo của Ngang Thấm, nó mới ngọ nguậy, vui vẻ chạy đến trước ngựa.
Ngang Thấm không chút keo kiệt mà ném cho Ngao Đăng giống miếng thịt bò khô ban nãy. Ngao Đăng ăn xong quay trở lại chỗ đàn dê, tiếp tục làm công việc của mình.
Thời Ngạo giận dữ bước tới, Ngang Thấm đang cắn dở miếng thịt bò khô trên tay. Khi nhìn thấy cô, anh không có ý định dừng lại mà chỉ đá nhẹ vào bụng ngựa. Con ngựa liền ngoan ngoãn bước đi.
Thời Ngạo nhận ra rằng, người này cứ như đang cố tình tránh mặt cô. Thấy thế, Thời Ngạo tức giận đuổi theo, nói: “Tại sao tôi kêu anh dừng mà anh không chịu dừng? Ý gì đó?”
Răng rắc, Ngang Thấm cắn đứt một miếng thịt bò khô.
Thời Ngạo thấy chiếc mũ cashmere trên đầu có hơi vướng víu nên đã kéo hẳn nó xuống, tiếng gió bên tai mỗi lúc một lớn, cô khép chiếc mũ của mình lại, nói: “Anh im lặng hả? Cố tình chứ gì! Từ hôm qua đến giờ, đều là do anh cố ý hết!”
Trong khi Thời Ngạo đang nói, Ngang Thấm đã ăn xong miếng thịt bò khô. Anh liếc nhìn cô đang tức giận, không quên đổi tay kéo dây cương.
Thời Ngạo đi theo bên cạnh con ngựa, vừa đi vừa tức giận nói: “Anh đừng tưởng rằng anh không để ý, thì tôi sẽ để tâm đâu đấy nhé! Không đời nào!”
Cuối cùng Ngang Thấm cũng dừng lại. Đôi mắt đáng sợ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thời Ngạo. Sau đó, anh bình tĩnh trả lời: “Cô mắng đủ chưa?”
Đôi mắt sâu thẳm như dòng suối trong vắt, phản ánh vẻ ngoài kiêu ngạo của cô.
Miệng Thời Ngạo khô khốc, vô thức nuốt nước bọt, ưỡn ngực nói: “A! Muốn anh nói một câu khó thật đó!” Người này vẫn ngồi yên trên lưng ngựa, căn bản không biết mỗi lần nói chuyện, cô phải ngửa cổ mệt đến thế nào.
Mặt Ngang Thấm không chút thay đổi nhìn cô đang vung nắm đấm đe doạ. Sau khi suy nghĩ thật kĩ, cô quyết định mình sẽ không cử xử như một đứa con nít nữa.
Đàn dê đã gặm cỏ trên cánh đồng này được một lúc, anh giơ hai ngón tay vào miệng và huýt một tiếng. Hai con chó săn nhận được tín hiệu, bắt đầu lùa đàn dê về phía dòng sông Yimin. Sau đó, anh lắc nhẹ dây cương, bước đi với tốc độ nhàn nhã.
Thời Ngạo thở hổn hển, cứng người tại chỗ: “Này! Ít ra cũng xem là có quen biết, chúng ta không nói thêm được vài câu sao?” Không biết lý do vì sao, Ngang Thấm càng không muốn trả lời, cô lại càng muốn trêu chọc anh.
Nhưng hai chân của cô, sao lại so được với bốn chân của con ngựa anh đang cưỡi trước mắt được chứ?
Mới đầu, Thời Ngạo còn tức giận đến mất bình tĩnh, chỉ vào bóng lưng của Ngang Thấm mắng. Sau đó, chắc hẳn cô cũng cảm thấy mất mặt, liền dừng bước không đuổi theo nữa.
Không có gì ngoài trừ màu trắng giữa trời và đất. Gió mạnh cuồn cuộn thổi lên những mớ tuyết vụn. Bóng lưng thanh cao, cô độc của người đàn ông đang khoác lên mình áo choàng xanh đen trên lưng ngựa, bên cạnh còn có cả bầy dê màu nâu vàng, vô tình tạo thành một bức tranh tự nhiên cực kì nghệ thuật. Mặc dù vừa nãy Thời Ngạo còn mắng chửi anh, giờ phút này cũng không nhịn được mà cầm lấy máy ảnh ghi lại khoảnh khắc này.
Khi nhấn nút chụp, cô lẩm bẩm: “Không phải vì anh đẹp trai mà tôi chụp đâu đấy nhé! Đồ đầu gỗ!”
Đi bên ngoài suốt như vậy, Thời Ngạo cũng mệt mỏi nên tìm về phía dòng sông Yimin rồi đi theo đó mà đi về hướng nhà của Đức Bố. May mắn thay, cô có khả năng định hướng khá tốt, nhờ đó mà đã không bị lạc trong cánh đồng tuyết vô tận
Thế nhưng khi về đến nhà Đức Bố, cô lại nhìn thấy Tha Á đang buồn bã lau nước mắt.
Ngay khi nhìn thấy Thời Ngạo, Đức Bố và Tha Á nhìn nhau rồi nói một tràng tiếng Mông Cổ tựa như đang thảo luận. Bà nắm chặt lấy tay cô, nói bằng tiếng quan thoại: “Ở Ulanhot xảy ra chuyện rồi con ạ.”
Lúc này, Thời Ngạo mới hiểu được những lời mà Tha Á nói. Anh trai của bà, Thiết Mộc Nhĩ, đã bị rơi xuống sông khi lái chiếc xe máy của mình và mất rồi.
Càng khiến cho người ta đau lòng hơn đó là, trong bữa tiệc 100 ngày của cháu trai, ông đã uống không ít, lại không muốn gây phiền phức cho con rể nên đã cố ý lái xe về.
Con trai út của Thiết Mộc Nhĩ tên là A Nhĩ Sát, năm nay vừa mới thi đậu đại học. Để tiện hỗ trợ cho việc học hành của con cái, hai vợ chồng đã phải vay nợ với lãi suất cao. Giờ đây, Thiết Mộc Nhĩ đã ra đi, để lại goá phụ lẫn lũ trẻ mồ côi. Ngay từ đầu, vốn dĩ gia đình đã không có tiền tiết kiệm, thậm chí còn không có đủ khả năng lo tang lễ chứ đừng nói chi đến việc phải đi trả nợ cho những kẻ cho vay nặng lãi.
Vẻ mặt Tha Á đầy buồn bã: “Trường của A Nhĩ Sát đang trong kì nghỉ đông, vì để kiếm thêm tiền sinh hoạt nên đã phải đi chạy bàn bán thời gian ở thành phố Ulanhot. Cậu ta vẫn còn chưa biết tin bố mình đã qua đời.” Có lec là nghĩ đến việc anh trai mình qua đời một cách đột ngột, Tha Á lại lau nước mắt: “Tội nghiệp ông anh của dì. Chỉ vừa nuôi đứa nhỏ nhất lớn khôn, đã lìa khỏi thế giới này rồi.”
Thời Ngạo nhớ lại, mới sáng nay cô và Tha Á còn vui vẻ kể về những chuyện kỳ lạ ở Ulanhot, ấy thế mà đến tối lại nhận được tin buồn từ nơi đó. Cô không khỏi thở dài, chuyện trên đời này thật khó lường.
Cô không biết phải an ủi Tha Á như thế nào, chỉ nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay bà như muốn san sẻ một chút ấm áp. Nhưng phụ nữ ở vùng thảo nguyên nào có mong manh đến vậy. Tha Á lau khô vệt nước mắt, nói: “Dì phải trở về Ulanhot một chuyến.”
Đức Bố lo lắng việc Tha Á trở về quê một mình. Bởi vì bà không biết lái xe jeep hay đi xe máy gì cả. Sau khi kết hôn ở thảo nguyên Hulunbuir, nơi xa nhất mà bà đi là đến cửa hàng tạp hoá ở trong thị trấn mà thôi.
Hơn hết, A Nhĩ Sát mới lớn nên còn nhiều điều không hiểu. Dù bình thường Đức Bố có lười biếng hay cẩu thả đến đâu, ông vẫn là một người đàn ông trưởng thành có thể đương đầu với những chuyện lớn.
Thế nhưng Tha Á lại do dự: “Chúng ta mà đi hết, chỉ còn lại mỗi Thời Ngạo ở lại.”
Đức Bố đáp: “Còn Ngang Thấm mà! Thằng bé cũng là một người đàn ông rất đáng tin cậy, nó sẽ chăm sóc con bé thật tốt.”
Thời Ngạo tuy không thích Ngang Thấm nhưng cô vẫn mỉm cười, nói: “Dạ, còn Ngang Thấm mà dì.”
Cuối cùng, Đức Bố và Tha Á đều quyết định rằng, sáng sớm hôm sau sẽ lái xe về Hailar. Sau đó, bắt chuyến tàu từ Hailar về Ulanhot. Bọn họ cùng đón A Nhĩ Sát rồi mới lên xe trở về quê.
Tối hôm đó, Tha Á làm vội vàng một bữa ăn và mời Thời Ngạo cùng ăn. Tha Á, người bình thường hay thích hỏi cô về những chuyện ở thành phố, giờ đây lại im lặng thin thít trên bàn ăn. Dù có mạnh mẽ đến cách mấy, bà cũng cảm thấy vô cùng đau buồn trước sự ra đi đầy bất ngờ của anh trai mìn.
Đêm hôm đó, Đức Bố không uống bất kỳ một ly rượu nào. Sau bữa tối, ông liền đi ra ngoài tìm Ngang Thấm, hy vọng rằng anh sẽ giúp hai vợ chồng họ chăm sóc Thời Ngạo trong ba ngày tới. Đương nhiên, đàn gia súc trong nhà đều sẽ giao hết cho Ngang Thấm trông coi.
Con ngựa mà ban ngày Ngang Thấm cưỡi chạy như bay, giờ đây đã bị buộc lại trong chuồng, nhàn nhã nhai mớ cỏ khô.
Ô Như Mục lẫn Ngao Đăng đều đang nằm trong góc sân ngủ gật, đôi mắt lúc mở lúc nhắm.
Ngang Thấm nghe thế thì chỉ gật đầu, không nói gì thêm. Nhưng khi Đức Bố rời đi, đôi mắt sâu thẳm của anh chợt tối sầm lại. Anh nhớ lại dáng vẻ giương nanh múa vuốt hồi sáng nay của cô, không khỏi thở dài.
So với việc chăm sóc một đứa con nít không nghe lời, anh thà chăn bò chăn dê còn hơn.
Đức Bố và Tha Á tắt đèn đi ngủ sớm vì lịch trình ngày mai của họ. Thời Ngạo vừa mới uống thuốc xong, có lẽ cũng bị nổi buồn của Tha Á ảnh hưởng nên cũng đã sớm chui vào trong ổ chăn của mình. Chỉ có điều, trước khi đi ngủ, cô đã hắt xì tận ba lần. Thời Ngạo tự nhủ: “Cái tên đầu gỗ nói xấu sau lưng mình chứ đâu!”
Ban đêm chưa bao giờ lại tĩnh lặng như thế này. Gió Tây Bắc vẫn cứ khẽ thổi vào cửa sổ như mọi lần.
Không thể nào ngủ được.