Điểm Đến Là Nơi Tận Cùng Góc Biển

Chương 14: Chương 14



Edit: Mỳ.

Chương 14: Khiêu vũ trước mặt Ngang Thấm – “Ngang Thấm đã giúp tôi sửa xe. Tôi có ý muốn mời anh ấy ở lại dùng bữa, thế nhưng anh ấy cứ nhất quyết là phải đi. Tôi hỏi anh ấy, ngoài hai con chó và đàn gia súc trong chuồng ra, còn có ai có thể anh muốn gấp gáp trở về nhà vậy sao?”

Ánh mắt cô có vài phần dao động. Thời Ngạo thoát khỏi phần mềm xã hội, cất điện thoại lại vào trong túi.

Khi bước ra khỏi cửa hàng, trên đường rõ ràng càng có thêm nhiều người hơn. Dù đang là mùa đông nhưng dân du mục vẫn thích ra ngoài mua sắm. Thay vì nói là đến để mua đồ, đôi khi chỉ là mượn cớ ra ngoài, buôn chuyện đây đó trong trấn.

Thời Ngạo bước đại vào một cửa hàng tạp hoá. Cậu nhóc ngồi sau quầy thu ngân chỉ nhướng mi rồi lại đắm chìm trong video ngắn.

Thời Ngạo đảo mắt nhìn xung quanh. Cửa hàng tạp hoá tuy không lớn nhưng lại bán rất nhiều đồ. Phía sau quầy thu ngân có một tủ đựng thuốc lá và rượu, các loại đồ ăn vặt đều được trưng bày ở hàng thứ tư và năm. Hầu hết đều là các sản phẩm làm từ sữa. Ngoài ra còn bán cả một số phụ kiện trang sức.

Thời Ngạo bước đến trước một cái kệ, cầm lên một chùm chìa khóa hình con ngựa màu nâu, hỏi cậu nhóc: “Cái này giá bao nhiêu?”

Thằng nhóc uể oải đáp: “10 tệ.”

Thời Ngạo lại nhặt chiếc móc khóa hình đôi bốt Mông Cổ mini màu đỏ lên và hỏi: “Còn cái này thì sao?”

“Đồng giá 10 tệ hết đấy.”

Thời Ngạo cũng lấy một cái.

Thấy cô định trả tiền, cậu nhóc mới buông điện thoại xuống, chậm rãi đứng lên. Trong khi thằng bé đang tìm tiền thối, Thời Ngạo hỏi: “Trong trấn có nhà tắm không?”

“Có.” Cậu nhóc đưa tiền thối cho Thời Ngạo: “Ra ngoài đi thẳng về phía bên trái. Chỗ đó gọi là Nhà tắm Hưng Sâm, một lần tắm là 10 tệ.”

“Được.” Thời Ngạo đã nghe rõ: “Cảm ơn.”

Cậu nhóc mỉm cười ngượng ngùng, trên mặt ửng hồng: “Chị là người ở nơi khác đến hả?”

“Ừm.”

“Đến du lịch à?” Cậu nhóc thở dài: “Thế thì chị nên đến vào tháng 9 chứ, khi đó thảo nguyên nhìn mới đẹp!”

Khóe miệng Thời Ngạo hơi nhếch lên: “Đúng vậy! Hình như chị đến không đúng lúc. Nhưng giờ cũng rất đẹp mà.” Cô vốn đã xinh đẹp, nụ cười này càng khiến cho cô thêm phần rạng rỡ hơn. Cậu nhóc nọ nhìn phụ nữ thảo nguyên đã quen, lúc bình tĩnh lại thì mới nhận ra cô đã đi xa mất rồi. Cậu nhóc lại thở dài, tiếp tục chơi game trên điện thoại. Khi có khách khác bước vào, cậu ta vẫn cứ lười biếng, chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn.

Theo sự hướng dẫn của cậu nhóc bán hàng, Thời Ngạo tìm thấy một cửa hàng nhỏ tên là “Nhà tắm Hưng Sâm” ở góc phố. Chủ là một người phụ nữ trung niên, thấy Thời Ngạo hơi lạ, lại có khuôn mặt của người Hán, bà liền dùng tiếng phổ thông sứt sẹo giới thiệu: “Trả tiền chỗ này. Cô có cần khăn tắm không?”

Cuối cùng, Thơid Ngạo mua khăn tắm, dép và cả gói dầu gội, sữa tắm. Sau khi đi qua một hành lang dài, nhiệt độ trong phòng bỗng tăng lên. Thời Ngạo đẩy cửa kính ra, nhìn thấy một dãy tủ sắt dựa vào tường. Cô chọn đại một cái rồi nhét quần áo vừa thay vào.

Dân du mục trong trấn dường như cũng không muốn bỏ tiền ra để vào đây tắm. Cả nhà tắm to như vậy mà chỉ có lác đác hai ba người. Khách đến tắm đều chọn phòng riêng, hoặc ngồi trên ghế, hoặc đứng dưới vòi hoa sen. Do sương mù bốc lên mù mịt, khiến cho nhà tắm tràn ngập trong sương trắng nên khó mà nhìn rõ được mặt, ngược lại cũng nhờ đó mà chẳng cần phải ngại ngùng gì nữa hết.

Sau nhiều ngày, cảm giác ấm áp của dòng nước nóng chảy khắp nơi trên da thịt khiến cho Thời Ngạo thấy thoải mái vô cùng. Có trời mới biết muốn tắm trên thảo nguyên khó khăn đến mức nào! Đặc biệt là vào mùa đông, việc lấy nước còn bất tiện hơn rất nhiều.

Theo tiếng nước chảy ào ào, Thời Ngạo lại nhớ đến hộp tin nhắn thoại mà cô chưa đọc kia. “Haiz.” Thời Ngạo thở dài, vùi mặt vào trong màn nước.

Thời Ngạo tắm xong, những vị khách đến tắm trước cô cũng đã rời đi hết cả rồi. Trong phòng thay đồ rộng lớn, cô là người duy nhất dùng máy sấy tóc từ trên xuống dưới. Âm thanh ồn ào vang vọng trong căn phòng vắng vẻ.

Khi cô bước ra khỏi phòng, đến trước quầy lễ tân, bà chủ còn nhiệt tình hỏi: “Nước có nóng không? Cô có quen không?” Chắc bà ta nghĩ rằng cô cũng giống như những vị khách người Hán từ miền Nam đến, ngại tr@n truồng tắm ch ung với người khác.

Thời Ngạo cười xòa: “Hồi nhỏ tôi cũng thường hay theo bà nội đi tắm.” 

Sau vài câu khách sáo với bà chủ. Bà ấy cũng hỏi cô vài câu hệt như câu hỏi mà cậu nhóc bán hàng kia hỏi. Khi biết cô đến đây du lịch, bà cũng bảo cô chẳng khác gì cậu nhóc kia: “Thế cô nên đến đây vào tháng 9 ấy, lúc đó thảo nguyên nhìn đẹp lắm!”

Thời Ngạo lại lặp lại câu trả lời mà mình đã nói với cậu nhóc nọ.

Đến khi bước ra khỏi nhà tắm Hưng Sâm, Thời Ngạo nghĩ cũng đã đến lúc gọi cho Ngang Thấm. Lỡ đâu anh sẽ bỏ cô ở đây luôn thì sao?

Cô vừa lấy điện thoại ra thì đồng thời lại có cuộc gọi đến từ “Khúc Gỗ”.

Thời Ngạo nhấn nút trả lời.

Giọng nói trầm thấp của Ngang Thấm theo tín hiệu truyền đến: “Cô không có ở cửa hàng điện thoại.” Đó là một câu khẳng định.

“Tôi nạp tiền xong thì rời đi!” Thời Ngạo nhìn xung quanh: “Anh đến đó tìm tôi à?”

Ngang Thấm hỏi: “Giờ cô đang ở đâu?”

“Trước cửa nhà tắm Hưng Sâm.” Thời Ngạo ngừng lại: “Từ cửa hàng tạp hoá đi thẳng tới.”

“Được.”

Ngang Thấm cúp máy.

Nói thêm vài câu nữa là anh chết hay gì? Thời Ngạo cau mày nhìn vào màn hình điện thoại, lúc này cô mới nhận ra Ngang Thấm đã gọi cô khá nhiều lần. Tính thời gian thì tất cả đều là trong lúc cô tắm. Hoá ra anh chàng này vẫn luôn tìm cô sao?

Ánh mắt lóe lên.

Lo Ngang Thấm không tìm thấy cô thì sẽ tức giận, Thời Ngạo quyết định đứng yên trước cửa nhà tắm Hưng Sâm. Những người phụ nữ Mông Cổ thỉnh thoảng đi ngang qua lại đưa mắt, tò mò liếc nhìn vị khách lạ mặt này.

Cô nghe thấy tiếng động cơ xe mô tô gầm rú từ phía xa. Thời Ngạo xoa đôi bàn tay lạnh cóng, đứng nhích lên phía trước một bước.

Chiếc xe dừng lại trước mặt cô: “Lên xe.”

Thời Ngạo ngồi lên yên sau không chút suy nghĩ, hai tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của người đàn ông: “Giờ mình đi đâu thế? Tôi đói quá!”

Vừa nhấn ga, Ngang Thấm nói: “Đi ăn cơm.”

Nghe thấy mình sẽ được đi ăn, Thời Ngạo phấn chấn không thôi, cô cũng không còn thấy lạnh nữa. Chiếc xe mô tô chạy được khoảng nửa tiếng thì dừng lại trước cánh cổng màu đỏ của một hộ dân. Thời Ngạo bối rối đi theo Ngang Thấm: “Đây là nhà ai thế? Bạn anh à?”

Ngang Thấm không nói gì, ngược lại người phụ nữ từ bên trong cánh cửa sắt màu đỏ chạy ra lên tiếng: “Dọc đường lạnh lắm phải không?”

Thời Ngạo vừa nhìn đã nhận ra, đó là cô gái đã trò chuyện với Ngang Thấm ngày hôm đó.

Đô Lan nhiệt tình giới thiệu, đưa Thời Ngạo vào phòng khách. Ngang Thấm im lặng đi theo sau cả hai người họ.

Trong khi Đô Lan và Ngang Thấm bàn về mô tô, Thời Ngạo lén lút đánh giá quanh phòng. Nhà của Đô Lan lớn hơn nhà của Đức Bố và Tha Á, hơn nữa cách bày trí cũng chẳng khác gì trong thành phố. Toàn bộ nhôi nhà đều được trải thảm, trên tường còn dán giấy dán tường màu vàng nhạt, trong TV đang chiếu đài phát tin tức địa phương.

Vừa bước vào trong nhà, Thời Ngạo cảm thấy ấm áp, hoá ra trong nhà của Đô Lan còn lắp cả máy sưởi.

Chồng của Đô Lan tên Hàng Cái. Anh ấy là một người đàn ông sống nội tâm và nhút nhát hơn cả Ngang Thấm. Trên bàn cơm, đa phần là Đô Lan nói chuyện. Sau đó Thời Ngạo mới biết, thì ra là Ngang Thấm được cô ấy mời đến để sửa xe.

Vốn trên thị trấn cũng có một tiệm sửa xe, nhưng ông chủ đó cứ ba ngày hai bữa mới mở cửa. Trời hạ nhiệt đóng cửa, tuyết rơi nhiều quá cũng đóng, do đó cô thường không biết tìm ai.

“Nhắc đến sửa xe, không ai chuyên nghiệp bằng Ngang Thấm!” Đô Lan cầm chai bia trên bàn lên, nhấp một ngụm rồi nói tiếp: “Ngang Thấm, anh nên mở một cửa tiệm sửa xe đi!”

Đô Lan là một phụ nữ Mông Cổ rất giỏi trong việc kinh doanh. Cô thu mua lại các vỏ hộp sữa và sữa khô để bán ở Hailar, trước đó thì cô còn từng làm phục vụ nữa cơ. Giờ thì cô cũng được xem là tuy trẻ nhưng quen mặt khắp mọi nơi trong địa phương. Trên thảo nguyên, họ gọi những người trung gian đến mua gia súc để bán cho khách hàng quen. Đô Lan là một người làm ăn thuần tuý, cho nên cô ấy cảm thấy rất tiếc cho Ngang Thấm khi anh chỉ thà cưỡi ngựa chăn dê còn hơn là mở một tiệm sửa xe ô tô trong trấn.

Ngang Thấm, người là trung tâm của chủ đề, luôn bày ra vẻ mặt điềm tĩnh, chín chắn và lạnh nhạt so với tuổi thật của mình.

Uống hết ba chai bia, Đô Lan lại càng nói hăng say hơn.

 “Ngang Thấm đã giúp tôi sửa xe. Tôi có ý muốn mời anh ấy ở lại dùng bữa, thế nhưng anh ấy cứ nhất quyết là phải đi. Tôi hỏi anh ấy, ngoài hai con chó và đàn gia súc trong chuồng ra, còn có ai có thể anh muốn gấp gáp trở về nhà vậy sao?”

Đô Lan nhìn Thời Ngạo: “Thì ra người đó lại là cô!”

“Phụt……” Thời Ngạo thiếu chút nữa thì sặc: “Tôi vừa nhờ anh ấy chở lên trấn để nạp tiền điện thoại mà thôi!”

Đô Lan xua tay: “Tôi hiểu mà! Tôi hiểu mà!” Nói rồi, cô ấy lại giơ chai bia lên, nói với Thời Ngạo: “Tôi muốn nâng cốc chúc mừng cô! Một vị khách đến từ thành phố!”

Thời Ngạo trông bất lực đến mức nói không nên lời, đành phải bưng cốc trà sữa trên bàn lên rồi cụng vào chai bia với Đô Lan. Cô liếc nhìn Ngang Thấm. Tên kia cứ thản nhiên thái thịt dê không quan tâm gì!

Dường như Hàng Cái không xa lạ gì với dáng vẻ này của Đô Lan. Nhưng khi thấy Đô Lan chuẩn bị mở chai bia thứ sáu, anh ta ra hiệu cho cậu con trai 5 tuổi của mình giật lấy.

Đô Lan thấy chai bia dưới chân đã biến mất thì đưa mắt nhìn quanh, lúc này mới phát hiện đã bị con trai mình ôm đi chơi mất rồi. Cô thấy thằng nhóc thích đến mức, nắp chai bị gặm đến mức vương đầy nước miếng.

Đô Lan không uống rượu nữa, thay vào đó cô ấy bắt đầu ca hát. Có lẽ mỗi người dân tộc thiểu số đều có ưu điểm về giọng hát bẩm sinh, tiếng hát của Đô Lan còn động lòng hơn so với các ca sĩ nhạc pop mà Thời Ngạo từng nghe qua. Trong phòng khách nhỏ, Đô Lan vừa ca hát vừa múa, giai điệu du dương trôi vào trong lòng Thời Ngạo.

Sau đó Đô Lan nhiệt tình kéo Thời Ngạo lên, muốn khiêu vũ cùng cô. Thời Ngạo nhìn Ngang Thấm cầu cứu, anh chẳng thèm đoái hoài mà chỉ cúi đầu nhìn cậu nhóc đang chảy n ước miếng. Thời Ngạo vừa tức vừa buồn cười, chỉ có thể cam chịu và bắt chước theo những động tác vặn vẹo của Đô Lan, cơ thể và tay chân cực kỳ thiếu phối hợp.

Sau một điệu nhảy, Đô Lan vẫn ổn còn Thời Ngạo lại ở một bên thở hổn hển. Đô Lan còn cổ vũ nói: “Cô nhảy rất hay! Đẹp lắm!”

Thời Ngạo ngượng ngùng cười: “Cô quá khen rồi, quá khen rồi.”

Sau khi ăn xong, Đô Lan vốn còn muốn mời hai người ở lại dùng cơm tối, nhưng chính cô ấy lại vì quá say mà gục hẳn xuống trước.

Chờ cho đến khi nhà của Đô Lan khuất khỏi tầm mắt, Thời Ngạo mới nổi giận hỏi Ngang Thấm: “Tại sao hồi nay Đô Lan mời tôi khiêu vũ, anh lại không giúp tôi?”

Không ngờ Ngang Thấm lại đáp: “Trông cô nhảy rất vui mà.”

Thời Ngạo tức giận nhảy dựng lên, nhưng Ngang Thấm lại lên tiếng cảnh cáo: “Ngồi yên.”

Thời Ngạo chửi rủa rồi ngồi xuống: “Anh chỉ muốn xem tôi làm trò hề thôi!”

Ngang Thấm dứt khoát mặc kệ cô.

Một lúc sau, Ngang Thấm cảm giác bờ vai mình nặng trĩu. Anh mới nhận ra là Thời Ngạo đã ngủ thiếp đi từ lúc nào mà cô không hề hay biết.

Anh muốn đánh thức cô dậy. Thế nhưng trời lạnh quá, mà cô lại không chịu nổi sự dày vò như vậy, lỡ như bị sốt, anh sẽ lại phải đưa cô đi bệnh viện.

Thời Ngạo nửa mơ nửa tỉnh, lẩm bẩm: “Cho tôi mượn vai chút nhé! Tôi buồn ngủ quá!”

Ngang Thấm lắc vai, đánh thức người kia dậy: “Không cho.”

Thời Ngạo bĩu môi: “Đồ nhỏ mọn!” Sau đó cô đành chống mắt lên cả đường về nhà.

Ngang Thấm thả cô trước cửa nhà Đức Bố. Khi xuống xe, Thời Ngạo vẫn luôn miệng mắng: “Tôi buồn ngủ muốn chết rồi đây này!”

Trước khi rời đi, cô gọi với Ngang Thấm: “Buổi tối nay tôi không ăn đâu, anh không cần đợi tôi.”

Ngang Thấm chỉ “Ừ” một tiếng.

Lúc xoay người, Thời Ngạo sờ vào móc chìa khoá trong túi áo thì gọi lại cho Ngang Thấm: “Chờ một chút!”

Ngang Thấm quay người nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.

Thời Ngạo suy nghĩ một lúc rồi nói: “Quên đi, quên đi! Anh đi đi.”

Hàng chân mày rậm của người đàn ông chau lại.

Ngao Đăng và Ô Như Mục đợi ở nhà cả ngày. Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng xe mô tô vào buổi chiều, bọn nó lon ton ngồi trước cửa chờ. Vừa nhìn thấy Ngang Thấm, bọn nó nhiệt tình lắc đầu vẫy đuôi.

Trong khoảnh khắc, Ngang Thấm nhớ lại những động tác khiêu vũ vụng về và hài hước của Thời Ngạo vừa rồi ở nhà Đô Lan.

“Phụt…..”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.