Điểm Đến Là Nơi Tận Cùng Góc Biển

Chương 30: Chương 30



Edit: Mỳ.

Chương 30: Lần đầu gặp cô dâu Na Hà Nha – Ngang Thấm lặng lẽ đứng một bên, ánh mắt lạnh lùng thoáng dừng lại ở phía cô.

Vừa bước xuống xe, Thời Ngạo đã nhìn thấy những bông hoa giấy màu đỏ nằm rải rác trên nền tuyết dưới chân mình. Cách đó không xa, còn có cả vệt pháo đen để lại khi pháo nổ, chắc hẳn là gia đình Na Hà Nha đã đốt để ăn mừng.

Bên cạnh xe Jeep, có khoảng 3, 5 chiếc Buicks(1) màu đen đang đỗ cách đó không xa. Chiếc gần nhất được trang trí bằng một bó hoa tình yêu độc đáo ở phía trước, trên kính chiếu hậu còn được buộc một đoá hoa hồng champagne(2) cùng màu, lẳng lặng chờ người đến.

Nhìn thấy Ngang Thấm đã biến mất dưới lầu, Thời Ngạo siết chặt áo khoác quanh người. Cô ôm túi máy ảnh, chạy chậm đuổi theo sau. Gió ở Hailar chẳng ấm hơn thảo nguyên là bao, cô thở hổn hển gọi lớn: “Này! Anh đợi tôi với!”

Khi cô thở hổn hển leo lên tầng năm, nhìn thấy Ngang Thấm đang đứng tựa cửa, nhàn nhã nhận tách trà từ tỏng tay người phụ trách.

Kẹo cưới và nhiều dải ruy băng đủ màu sắc nằm rải rác khắp mặt đất, chung quanh không ngừng có người tới lui, hoặc nói tiếng Mông Cổ, hoặc nói tiếng phổ thông nhưng không thông thạo lắm. Ngang Thấm lặng lẽ đứng một bên, ánh mắt lạnh lùng thoáng dừng lại ở phía cô. Sau đó anh từ từ cụp mắt xuống, chậm rãi cầm cốc giấy lên nhấp một ngụm trà.

Thời Ngạo sa sầm mặt, chân mày nhíu sâu. Tay cô đang buông thõng một bên mà nắm chặt lại thành hình nắm đấm, cố gắng đè nén cơn tức, hỏi: “Sao anh không đợi tôi? Tôi có biết rõ chỗ này đâu!”

Ánh mắt anh từ từ nâng lên, chạm phải đôi mắt đang bùng cháy của Thời Ngạo. Má cô ửng hồng, đôi mắt trừng trừng như thể muốn nuốt chửng anh. Cánh tay cầm tách trà khựng lại giữa không trung, như thể bị đóng băng bởi cái nhìn ấy.

Không đợi Ngang Thấm nói gì thêm, người đàn ông trung niên phụ trách trước đó đã nhiệt tình nghênh đón cô. Hai tay ông ta đều cầm một chiếc cốc giấy, đầy ắp nước trà. Ông ta bước đến bên cạnh Thời Ngạo một cách cẩn thận, lịch sự hỏi han: “Hoan nghênh! Cô đây là?”

Thời Ngạo gạt đi vẻ khó chịu trên mặt, nhận lấy ly nước rồi cảm ơn. Miệng nhếch lên nụ cười công nghiệp: “Xin chào, cháu là nhiếp ảnh gia của Na Hà Nha, Thời Ngạo.”

Dường như là biết sẽ có nhiếp ảnh gia sẽ đến, do đó người đàn ông trung niên cũng không mấy ngạc nhiên, nhưng ông lại không ngờ nhiếp ảnh gia lại là một cô gái trẻ đẹp như vậy. Trên khuôn mặt ông hiện lên một tia kinh ngạc, đôi mắt dài như cọng chỉ nhìn sang Thời Ngạo mà đánh giá một phen. Nói chuyện với nhau một lúc, ông ta mỉm cười nói: “Cô là nhiếp ảnh gia à?” Nói rồi lại chỉ về phía phòng ngủ: “Na Hà Nha ở bên đó!” 

Thời Ngạo đi theo ông ta, khi lướt ngang qua Ngang Thấm, cô bĩu môi, khẽ hừ một tiếng. 

Ngang Thấm chậm rãi xoay người lại, ánh mắt như có như không đảo qua bóng lưng nhỏ gầy mà quật cường của cô. Khi anh lại cúi đầu xuống, ánh mắt cũng trở nên trầm tư hơn.

Khi đi qua phòng khách, Thời Ngạo phát hiện trong phòng có rất nhiều người. Một màu lông cừu bao trùm không gian, xen lẫn những tiếng nói cười rôm rả của phụ nữ. Đàn ông, với điếu thuốc kẹp tai, tựa mình bên cửa sổ, những làn khói thuốc lững lờ như những đám mây nhỏ. Nụ cười gượng trên môi họ như muốn nói lên sự miễn cưỡng trước lời mời khó từ chối.

Hai đứa trẻ đang nô đùa trong phòng khách, nhìn thấy máy ảnh trên tay Thời Ngạo cũng không khỏi tò mò mà lon ton chạy đến bên cạnh cô. Người đàn ông trung niên xua tay đuổi bọn trẻ đi bằng một loạt từ “Đi đi đi”. Bọn nhỏ miễn cưỡng ló đầu ra từ sau bức tường trắng của phòng khách mà nhìn. 

Người đàn ông trung niên đứng trước một cánh cửa dán chữ hỉ màu đỏ. Ông ta khẽ vặn khoá cửa, cười nói: “Là phòng này đây, mời cô vào!”

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Thời Ngạo nhìn vào trong. Tầm mắt không hẹn mà giao nhau với cô dâu đang ngồi trên giường cưới màu đỏ. Ánh mắt Thời Ngạo hiện lên một tia kinh ngạc, đột nhiên cô có thể hiểu được vì sao mà Bảo Âm Đô Nhân cứ kiên quyết phải lấy Na Hà Nha cho bằng được.

Trước khi đến, Thời Ngạo đã nghe Tha Á kể qua rằng gia đình Na Hà Nha là người dân tộc Daur(3). Hôm nay, cô ấy khoác lên người chiếc váy cưới màu đỏ, thêu đầy hoa lan ma và lan thảo màu vàng. Chắc hẳn đây là trang phục cưới truyền thống của người Daur nhỉ? Ở phần cổ áo và cổ tay áo còn được thêu một vòng màu đen vô cùng tỉ mỉ, tăng thêm nét sang trọng cho bộ đồ. 

Na Hà Nha hơi ngẩn người, khuôn mặt trang điểm xen lẫn chút ngượng ngùng. Cô ấy hơi cúi đầu, chiếc mũ ngọc trai đội trên đầu phát ra tiếng leng keng. Ngược lại, người phụ nữ trung niên bên cạnh thì lại hào phóng giới thiệu Thời Ngạo vào trong phòng ngủ. Bà ta nắm lấy tay cô, nồng nhiệt hỏi han liên tục: “Cô đã ăn gì chưa?”, “Cô có khát nước không?”, “Vẫn chưa có người trong lòng à?”.

Thời Ngạo không nhịn được bèn rút tay lại, mặt lộ chút bất đắc dĩ mà nói: “Chúng ta đi chụp ảnh cô dâu trước nhé?” Người phụ nữ trung niên ngồi xuống chiếc ghế thấp: “Được, được!”

Thời Ngạo vẫn còn cầm cốc nước, nhìn một vòng xung quanh chẳng biết nên để ở đâu. Người phụ nữ trung niên kia nhiệt tình nhận lấy cốc nước từ trong tay cô, rồi vội vã chạy vào phòng khách.

Trong phòng chỉ còn lại mỗi hai người là Thời Ngạo và Na Hà Nha.

Na Hà Nha là một cô gái dễ ngượng ngùng, cô ấy tò mò nhìn chiếc máy cơ trong tay Thời Ngạo. Sau đó, cô ấy ngước mắt lên nhìn cô, miệng hơi hé mở, mặt đỏ bừng.

Thoáng nhìn thấy vẻ tò mò của Na Hà Nha, Thời Ngạo điều chỉnh lại thông số máy ảnh, khen ngợi: “Hôm nay trông em đẹp lắm!”

Có lẽ là chưa từng có ai khen cô ấy một cách thẳng thắng như vậy, mặt Na Hà Nha nghẹn đến đỏ bừng, nửa ngày mới nặn ra được có ba chữ: “Chị cũng vậy.”

Thời Ngạo chưa bao giờ gặp cô gái nào nhút nhát như Na Hà Nha. Cô cầm máy ảnh lên, chỉa vào mặt Na Hà Nha, luôn miệng hướng dẫn: “Trước khi chú rể của em đến, tôi sẽ chụp cho em vài bức ảnh. Nào, đừng lo lắng, em cứ xem tôi như là một củ khoai tây đi nhé.”

“Ha.” Lời Thời Ngạo nói làm cho Na Hà Nha mỉm cười. Thời Ngạo nhân cơ hội chụp liền một bức ảnh, sau đó cô nhìn tấm ảnh mà mình vừa chụp rồi cười hài lòng.

Vẻ đẹp của Na Hà Nha gợi cho người ta nghĩ đến thảo nguyên thuần khiết. Cô ấy chỉ lặng lẽ ngồi đó, đôi mắt trong vắt như sao, khẽ nhìn về phía ống kính như sắp kể một câu chuyện về cuộc đời mình. Nụ cười và cái cau mày của cô ấy, tựa như một cơn gió ấm áp, nhẹ thổi vào mặt, làm cho người ta xao xuyến.

Đột nhiên Thời Ngạo cũng cảm thấy tò mò, không biết anh chàng Bảo Âm Đô Nhân kia trông như thế nào. Sao lại có thể khiến cho cô nàng Na Hà Nha xinh đẹp như vậy quyết tâm gả cho anh ta.

Na Hà Nha vẫn còn hơi kiềm chế, tay khẽ siết chặt vạt áo, hỏi Thời Ngạo: “Như vậy có được không?”

Thời Ngạo không ngần ngại khen ngợi: “Được lắm luôn! Em chỉ cần ngồi đó thôi là đã có được hình đẹp rồi ấy.”

Na Hà Nha mỉm cười, đôi mắt sáng và vành tai đỏ tựa như tấm ga đỏ bên dưới.

Có lẽ vì Na Hà Nha quá đỗi xinh đẹp, Thời Ngạo rất tận hưởng khi thay đổi nhiều góc độ chụp khác nhau. Từ ngồi xổm, nghiêng người hay nằm ngả ra sau, mãi cho đến khi chụp xong bức ảnh cuối cùng, cô nghiêng đầu ra khỏi máy ảnh rồi nhìn Na Hà Nha, hỏi: “Em có thể mời bố mẹ đến chụp chung luôn được không?” Dù rằng cô chưa bao giờ làm thợ chụp đám cưới nhưng cô cũng hiểu rõ quy trình chung, không ngờ rằng nó lại khá hữu ích.

Trong mắt Na Hà Nha thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc: “Có được không ạ?”

Thời Ngạo trêu: “Đương nhiên là được rồi! Hôm nay em là cô dâu đấy, em có quyền mà. Cho dù em có muốn hái sao trên trời, tôi cũng sẽ nhờ Bảo Âm Đô Nhân đi hái cho em luôn, đúng không nào?”

Na Hà Nha cười híp cả mắt: “Thời Ngạo, chị vui tính thật đó!”

Thời Ngạo rũ mắt nhìn bức ảnh mình vừa chụp, nhướng mày mỉm cười. Na Hà Nha bước đến cạnh cửa, hơi hé mở một góc, gọi lớn: “Mợ!” Người phụ nữ trung niên hớt hải chạy tới. Na Hà Nha dặn dò bằng vài lời có xen lẫn giữa tiếng Hán và tiếng Mông Cổ, mợ cô ấy liền như một cơn gió mất hút ở cánh cửa. 

Na Hà Nha ngồi lại xuống bên mép giường, ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn Thời Ngạo: “Mẹ của Bảo Âm Đô Nhân nói với em rằng chị là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng ở thủ đô.”

“Tôi không phải nhiếp ảnh gia nổi tiếng đâu.” Thời Ngạo mỉm cười: “Tôi chỉ chụp vài tấm bìa tạp chí thôi.” 

Na Hà Nha tò mò: “Chị làm việc cho tạp chí à?”

Thời Ngạo gật đầu: “Ừm.” Cô ngước mắt lên, đáy mắt hiện lên vẻ đăm chiêu: “Nhưng do có chút chuyện xảy ra nên tôi đã từ chức rồi!”

Giọng của Na Hà Nha đầu vẻ hâm mộ: “Thủ đô, đúng là một thành phố lớn. Tốt thật đấy!”

“Do em thấy vậy thôi! Chứ tôi vẫn thích ở thảo nguyên hơn!” Thời Ngạo có hơi khát nước. Cô nhìn quanh, không thấy bất kì cốc nước nào, chợt nhớ đến dì của Na Hà Nha đã đem cốc nước của mình vào phòng khách mất rồi. Cô vừa định xin thêm một cốc nữa thì lại nghe thấy Na Hà Nha lẩm bẩm hệt như một đứa trẻ: “Thảo nguyên có gì đâu mà thích chứ. Em ở đây mãi cũng thấy chán ngấy rồi. Nếu không phải vì Bảo Âm Đô Nhân, em cũng sẽ không chịu làm đám cưới ở thảo nguyên đâu.”

Thời Ngạo không biết phải nói gì. Dù sao, đối với một cô gái ở độ tuổi 20, thế giới bên ngoài vẫn luôn có sức hấp dẫn kỳ lạ với họ. Cô đeo máy ảnh lên cổ rồi nói: “Tôi ra ngoài lấy miếng nước, em ngồi đây nghỉ ngơi chút đi nhé.”

“Em vừa mới nhờ dì lấy nước cho chị rồi!” Na Hà Nha gọi với theo phía sau Thời Ngạo. Vừa dứt câu, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, Na Hà Nha cười nói: “Chắc là mợ đấy!”

Thời Ngạo nghe thấy tiếng mở cửa, hơi ngẩng đầu. Ánh mắt vô tình chạm phải người đàn ông trước mặt, cô sửng sốt trong giây lát, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, tay đặt trên nắm cửa siết chặt: “Anh đứng đây làm gì thế?”

Na Hà Nha đứng phía sau, ló đầu ra khỏi cửa: “Ơ, không phải mợ à?”

Ngang Thấm đưa cốc nước cho Thời Ngạo, nói nhỏ: “Nước.”

Thời Ngạo ngập ngừng nhận lấy cốc nước, tự hỏi bản thân rằng có phải là anh chàng này đang xin lỗi cô có phải không? Trong lòng cô không khỏi cảm thấy đắc ý, chân mày hơi nhướng lên, khoé miệng khẽ nhếch, vờ đáp: “Cảm ơn!”

Ánh mắt anh dừng lại trên tay người phụ nữ đang cần cốc nước một lúc, Ngang Thấm nhàn nhạt “Ừm” một tiếng rồi xoay người rồi đi.

Thời Ngạo bĩu môi, giọng nói khó chịu: “Ừm? Ừm cái gì mà ừm!” Cô ngửa đầu uống một ngụm nước, nóng đến mức suýt trào hết cả nước mắt, mắng: “Chắc chắn là anh ta cố ý!”

Na Hà Nha ở bên cạnh, lo lắng hỏi: “Chị không sao chứ?”

Thời Ngạo sợ cảm xúc của mình sẽ làm ảnh hưởng đến Na Hà Nha, vì vậy cô mới gượng gạo mỉm cười: “Không sao, không sao. Đợi mọi người trong nhà em đến thì mình tiếp tục!” Vừa dứt câu, cả bố mẹ lẫn mợ và người đàn ông trung niên kia đều đang ung dung đi đến. 

Lúc này, Thời Ngạo mới biết, thì ra người này chính là cậu của Na Hà Nha, cũng là người vô cùng khó tính qua miệng của Tát Nhân Cao Oa. Giờ phút này đây, ông ta đang cười vui vẻ, mặt đỏ ửng nhìn camera. Vì hôn lễ của cháu gái, người cậu này còn đặc biệt may một bộ quần áo mới, trông vô cùng có không khí lễ hội và tràn đầy năng lượng.

So với cậu và mợ, bố mẹ của Na Hà Nha nom ít nói hơn. Khuôn mặt họ mang theo vẻ ngăm đen đặc trưng của dân du mục, nụ cười xen lẫn vừa ngây ngô, rụt rè.

“Cậu dịch sang bên này một chút, đúng thế! Mẹ và cô dâu đứng gần nhau thêm chút nữa nào, dạ đúng rồi!” Thời Ngạo chỉ dẫn, tìm thời điểm thích hợp để nhấn nút chụp. Sau khi chụp liên tiếp vài tấm hình, cô nhìn thấy sự lúng túng và bối rối trên khuôn mặt của bố mẹ Na Hà Nha.

Trong khi đấng sinh thành của cô dâu khá e dè trước ống kính, cậu của cô ấy lại vô cùng thích thú với việc chụp ảnh. Ông ta thẳng thắn đề nghị Thời Ngạo chụp riêng cho mình vài tấm. Vì không muốn từ chối, Thời Ngạo đành chiều lòng, chỉ chụp vài bức cho cậu và mợ cô dâu.

Đợi đến khi cô đặt máy ảnh xuống, cô nghe thấy tiếng người khác hô to trong phòng khách: “Chú rể tới rồi, chú rể tới rồi!” Sau đó, dưới lầu vang lên tiếng vỗ tay hò reo tứ phía. Bố mẹ Na Hà Nha tựa như được giải thoát, vội vàng quay trở về phòng khách chờ con rể kính trà. Mợ phía sau cũng hớt hải xách váy, nhanh chóng chạy ra cửa, mỉm cười khoá cửa phòng ngủ lại.

Na Hà Nha đang ngồi trên giường lập tức chuyển sang trạng thái cảnh giác, không chớp mắt nhìn về phía cửa, hai tay lo lắng siết chặt lấy vạt váy. Ngược lại, tư thế này của cô ấy càng khiến cho Thời Ngạo cũng trở nên hứng thú chờ chuyện sắp xảy ra.

Một lúc sau, những tiếng hò reo vọng lại từ phòng khách. Các trưởng bối vây quanh  chú rể Bảo Âm Đô Nhân cùng đi tới trước cửa phòng ngủ. Anh ta nói vài câu chúc may mắn, lại xúc động hát một câu ca dao Mông Cổ. Lúc này đây, mợ của cô dâu đứng chắn bên ngoài cửa mới miễn cưỡng để cho anh ta vào trong.

Ngay khi cánh cửa mở ra, cuối cùng Thời Ngạo cũng có thể nhìn thấy được anh chàng Bảo Âm Đô Nhân trong truyền thuyết.

Chú thích:

  1. Buicks: Buick (/ˈbjuːɪk/) là nhãn hiệu xe sang của General Motors (GM).[1] Các dòng xe của Buick được bán tại Hoa KỳCanadaMéxicoTrung Quốc và Israel. Mô hình Buick chia sẻ một số kiến trúc với các thương hiệu khác của GM.
  2. Hoa hồng Champagne: Ngôn ngữ loài hoa của Hoa hồng Champagne: “Yêu người là hạnh phúc lớn nhất trong đời này của tôi, nhớ đến người là nỗi đau ngọt ngào nhất, ở bên người là niềm kiêu hãnh của tôi. Không có người, tôi giống như một con thuyền lạc mất phương hướng.” (Facebook: Một Đời Chỉ Yêu Một Người)
  3. Dân tộc Daur: người Đạt Oát Nhĩ (Phồn thể: 達斡爾族, Giản thể: 达斡尔族, Bính âm: Dáwò’ěr zú, Hán Việt: Đạt Oát Nhĩ tộc) cũng từng được gọi là “Dahur”là một trong 56 dân tộc được công nhận chính thức tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Dân số của dân tộc này là 132.394 theo thống kê năm (2000), và hầu hết trong số họ sống ở Kỳ tự trị dân tộc Daur Morin Dawa (Mòlì Dáwǎ Dáwò’ěrzú Zìzhìqí 莫力達瓦達斡爾族自治旗/莫力达瓦达斡尔族自治旗) tại Hulun Buir, Nội Mông. Ngoài ra, một số người Daur cũng sinh sống tại Tacheng, Tân Cương do quá trình di cư từ đời nhà Thanh. Tiếng Daur là một phần của nhóm ngôn ngữ Mông Cổ. Ngôn ngữ này không có chữ viết chuẩn, mặc dù một cách đọc dựa trên cơ sở Bính âm đã được học giả người gốc Daur Merden Enhebatu phát triển.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.