Edit: Mỳ.
Chương 32: Muốn Ngang Thấm làm chú rể – Thời Ngạo không khỏi giật mình. Cô nhướng mày, ho nhẹ một tiếng: “Ai bảo anh mang đến?”
Không biết từ khi nào mà Ô Nhật Lực Cách và Tư Cầm đã đứng bên cạnh Tát Nhân Cao Oa, đúng là sự ma sát 66,000 nhân dân tệ tạo nên tình cảm của hai nhà. Giờ phút này đây, bọn họ đang đứng một bên trò chuyện thân thiết rồi cùng nhau đi vào trong nhà.
Thời Ngạo quay đầu nhìn về phía xe Jeep, không thấy Ngang Thấm đâu cả. Cô nhìn quanh dưới trời tuyết trắng xoá, trên mặt hiện lên một tia không vui: “Lại chẳng thèm đợi mình!” Nói rồi, cô tức giận đi thẳng về hướng nhà của Tát Nhân Cao Oa.
Cửa phòng khách mở rộng, ngay cả rèm cửa cũng bị vén lên. Chú rể Bảo Âm Đô Nhân và gia đình đang ngồi quanh đống lửa, mỗi người cầm một bát trà sữa trên tay. Không biết cậu ta nói gì mà có thể khiến cho bố mẹ của Na Hà Nha, kiểu người vốn dĩ hướng nội vô cùng, giờ đây lại cười ngất ngưỡng. Trông họ không hề bị gò bó như lúc ở Hailar.
Phía sau còn có 3, 5 người phụ nữ và đám trẻ đang ngồi trên giường đất. Một vài đứa bé không chịu nghe lời, nước dãi chảy ra khỏi miệng, liên tục khóc, trông cứ như thể vừa mới bị mẹ mắng.
Thời Ngạo một tay vén mũ, nhìn lướt xung quanh, thấy căn phòng bên phải phòng khách được trang trí mới toanh, cô đoán rằng đó có thể là phòng tân hôn, do đó mới định tự mình sang đó. Tát Nhân Cao Oa nhạy bén chú ý đến Thời Ngạo, vội vàng gọi cô lại: “Cô đang đi tìm Na Hà Nha à? Vậy thì để Bảo Âm Đô Nhân dẫn cô đến đó nhé?”
Thời Ngạo gật đầu, mím môi cười nói: “Dạ.”
Tát Nhân Cao Oa nói vài câu với cậu chàng bên cạnh, Bảo Âm Đô Nhân đưa bát trà sữa cho mẹ, đứng lên thưa bố mẹ vợ rồi mới rời đi.
Bảo Âm Đô Nhân có vẻ không nói nhiều như vẻ bề ngoài, chỉ dẫn Thời Ngạo đi về phía trước cho đến khi dừng lại trước một cánh cửa nhôm màu trắng rồi dùng ngón tay chỉ: “Là ở đây.” Bắt gặp ánh mắt của Thời Ngạo, gãi đầu ngượng ngùng: “Mẹ nói với tôi rằng cô đến từ thành phố, cảm ơn cô nhiều nha.” Sau đó, cậu ta nói thêm: “Na Hà Nha rất thích cô đấy.”
Thời Ngạo hơi nhướng mày, cười nói: “Không có việc gì, tôi cũng rất thích Na Hà Nha. Chúc anh có một đám cưới vui vẻ.”
Bảo Âm Đô Nhân vừa mới vặn khoá cửa, đột nhiên có hai đứa nhỏ chạy từ trong phòng ra ngoài nhanh như một cơn gió, suýt nữa thì đụng phải Thời Ngạo. Cô nhanh chóng nghiêng người sang một bên, siết chặt lấy máy ảnh.
Cậu ta nhíu mày nói vài câu tiếng Mông Cổ với đứa nhóc, sau đó mỉm cười xin lỗi Thời Ngạo rồi vén rèm đưa cô vào trong phòng. Na Hà Nha đang ngồi yên ắng trên giường đất, vừa thấy Thời Ngạo đã vui vẻ lên tiếng: “Sao giờ chị mới đến vậy!” Phía sau cô ấy là một loạt nệm với đủ màu sắc, chất cao như núi, trông vô cùng bắt mắt.
Mặc dù trước đó cô đã nghe kể về chuyện này từ hồi ở nhà Tha Á, thế nhưng khi được nhìn thấy tận mắt, Thời Ngạo vẫn không khỏi ngạc nhiên với số lượng chất đống như vậy.
Chưa kể là mười tấm nệm thì ít nhất cũng phải mất hơn nửa tháng mới có thể nằm hết được. Không những thế, trong phòng còn ba góc đều được dán giấy vàng, trông Na Hà Nha ngồi ở giữa lạc lõng vô cùng.
Bên cạnh giường đất là tủ quần áo màu kem đầy phong cách, trên cửa còn được dán bốn chữ Hỷ. Đối diện giường lửa là chiếc TV LCD 49 inches. Giấy dán tường ở sau chiếc TV thậm chí còn được trang trí nhiều hơn nữa, trên đó còn được dán hình hoa đỏ và chữ Hỷ cao hơn cả nửa người. Khi Thời Ngạo bước qua ngưỡng cửa, cô để ý đến tấm thảm sặc sỡ được trải dài đến dưới chân Na Hà Nha, được điểm lên đó vật tổ của người Mông Cổ, khiến cho căn phòng trông càng thêm phần lộng lẫy hơn. Cô ngập ngừng hỏi Bảo Âm Đô Nhân: “Anh có muốn tôi cởi giày không?”
Na Hà Nha không thể chờ đợi thêm được nữa, lên tiếng gọi Thời Ngạo. Cô ấy vội vàng nói: “Không đợi, không đợi nữa đâu!” Cô gái nhỏ nắm chặt lấy tay của Thời Ngạo: “Cuối cùng chị cũng tới rồi, em ngồi đây nãy giờ có một mình, chán muốn chết luôn vậy đó!” Cô ấy nhìn Bảo Âm Đô Nhân đang đứng bên cạnh, anh ta chỉ biết gãi đầu: “Hai người cứ chụp đi nhé, tôi ra ngoài đây!”
“Này, anh đừng đi!” Thời Ngạo gọi Bảo Âm Đô Nhân lại, nhìn khuôn mặt đầy vẻ bối rối của anh ta, giải thích: “Tôi phải chụp vài tấm ảnh cho hai người đã!”
Hồi nãy, khi còn ở Hailar, Thời Ngạo đa phần là chụp ảnh chung của hai người họ với bạn bè chung quanh. Luca này đây, đột nhiên bị Thời Ngạo gọi lại kêu chụp chung, Bảo Âm Đô Nhân chỉ biết yên tĩnh nhìn vào ống kính. Anh ta mỉm cười không mấy tự nhiên, cố gắng kéo khoé miệng lên, trông vô cùng miễn cưỡng.
“Chú rể hãy thả lỏng một chút nào, không có gì đâu. Nếu anh không muốn cười thì đừng cười, không sao cả.” Thời Ngạo chậm rãi dẫn dắt hai người. Bảo Âm Đô Nhân chụp được vài tấm thì ngồi dậy: “Tôi không chụp nữa đâu. Cô chụp tiếp cho Na Hà Nha đi, cô ấy chụp ảnh nhìn xinh lắm!”
Thời Ngạo bấm xem lại những bức ảnh mình vừa chụp, thấy đã có vài tấm ảnh trông khá ổn nên cũng không ép buộc anh ta nữa. Bảo Âm Đô Nhân vừa rời đi, Na Hà Nha đã thờ dài: “Người nhà của anh ấy phiền thật sự luôn. Lúc nào cũng đi quanh cười đùa, tự nhiên em thấy nhớ nhà quá!”
Thời Ngạo không nhịn được, bật cười: “Bởi vì em là một cô con dâu xinh đẹp đó! Đương nhiên là bọn họ phải tò mò về em trông như thế nào rồi! Khi họ nhìn thấy em, trông em chẳng khác gì một nàng tiên cả. Bởi vậy, sao mà mọi người ở cạnh em lại không cười được cơ chứ?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú của Na Hà Nha đỏ bừng, khoảng một lúc sau cô mới nhỏ giọng nói: “Chị cũng rất xinh đấy ạ.” Khi đang nói, Thời Ngạo đã chụp cho cô thêm một loạt bức ảnh. Cô xoa thắt lưng, tựa vào tủ TV, rũ mắt kiểm tra ảnh chụp suốt cả buổi sáng nay.
Na Hà Nha ngồi bên cạnh có lẽ hơi chán nên nói tiếp: “Tây Tô Mộc với thảo nguyên Khan’Ulla(1) cũng không có mấy khác biệt lắm, mùa đông đều lạnh như nhau cả thôi. Em chẳng thích mùa đông tí nào, mỗi lần đông đến là tay em lại nổi đầy mụn nhọt.” Cô ấy hỏi Thời Ngạo: “Mùa đông ở thủ đô có lạnh như vậy không chị?”
Thời Ngạo nhướng mi, lắc đầu nhìn Na Hà Nha. Cô nhớ lại: “Khoảng tháng 11, nhà nào cũng bật máy sưởi hết nên cũng không lạnh mấy. Trong nhà thường xuyên rất nóng, ngoài phòng thì lại gió lạnh rét. Cứ vừa rời khoei phòng là tay chân lại lạnh đến đau buốt. Gió mùa đông vừa lạnh vừa khô, cũng vì thế mà từ bé tôi thường xuyên bị chảy máu cam đấy.”
Thời Ngạo vẫn còn nhớ mùa đông năm nhất đại học, cô bị chảy máu mũi gần cả tuần liền, tự giác cảm thấy không ổn, cho rằng mình bị bệnh bạch cầu. Lúc đó cả bố lẫn mẹ cô đều đang đi công tác ở Úc, do đó cô phải tự đến bệnh viện một mình để lấy máu. Phải đến gần một tuần sau mới có kết quả kiểm tra, cô lo lắng tìm Thời Việt, nhưng lại vô tình bắt gặp anh ta đang đứng cười nói vui vẻ với uỷ ban nữ dưới ký túc xá. Trong khi trước đó, cô đã gọi cho Thời Việt cả mười cuộc vì sợ, thế nhưng anh ta lại chẳng thèm nhận lấy một cuộc.
“Hẳn là thủ đô rất đẹp phải không ạ? Em muốn đến đó ngắm một lần ghê.” Giọng nói của Na Hà Nha đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Thời Ngạo. Nỗi buồn dần phai nhạt trong mắt cô, Thời Ngạo bình tĩnh nói: “Thủ đô thì đúng là hoa lệ thật đấy, nhưng em biết đó, nơi nào có người em thương thật lòng thì chẳng phải ở đâu cũng sẽ đẹp hay sao?”
Na Hà Nha hỏi: “Ở thủ đô, có ai mà chị quan tâm không ạ?”
Đáy mắt Thời Ngạo hiện lên vẻ cô đơn, sau đó nhẹ nhõm đáp: “Trước kia từng có, sau này chắc cũng sẽ có thôi.”
Na Hà Nha bối rối, suy đi nghĩ lại lời Thời Ngạo nói. Càng nghĩ, lại càng thêm phần tò mò về Thời Ngạo hơn. Na Hà Nha vừa có ý định hỏi tiếp, bên ngoài đột nhiên vọng lại tiếng gõ cửa.
Thời Ngạo đang định đổi chủ đề nói chuyện, nghe thấy tiếng gõ thì nhân cơ hội bỏ chạy đi mở cửa. Cô còn đang thầm nghĩ, chắc hẳn là người thân muốn đến gặp cô dâu. Ngón tay khẽ vặn, khi ngước mắt lên, lại bất ngờ va vào đôi mắt đen nhánh đầy thâm thuý của người đàn ông, nụ cười trên mặt cô cứng đờ: “Sao lại là anh?”
Nghĩ đến cảnh Ngang Thấm phớt lờ mình cả mấy lần ngày hôm nay, Thời Ngạo vừa tủi vừa giận. Hàng chân mày cô nhíu lại, trong mắt hiện lên vẻ ủ rũ.
Mắt của anh hơi loé lên nhưng vẫn không rời đi, anh đưa bát sứ trong tay cho Thời Ngạo: “Cho cô này.”
Thời Ngạo không khỏi giật mình. Cô nhướng mày, ho nhẹ: “Ai bảo anh mang đến?”
Ngang Thấm đáp lại thành thật: “Dì Tha Á.”
“À!” Chẳng biết vì sao, trên mặt Thời Ngạo hiện lên một tia thất vọng. Lúc cầm lấy bát sứ trong tay Ngang Thấm, giọng có vài phần gượng gạo: “Cảm ơn.”
Ngang Thấm im lặng đứng ở cửa, mặc cho gió lạnh thổi bay chiếc mũ trên đầu. Đôi môi anh khẽ mím, ánh mắt bình tĩnh, hơi lướt ngang qua hàng mi dày của người phụ nữ trước mặt. Và rồi, ánh mắt đó rời đi không chút dấu vết, lúc xoay người đi, chỉ để lại một chuỗi tiếng tuyết bị giẫm lên.
Thời Ngạo nhíu mày, nhìn bóng lưng cao ngất của người đàn ông trước mặt một cách khó hiểu, lẩm bẩm: “Cứ vậy là đi thôi? Khó hiểu thật sự!”
Cô rũ mắt nhìn bát trà sữa nóng trên tay đầy suy tư, đôi mắt trong veo hơi động. Cô cúi đầu nhấp một ngụm trà sữa nóng, khóe miệng nhếch lên tỏ vẻ hài lòng.
Na Hà Nha vẫn im lặng quan sát, sau tò mò hỏi: “Cái anh vừa nãy là ai vậy chị?”
Hàng chân mày cô hơi nhíu lại, gương mặt hiện lên vẻ không mấy tự nhiên, do dự nói: “À, một người không mấy quan trọng.”
“Thật sao?” Na Hà Nha nhẹ nhàng rũ mắt, trên đôi má trẻ trung có chút thâm trầm, như thể cô ấy sắp tiết lộ bí mật nào đó, nói đùa: “Em thấy anh ấy đẹp trai dã man í. Giá như em mà không cưới Bảo Âm Đô Nhân, em thật sự rất muốn gả cho anh ấy!”
Chú thích:
- Khan’Ulla: Huyện Khan’ulla (tiếng Mông Cổ: Хан-Уул дѯкрэг) là một huyện thuộc thẩm quyền của Thành phố Ulaanbaatar, Mông Cổ[1].