Điểm Đến Là Nơi Tận Cùng Góc Biển

Chương 35: Chương 35



Edit: Mỳ.

Chương 35: Đến Hailar để rửa ảnh – Dù sao thì khi trở về thành phố, nhất định tôi sẽ đi xem mắt. Xem hết mấy anh chàng độc thân, giàu có vàng ngọc!

Đêm hôm đó, Thời Ngạo ngủ không ngon. Hơn nửa đêm đều mơ thấy những giấc mơ vô cùng kỳ quái, mãi cho đến khi mệt lã người mà ngủ thiếp đi thì lại bị đánh thức bởi tiếng sột soạt bên ngoài cửa sổ. Thời Ngạo ghé người vào bên lớp cửa kính, nhìn ra ngoài song sắt, khi đó cô mới nhận ra được rằng, bên ngoài tuyết lại rơi mỗi lúc một dày hơn rồi. Kể từ khi đến đây, dường như đêm nào cô cũng chìm đắm vào những giấc mơ khác nhau dưới tiết trời tuyết giá lạnh.

Khoảnh khắc tia nắng đầu tiên của buổi sáng sớm chiếu lên trán cô, tiếng cười trong trẻo của Tha Á xuyên qua lớp kính, truyền thẳng vào tai cô. 

Là Ngang Thấm đến sao?

Thời Ngạo xoa huyệt thái dương căng phồng, qua loa phủ thêm áo khoác, đi thẳng ra ngoài phòng khách. Khi vén rèm cửa lên, tiếng nói chuyện trong phòng chợt im bặt, ánh mắt của cô nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.

Anh ngồi ở đầu giường, trong tay cầm bát trà sữa. Dưới làn hơi nóng, vẻ mặt anh bình tĩnh. Thế nhưng khi nhìn thấy Thời Ngạo, khoé miệng đang nhếch lên của anh bỗng chốc trở nên cứng đờ, đôi mắt và cả hàng chân mày tràn đầy sự xa cách. 

Tha Á vừa nhìn thấy Thời Ngạo, ngay cả tông điệu giọng nói cũng nâng lên: “Dì nghe Ngang Thấm bảo tụi con muốn đi Hailar hả?”

“Dạ.” Thời Ngạo gật đầu, cô thấy rất rõ biểu cảm thay đổi kia của người đàn ông, trong lòng có phần không vui. Nhưng vì có Tha Á ở đây nên buộc cô phải giữ bình tĩnh, chỉ khẽ khịt mũi, cầm bát lên, rót cho mình một ít trà sữa nóng. Kế đến cô ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh bếp. Mãi cho đến khi uống hết ngụm trà nóng đầu tiên, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Tha Á đứng cạnh bên, không nhận thấy điều bất thường của cả hai người. Bà vẫn còn đắm chìm trong mớ cảm xúc buổi tiệc ngày hôm qua. Tha Á vừa đan áo bằng đôi tay khéo léo của mình, vừa nhớ lại những gì mình đã thấy: Ban nhạc chơi hết bài này đến bài khác. Các bà dì ở đó nhảy không ngừng suốt cả buổi tối. Ô Nhật Na cũng ở đó, vừa nhảy vừa cằn nhằn rằng nhà hàng này quá nhỏ. Hoặc có lẽ ai đó vừa giẫm phải đôi giày mới của bà ấy. Nghe vậy, mọi người đều tránh xa bà cả thước.”

Hôm qua Thời Ngạo bận chụp hình cả buổi nên không chú ý đến người tên Ô Nhật Na này. Cô chỉ vô tình nghe thấy Na Hà Nha luôn miệng than phiền về người dì xa này ở nhà Tát Nhân Cao Oa, xem ra là ngay cả cô con dâu mới cũng không ưa gì mấy người phụ nữ này.

Áo len trong tay Tha Á đã dệt được bảy tám phần, vừa lúc Ngang Thấm cũng ở đây, vì vậy bà liền đem tấm áo đã đan được hơn phân nửa mà ướm trước người anh. Hình như không được hài lòng cho lắm, bà bước tới tủ gỗ, khom lưng tìm kiếm gì đó, vừa tìm vừa cười nói: “Hôm qua họ hàng đến uống rượu, ai nấy cũng khen Ngang Thấm đẹp trai! Còn nói là sẽ tìm ai đó giới thiệu cho con nữa đấy!”

Không biết vì sao, Thời Ngạo ngẩn người, theo bản năng nhìn về phía Ngang Thấm. Lúc này mới phát hiện ra bộ đồ Ngang Thấm bận hôm nay cũng khác với ngày thường. Không ngờ, anh có vẻ khá thích áo khoác ngoài màu sáng. Chiếc áo khoác lông vũ màu trắng đục trên người khiến anh càng thêm phần tươi sáng, ngay thẳng.

Chờ Thời Ngạo kịp phản ứng, không biết từ lúc nào mà ánh mắt của anh đã chuyển đến trên người cô. Giờ phút này đây, anh đang lẳng lặng cúi người nhìn cô. Đôi mắt kia tựa như có ma lực, khiến người ta không tự chủ được mà đắm chìm vào.

Nhận ra được sự mất tập trung của mình, đôi tai của Thời Ngạo đột nhiên nóng lên. Cô chột dạ nhìn sang hướng khác, lại nghĩ mình chỉ nhìn anh ta thêm có vài lần thôi mà, có gì đâu mà phải sợ chứ? Vì thế cô mới ưỡn ngực, ánh mắt không chớp, nhìn chằm chằm vào Ngang Thấm.

Sau khi bốn mắt nhìn nhau, Ngang Thấm là người đầu tiên bại trận trước. Anh vô thức dời mắt đi, rũ mắt xuống, cầm bát sứ trên bàn rồi nhấp một ngụm trà sữa.

Khoé miệng Thời Ngạo khẽ nhếch lên. Cô nhướng mày, hừ lạnh một tiếng. Trong trò chơi giữa hai người, cuối cùng cô cũng có thể chiếm được thế thượng phong.

Cuối cùng Tha Á cũng tìm thấy được một cuộn thước dây từ bên trong tủ, bà quấn quanh cánh tay Ngang Thấm, ước lượng sơ độ rộng của cổ tay áo len mà mình chưa đan xong, tự nhủ: “Dì cũng có tuổi rồi, không biết còn có thể nhìn thấy được ngày con lập gia đình không nữa.”

Đối mặt với ánh mắt tràn đầy sự chờ mong của Tha Á, trên khuôn mặt lạnh nhạt trước sau như một của Ngang Thấm xẹt qua một thoáng ngượng ngùng. Thế nhưng anh cũng rất nhanh lấy lại sắc mặt bình tĩnh, đôi môi mỏng khép hờ, thản nhiên đáp: “Dì còn chưa già mà.”

Tha Á nghe vậy có hơi buồn bã, do dự nhìn Ngang Thấm một cái. Sau đó bà thở dài, lẩm bẩm: “Con đã lớn rồi, dì không quản được con.”

Thời Ngạo làm như không xen vào, thỉnh thoảng liếc nhìn Ngang Thấm và Tha Á. Cô không có ý định xen vào chuyện gia đình của người khác. Trà sữa nóng trong bát đã cạn. Cô đứng dậy, cầm lấy ấm nước trên bếp, rót cho kình thêm bát nữa. 

Tha Á không nói gì nữa, bà bận rộn với chiếc áo len trên tay. Ngang Thấm uống một hơi cạn sạch bát trà sữa trong tay, lẳng lặng ngồi trên giường đất chờ Thời Ngạo.

Trước khi đi, Tha Á đứng ở cửa nhìn cả hai người họ. Thời Ngạo nhìn khuôn mặt đã nhuốm màu thời gian của bà, không hiểu sao lại hẫng đi mấy nhịp. Cô nghiêng đầu nhìn Ngang Thấm, buột miệng nói: “Thật ra, xem mắt cũng tốt mà. Anh có thể thử xem sao!”

Cô không kịp đề phòng, bắt gặp đôi mắt đen láy kia. Khi bốn mắt chạm nhau, lông mày của người đàn ông khẽ động, môi mím chặt thành một đường thẳng, trên khuôn mặt lạnh lùng không hề có chút cảm xúc nào. 

Dưới ánh mắt chăm chú mà yên tĩnh kia, Thời Ngạo không tự chủ được mà nín thở. Ngón tay hơi cuộn tròn, theo bản năng dời tầm mắt, họ khẽ một tiếng: “Quên đi, anh không quan tâm mà. Dù sao thì khi trở về thành phố, nhất định tôi sẽ đi xem mắt. Xem hết mấy anh chàng độc thân, giàu có vàng ngọc!” Về phần Thời Việt, cô vẫn luôn dám cầm lên dám từ bỏ, tuyệt đối sẽ không biến mình thành cô gái ngốc nghếch vì yêu mà treo cổ lên cây.

Ngang Thấm sững sờ trong giây lát, nhìn người phụ nữ khẽ trầm xuống. Dường như có một luồng ánh sáng phức tạp lóe lên.

Thấy Ngang Thấm không tiếp lời, Thời Ngạo có hơi ngượng ngùng. Cô bĩu môi, người nghiêng sang về hướng cửa sổ, ánh mắt liếc nhìn ra cảnh tuyết bên ngoài.

Xe hơi lại một lần nữa chạy trên tỉnh lộ 202, suốt cả chặng đường về phía đông, từ Tây Tô Mộc đến Hailar, suốt chặng đường tuyết trắng khắp nơi. Chỉ qua có một đêm thôi mà tuyết thêm phần dày hơn, càng khiến cho khung cảnh mùa đông trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

Khi xe chạy qua rừng bạch dương, ánh nắng chiếu trực tiếp qua cành cây trên kính cửa sổ. Ánh sáng đó chói lọi đến mức, Thời Ngạo buộc phải ngả lưng ra sau, câu được câu không mà nói chuyện với Ngang Thấm.

“Anh đến nhà sớm là để đợi tôi hả?

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp trả lời: “Ừm.”

Thời Ngạo nhướng mày, khóe miệng hơi cong lại: “Thôi được. Bởi vì sự tích cực này của anh ngày hôm nay, trưa này tôi sẽ mời khách.”

Ngang Thấm lặng lẽ liếc nhìn người phụ nữ, quan sát thấy sự phấn khích hiện rõ trên hàng chân mày, anh đáp với giọng trầm: “Được thôi.”

Bên trong xe lại chìm vào yên tĩnh.

Cơn buồn ngủ đêm qua cuối cùng cũng quét ua vào lúc này. Thời Ngạo chọn cho mình một tư hế thoải mái, khoanh tay trước ngực, cơ thể hơi cuộn lại. Trước khi ngủ, cô còn không quên dặn dò người bên cạnh: “Tôi buồn ngủ quá, khi nào đến nơi thì anh gọi tôi dậy nhé.”

Mãi cho đến khi cô nhắm mắt lại, Ngang Thấm mới khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn người phụ nữ không nói một lời. Tay anh siết chặt vô lăng, trong cặp mắt sâu kia xẹt qua một tia suy nghĩ.

Sau hơn hai mươi phút, chiếc xe đã đỗ ngay ngắn trong bãi đậu xe đối diện với “Thành Phố Điện Máy Ánh Dương”.

Ngang Thấm nghiêng đầu nhìn qua, đối diện với khuôn mặt gần bên cạnh. Vẻ mặt của người phụ nữ bình tĩnh, mắt vẫn nhắm nghiền, hơi thở cũng không nặng mà không nhẹ, nhịp thở lên xuống nhẹ nhàng, rõ ràng là vẫn còn đang ngủ.

Trong không gian yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng điều hòa, Ngang Thấm lặng lẽ ngắm nhìn cô ngủ. Đôi mắt sâu thẳm của anh, chưa bao giờ thể hiện sự dịu dàng, giờ đây lại tràn ngập một tình cảm khó nói. Trái tim anh, tựa mặt hồ phẳng lặng, chợt xao động bởi một nỗi niềm khó tả, như cánh chuồn chuồn chập chờn lướt nhẹ, gieo vào lòng những gợn sóng lăn tăn.

Ban đầu con phố còn đang vắng vẻ, sau khi có một chiếc xe bán kẹo hồ lô chạy ngang qua, tiếng loa treo trước xe lặp đi lặp lại tiếng rao “Kẹo hồ lô, kẹo hồ lô ngào đường, kẹo hồ lô hoa quả đây” bằng tiếng địa phương vùng Đông Bắc, tiếng rao đó the thé và chói tai.

Cô đang ngủ ngon, hơi nhíu mày, hàng mi dày tựa cánh quạt khẽ nhúc nhích. Mắt dưới mí hơi di chuyeennr, buồn ngủ lên tiếng hỏi: “Mình đã tới nơi chưa thế?” Vừa nói, đôi mắt ngấn nước vì mới thức dậy mà nhìn Ngang Thấm một cách đờ đẫn.

Ngang Thấm mất tự nhiên ừ một tiếng. Anh rũ mắt xuống, tháo dây an toàn quanh thắt lưng, trái tim cũng theo đó mà đập thình thịch.

Trên đường đi, Ngang Thấm lái xe tuy nhanh nhưng lại rất êm. Thời Ngạo hiếm khi nào có được giấc ngủ ngon đến thế, cô duỗi người thoải mái. Sau đó cởi dây an toàn, đẩy cửa xuống xe.

Dù đã quen với thời tiết khó đóa ở thảo nguyên từ lâu, nhưng khi cơn gió lạnh đột ngột ùa toiws, Thời Ngạo vẫn không khỏi loạng choạng. Cô gần như không thể đứng vững, vụng về giữ lấy mũ, không quên nhìn Ngang Thấm đang đứng bên cạnh, lẩm bẩm: “Thời tiết này lạnh quá. Gió cũng mạnh nữ, làm sao mà mọi người ở đây chịu được hay thế?”

Một cơn gió lạnh nữa lại tiếp tục nối tiếp cơn kia mà ùa đến. Ngang Thấm vô thức vươn tay ra, ngón tay khẽ cử động, ánh mắt chợt nhận ra điều gì đó, vội rụt tay lại. Giọng thúc giục của người phụ nữ cạnh bên lại vang lên cạnh tai: “Anh đang làm gì thế? Đi mau đi!”

Yết hầu của anh khẽ cử động: “Ừm.”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.