Edit: Mỳ.
Chương 41: Thời Ngạo âm thầm thăm dò – Không! Không phải là cái người này thật sự thích cô chứ?
Hơi thở Thời Ngạo khẽ ngưng trệ, ánh mắt thoáng dao động. Nụ cười trên môi trở nên gượng gạo, như cười như không, cô thốt lên: “Thật vậy sao?”
Na Hà Nha vẫn vô tư không hề hay biết sự biến đổi trong ánh mắt Thời Ngạo. Cô bé tiếp tục chớp đôi mắt to tròn trong veo, cố ý hạ giọng: “Dì em vẫn ấp ủ ý định tìm kiếm một người đàn ông xứng đôi vừa lứa cho chị họ, nhưng mà ở Trại Hãn, không một chàng trai nào đáp ứng được yêu cầu của họ cả. Ai nào ngờ, đến Tây Tô Mộc này, lại gặp phải một người đàn ông chững chạc như anh Ngang Thấm. Em nghe cậu kể lại, dì đã lặng lẽ chụp ảnh anh ấy gửi cho chị họ xem rồi.”
Thời Ngạo nỗ lực kiềm chế những cảm xúc đang trào dâng. Cô cố ý tỏ ra bình thản, rồi lén quan sát Tát Nhân Cao Oa. Quả thực, bà đang nắm tay Tha Á, nét mặt hân hoan, say sưa ca ngợi cô cháu gái thông gia mà bà còn chưa có dịp diện kiến.
Tha Á cảm thấy khó xử, không dám từ chối lời đề nghị, trong lòng bà cũng mong muốn Ngang Thấm có thể tìm được một người bạn đời tốt. Vì vậy, bà gật đầu đồng ý, nhưng không quên nói thêm: “Chị sẽ cố gắng thử xem. Tính cách thằng bé cứng đầu lắm, không biết có chịu nghe lời chị không nữa!”
Nghe được tin này, Tát Nhân Cao Oa bỗng nhiên bật dậy khỏi giường đất, khiến cả chiếc giường rung lên. Bà nở một nụ cười rạng rỡ, đuôi mắt hằn lên những nếp nhăn vui vẻ: “Hay đấy, chị cứ thử xem sao, biết đâu lại thành công?” Nói rồi, bà lại ngồi xuống, tiếp tục say sưa kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Thời Ngạo không còn tâm trí để lắng nghe nữa. Cô vô thức cào nhẹ lòng bàn tay, cảm thấy lòng ngực nghẹn lại, một nỗi phiền não khó tả đột nhiên ập đến.
Suy cho cùng, việc Ngang Thấm có bạn gái hay không, thậm chí kết hôn với ai, thì có liên quan gì đến cô? Cô vốn dĩ ghét anh, cái vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm nghị khó đăm đăm, lúc thì lạnh nhạt hờ hững, lúc thì mua cho cô bát cơm bệnh mà nuốt không trôi. Hứa cùng cô đi đám cưới Bảo Âm Đô Nhân, rồi lại bỏ mặc cô một mình. Chê bánh mì cô làm không ngon, còn dung túng cho con chó của anh sủa vang inh ỏi khi cô sợ hãi. Rốt cuộc, cô có lý do gì để quan t@m đến anh chứ.
Đúng vậy, cô ghét Ngang Thấm!
Cố gắng phớt lờ cảm giác gợn sóng trong lòng, Thời Ngạo lấy một viên kẹo sữa chua nhét vào miệng. Vị chua ngọt đặc trưng khiến cô thích thú nhướng mày, tò mò hỏi: “Kẹo này ngon thật! Bố mẹ của em tự làm đấy à?”
Na Hà Nha vốn muốn thông qua Thời Ngạo để tìm hiểu thêm về Ngang Thấm, nhưng có vẻ Thời Ngạo lại bị thu hút bởi món kẹo sữa chua đặc sản Xích Phong hơn là Ngang Thấm. Bất ngờ, một ý tưởng táo bạo lóe lên trong đầu cô bé. Cô bé mỉm cười, nói: “Đúng rồi! Ngoài những thứ này, bố mẹ em còn có thể làm váng đậu, thịt khô sữa, thậm chí là thịt khô với nhiều hương vị khác nhau, bằng những phương pháp chế biến khác nhau nữa đó chị!”
Nụ cười trên môi Thời Ngạo càng thêm rạng rỡ, nhưng dù cho cô cố gắng đến đâu, một nỗi chua xót âm ỉ vẫn lặng lẽ trào dâng trong lòng.
Tát Nhân Cao Oa còn đang muốn nán lại trò chuyện, nhưng cuộc điện thoại của Ngao Nhật Cách Nhạc đã cắt ngang sự hứng thú của bà. Con trai của Ô Nhật Na vừa đến, bà ta liền cảm thấy tủi thân và bắt đầu làm ầm ĩ. Ngao Nhật Cách Nhạc, một người đàn ông chưa từng trải qua cảnh tượng này, hoàn toàn bất lực, đành phải gọi Tát Nhân Cao Oa đang tận hưởng sự thanh nhàn quay trở về.
Trước khi bước ra khỏi cửa, Tát Nhân Cao Oa vẫn không kìm được sự bức xúc, bà nói: “Em nói thật, chị xem có ai lại đi khóc lóc ầm ĩ ở nhà người ta thế không? Ô Nhật Na này thật sự là không thể chấp nhận được!” Bà quay sang nhìn Tha Á, dặn dò: “Chị nhớ những gì hai chị em mình đã bàn trước đó rồi đấy nhé?”
Tha Á trịnh trọng gật đầu, quả quyết: “Chị tuyệt đối không quên, thằng bé vừa về đến nhà, chị sẽ lập tức thông báo cho nó.” Vừa lúc đó, giọng nói của Tát Nhân Cao Oa vang lên, át cả không gian: “Ngang Thấm đã về rồi!”
Vô thức, Thời Ngạo hướng mắt về phía xa, bắt gặp Ngang Thấm đang đứng cạnh cỗ xe đẩy, tay nắm chặt dây thừng, gương mặt lộ rõ vẻ không hài lòng, tiến về phía đám đông. A Nhĩ Sát, đứng gần đó, dường như không nhận ra sự xuất hiện của cô, cậu vẫn đang cười ngây ngô. Khi họ tiến lại gần hơn, Ngang Thấm khẽ mỉm cười lịch sự với Tát Nhân Cao Oa, rồi dứt khoát hướng ánh mắt về phía Thời Ngạo.
Vừa chạm mắt, Thời Ngạo lập tức cúi gằm mặt, một tiếng hừ lạnh bật ra. Cô nghiến răng, cố kìm nén sự khó chịu đang trào dâng.
Tát Nhân Cao Oa, từ bên cạnh, lên tiếng hỏi, hướng ánh mắt về phía Ngang Thấm: “Ngang Thấm, con đi lấy đá đấy à?”
Ngang Thấm đáp lại một tiếng “Dạ” đầy thờ ơ. Anh vô thức dời mắt đi. Khi Thời Ngạo lướt ngang qua, hàng chân mày cô hơi nhíu lại, một hành động nhỏ nhưng lại mang đầy ẩn ý.
Tát Nhân Cao Oa, sợ Tha Á quên mất lời hẹn ước trước đó, cẩn thận nhắc nhở thêm một lần nữa: “Chị đừng quên đấy nhé!” Lúc này bà mới yên tâm dẫn Na Hà Nha rời đi.
Dù lòng Tha Á cũng mong muốn vun vén cho mối lương duyên này, nhưng bà hiểu rõ tính cách của Ngang Thấm. Nhìn bóng lưng đứa cháu trai đang bận rộn từ xa, bà không khỏi thở dài, bất lực trước sự cứng đầu của cháu mình.
Về phần Thời Ngạo, cô hiểu rõ vị trí của mình chỉ là một người ngoài cuộc, không có lý do gì để can thiệp vào chuyện hôn nhân của người khác. Những suy nghĩ hỗn độn khiến cô sững sờ tại chỗ. Đến khi hoàn hồn, cô mới nhận ra Ngang Thấm đã dỡ nước đá khỏi xe đẩy từ lúc nào, và đang nhìn cô chăm chú từ xa.
Đôi mắt người đàn ông sâu thẳm như đầm nước lạnh lẽo, khiến Thời Ngạo không khỏi rùng mình. Cô vội vàng quay mặt đi, nhưng rồi lại tự nhủ mình chẳng làm gì sai trái, nên bí mật liếc nhìn anh. Cô không khỏi thầm oán trách, rốt cuộc mợ Na Hà Nha nhìn trúng Ngang Thấm ở điểm nào vậy nhỉ?
Sự thay đổi thất thường trên gương mặt cô, lúc nhíu mày, lúc nhếch môi, không thể thoát khỏi sự chú ý của Ngang Thấm. Khuôn mặt vốn dĩ lạnh lẽo của anh dần trở nên ấm áp hơn, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười mỉm.
Đêm hôm đó, Ngang Thấm bị Tha Á giữ lại dùng cơm.
Trên bàn ăn, A Nhĩ Sát vui vẻ kể về buổi sáng lấy đá. Tuổi thơ cậu ở Ulanhot, dưới sự chăm sóc của mẹ mình, lúc nào cậu cũng cảm thấy ngưỡng mộ Ngang Thấm.
Thế nhưng, giữa câu chuyện, giọng cậu bỗng chùng xuống, mang theo chút tiếc nuối: “Tiếc quá, ngày mai con phải trở về Ulanhot rồi…” Thì ra, ông chủ chỉ cho cậu ba ngày nghỉ ngắn ngủi, mà còn trừ luôn cả tiền lương.
Thời Ngạo khẽ an ủi, giọng dịu dàng: “Lần sau được nghỉ, em lại đến chơi nhé?”
Ánh mắt A Nhĩ Sát nhìn cô, ấm áp nhưng ẩn chứa nỗi buồn man mác: “Nhưng lần sau… em sẽ không còn được gặp chị nữa.”
Thời Ngạo không khỏi giật mình, khoé miệng hơi nhếch lên: “Em không đến thủ đô à? Đến lúc đó em không định gặp chị sao? Nếu chị có đến Ulanhot thì em nhất định phải làm hướng dẫn viên cho chị đấy!”
A Nhĩ Sát cười tươi rói, đáp lời: “Dạ!”
Ngang Thấm lặng lẽ siết chặt đôi đũa, ánh mắt tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào hai người đang trò chuyện vui vẻ. Hàng lông mày anh khẽ nhíu, ẩn chứa một nỗi niềm khó tả.
Phía bên kia bàn, Tha Á đã mấy lần muốn nhắc Ngang Thấm về lời dặn dò của Tát Nhân Cao Oa, nhưng bà vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp nên đành thôi.
Ánh mắt liếc nhìn sang hướng khác.
Khi bữa tối dần kết thúc, cuối cùng Tha Á cũng tìm thấy cơ hội thích hợp để thực hiện ý định của mình. Bà khéo léo đợi đến lúc A Nhĩ Sát và Thời Ngạo bắt đầu thu dọn những đĩa thức ăn còn lại trên bàn, rồi nhẹ nhàng gọi Ngang Thấm sang một bên. Sau đó, bà cẩn thận đóng cửa phòng khách lại, tạo ra một không gian riêng tư để có thể nói chuyện.
Thời Ngạo đặt khay thức ăn xuống, rồi vòng trở lại. Cô thấy cửa phòng khách đã đóng kín, và A Nhĩ Sát đang đứng tựa tường, trông có vẻ buồn chán. Cô liền lên tiếng: “Bên ngoài trời lạnh như vậy, sao em lại không vào nhà?”
A Nhĩ Sát khẽ chỉ về phía phòng khách và nói: “Cô Tha Á đóng cửa phòng lại rồi, cô ấy bảo là có điều muốn nói với anh Ngang Thấm.”
Thòi Ngạo sững sờ một chút: “À.”
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, đôi mắt Thời Ngạo khẽ lay động, trong đáy mắt ánh lên một màu nước trong veo. Ánh nhìn ấy chạm vào mắt A Nhĩ Sát, khiến gò má cậu ửng hồng, trong ánh mắt thoáng qua một tia cảm xúc khó tả. Cậu khẽ hắng giọng, rồi ngập ngừng lên tiếng: “Chị Thời Ngạo, chị… chị có thể cho em xin số điện thoại của chị được không ạ?” Có lẽ lo sợ bị từ chối, cậu vội vàng giải thích thêm: “Em… em chưa có thông tin liên lạc của chị. Ngày mai em đi rồi mà vẫn chưa có số điện thoại của chị nữa….”
Thời Ngạo gật đầu một cách vô thức, vừa đọc số cô vừa liếc nhìn về cánh cửa phòng khách kia. Dì ấy đã nói với anh chưa? Ngang Thấm, sẽ đồng ý sao?
“Em nhớ rồi!”
Giọng nói của A Nhĩ Sát đã cắt ngang dòng suy nghĩ vu vơ của Thời Ngạo: “Không cần viết lại sao?”
A Nhĩ Sát gãi đầu: “Em nhớ rõ lắm.”
Nếu là ngày thường, Thời Ngạo chắc chắn sẽ lập tức nhận ra và đáp lại những lời nói mập mờ đó. Nhưng đối với tình hình hiện tại, tâm trí cô đã hoàn toàn bị chiếm giữ bởi những chuyện xảy ra phía sau cánh cửa, do đó cô không còn đủ tâm trạng để bận t@m đến tình cảm của chàng trai đang thầm thương mình.
Chẳng mấy chốc, cánh cửa phòng khách từ từ mở ra, Ngang Thấm một tay dựa vào khung cửa, khuôn mặt anh nghiêng theo ánh sáng, những đường nét lạnh lùng hiện rõ, anh nhẹ nhàng nói với Tha Á: “Đêm nay, dì cứ để A Nhĩ Sát ở lại nhà con đi ạ.” Nói rồi ánh mắt anh hướng về phía hai người đang đứng cạnh nhau ở đằng xa.
Ánh mắt đen láy, tựa hồ có thể đọc vị được tâm tư Thời Ngạo, bỗng trở nên sắc bén. Sau khi cô trấn tĩnh lại thì ngẩng cao đầu, ánh nhìn chất chứa sự đề phòng cùng khinh thường rõ rệt.
Những lời muốn nói còn chưa kịp thốt ra, Tha Á chỉ đành khẽ gật đầu. Khi màn đêm dần phủ xuống, nghĩ đến việc A Nhĩ Sát phải lên đường vào ngày mai, bà không giữ Ngang Thấm ở lại. Tuy nhiên, khi tiễn anh ra đến ngưỡng cửa, bà lại đứng sững lại một khoảng thời gian, miệng thì thầm những lời bằng tiếng Mông Cổ. Thời Ngạo không am hiểu thứ ngôn ngữ đó, đành ngồi xổm bên lò sưởi với những suy tư rối bời, lặng lẽ châm lửa than.
Xung quanh như tờ, chỉ có tiếng lửa trong bếp thỉnh thoảng nổ lách tách, như những tiếng thì thầm giữa màn đêm tĩnh mịch, rồi lại chìm vào sự im lặng tuyệt đối.
Suốt quãng đường trở về, A Nhĩ Sát cứ cười tủm tỉm, lòng tràn ngập niềm vui sướng khi được Thời Ngạo chủ động cho số điện thoại. Cậu hồn nhiên khoe với Ngang Thấm: “Anh Ngang Thấm, chị Thời Ngạo đã cho em số điện thoại của chị ấy đấy!”
Ánh mắt Ngang Thấm tối lại, nghiêm nghị: “Ừ.”
A Nhĩ Sát không kìm được sự háo hức, hỏi: “Anh, anh nghĩ chị Thời Ngạo có cảm tình với em không?”
Ngang Thấm dừng bước, nhìn thẳng vào gương mặt A Nhĩ Sát: “Anh không rõ.”
Đêm ấy, Thời Ngạo lên giường đi ngủ sớm, nhưng không biết do nệm ấm quá hay vì lý do nào khác, cô cảm thấy bồn chồn, không thể ngủ được. Cô ngồi bật dậy, rút điện thoại từ áo khoác, tìm số Ngang Thấm. Ngón tay khựng lại trên màn hình. Sau một thoáng do dự, như thể đã đưa ra lựa chọn, cô bỏ điện thoại vào túi, khoác áo, khẽ mở cửa, bước ra ngoài màn đêm tĩnh mịch.
Con đường đến nhà Ngang Thấm không còn xa lạ với Thời Ngạo, cô đã đi qua nó nhiều lần. Thế nhưng, chỉ riêng lần này, trong lòng cô lại trào lên một thứ cảm xúc lạ lẫm, khó gọi thành tên.
Dừng chân trước cổng, theo phản xạ, cô định chỉnh lại mũ, nhưng rồi sững người nhận ra mình đã vội vàng đến mức không mang theo cả mũ lẫn găng tay, thảo nào đêm nay gió lạnh đến thế.
Cô khẽ ho một tiếng, nhìn về phía xa, ánh đèn ấm áp trong sân nhà Ngang Thấm vẫn còn sáng. Cô ngập ngừng một chút rồi mới đẩy cổng bước vào.
Ô Như Mục đang ngồi xổm trong sân, là người đầu tiên phát hiện ra Thời Ngạo. Nó sủa lên một tiếng cảnh giác, rồi nhận ra người quen, liền vẫy đuôi như cánh quạt, phát ra tiếng kêu thân mật. Nó liên tục cọ vào bắp chân Thời Ngạo, khiến cô có chút bất lực, vừa muốn cười vừa muốn khóc. “Ô Như Mục à, này, đừng như vậy! Nghe tao nói không? Mày không thể giữ chút bình tĩnh được sao?” Tất nhiên là Ô Như Mục không thể hiểu được những lời chỉ dẫn phức tạp đó, vẫn tiếp tục cọ vào ống quần cô, không còn chút oai vệ nào như lần đầu gặp mặt.
Tiếng giày tuyết giẫm trên mặt tuyết, vang lên lách cách như những nhịp điệu đều đặn. Khi còn chưa kịp đến gần, Ngao Đăng từ chuồng dê đã lao ra như một cơn gió, sủa vang trời đất. Chỉ khi nhận ra Thời Ngạo, nó mới từ từ im lặng, nhưng chỉ dừng lại ở việc ngửi ngửi ống quần nàng, không hề thể hiện sự mừng rỡ như Ô Như Mục.
Như bị sự ồn ào bất ngờ đánh thức, cánh cửa phòng ngủ bật mở, vang lên tiếng “két” khe khẽ. Ngang Thấm đứng dưới ánh đèn mờ ảo, vẫn khoác trên mình chiếc áo choàng ban ngày, rõ ràng là chưa hề chợp mắt.
Khi bốn mắt chạm nhau, Thời Ngạo lên tiếng, giọng hơi khàn: “Là tôi đây. Tôi đến để gặp anh.”
Ánh mắt Ngang Thấm khẽ dao động, dừng lại trên đôi môi đang run rẩy của cô, rồi anh cất tiếng, giọng trầm ấm: “Lại đây đi.”
Thời Ngạo do dự: “A Nhĩ Sát….”
Ngang Thấm trả lời rồi quay đầu: “Ở ngoài lạnh lắm, vào phòng khách ngồi đi.”
Thời Ngạo bĩu môi: “Ồ.”
Hơi ấm tỏa ra từ lò sưởi sưởi ấm cả căn phòng, và ấm nước vẫn giữ nguyên nhiệt độ. Ngang Thấm rót đầy một bát trà sữa nóng, đưa đến trước mặt Thời Ngạo. Ánh mắt anh trong veo như ánh trăng, dịu dàng nhìn cô: “Uống bát trà sữa nóng này, cô sẽ thấy ấm áp hơn.”
Ánh mắt cô lấp lánh: “Cảm ơn.”
Thời Ngạo khẽ nhấp một ngụm trà sữa, cảm nhận sự ấm áp dần lan tỏa, cô nhớ đến lý do của chuyến đi này, rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Ngày mai, anh có dự định đưa A Nhĩ Sát ra ga không?”
Ngang Thấm gật đầu, trầm giọng đáp: “Ừm.”
“Dẫn tôi đi nữa nhé!” Thời Ngạo khẽ hắng giọng, nói: “Vừa hay tôi cũng muốn đi lấy ảnh.”
Vừa lúc Thời Ngạo cho rằng Ngang Thấm sẽ nói lời từ chối, khiến lòng cô thoáng chút buồn. Nào ngờ, giọng nói trầm bổng đầy lôi cuốn của người đàn ông ấy cất lên: “Được thôi” phá tan mọi suy đoán vẩn vơ của cô.
Thời Ngạo nhẹ nhàng đặt bát sứ xuống, ánh mắt khẽ nâng lên: “Vậy là quyết định nhé?” Cô nhìn người đàn ông, tìm kiếm sự xác nhận. Ánh mắt hai người chạm nhau, duy trì sự kết nối ấy trong khoảnh khắc, rồi đồng loạt hướng về hướng khác, một sự đồng thuận không lời.
Thời Ngạo làm bộ bưng bát trà sữa lên, đôi mắt rũ xuống: “Nghe dì Tha Á bảo, dì Tát Nhân Cao Oa muốn giới thiệu bạn gái cho anh hả?”
Ngang Thấm nhíu mày, né tránh câu hỏi: “Ừm.”
“Không thấy xứng hả?” Thời Ngạo khẽ nhíu mày, giọng nói thản nhiên: ‘Dì Tha Á có vẻ hơi thất vọng. Thật ra, ở độ tuổi của anh, cũng là…’ Cô vừa nói, vừa đưa mắt nhìn người đàn ông. Ánh mắt lại vô tình chạm phải ánh nhìn sâu thẳm kia, vẻ mặt đó không chút biểu cảm. Đầu ngón tay Thời Ngạo khẽ run lên: “Thôi vậy, coi như tôi chưa nói gì. Trời tối rồi, tôi về trước đây.”
Cô định quay lưng bước đi, trốn tránh như mọi khi, nhưng người đàn ông đã kịp gọi với theo: “Thời Ngạo.”
Thời Ngạo nghiêng đầu, đáp: “Hả?”
Trên khuôn mặt bình thản của người đàn ông, một tia sáng yếu ớt chợt lóe lên. “Cô đến đây, chỉ để nói mỗi điều này sao?”
Thời Ngạo mỉm cười, vờ không hiểu: “Đúng rồi! Nếu không thì tôi đến đây gặp anh làm gì. Thôi muộn lắm rồi đấy, tôi về đây.”
Cô định đứng lên, nhưng chưa kịp nhấc chân, cổ tay đã bị một bàn tay nóng hổi giữ lại. Cô ngạc nhiên nhìn sang, thấy người đàn ông đang nắm chặt cổ tay mình một cách không tự nhiên. Cô hơi sững người, đầu óc trở nên trống rỗng. Đến khi cô hoàn hồn, cổ tay đã được buông ra. Ngang Thấm ho khan một tiếng, nói: “Để tôi tiễn cô.”
Hơi ấm vẫn còn vương vấn nơi cổ tay, tựa như một sợi dây vô hình kết nối đến trái tim. Thời Ngạo mơ màng gật đầu, khẽ thì thầm: “Ừm.”
Một màu đen kịt bao trùm cả thảo nguyên rộng lớn, ánh trăng e dè giấu mình sau tầng mây u ám, trên nền tuyết trắng xóa thỉnh thoảng vang lên tiếng xèo xèo khô khốc của bước chân giày da.
Thời Ngạo lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, rồi lập tức thu hồi ánh mắt, tỏ vẻ thản nhiên, hỏi: “Chị họ của Na Hà Nha, anh không ưng ý sao?”
Giọng người đàn ông trầm thấp nhưng đầy kiên định: “Ừ.”
Trong bóng đêm mờ ảo, Thời Ngạo chăm chú nhìn sườn mặt anh, trong đôi mắt thoáng qua vẻ thích thú, bất chợt thấy Ngang Thấm cũng có điểm đáng yêu: “Không ưng thì bỏ đi, tôi sẽ tìm cho anh một người tốt hơn gấp bội!”
Ngang Thấm khựng lại, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc khó tả, cổ họng nghẹn ngào: “Tôi không cần.”
Thời Ngạo khựng lại, một thoáng bối rối xẹt qua: “Được rồi, là tôi đã lo xa thôi.” Ánh mắt cô, dường như không cam tâm, lướt nhanh về phía người đàn ông. Khoảng cách giữa hai người, vô hình trung, đã thu hẹp lại, những gợn sóng trong lòng cô vẫn chưa tan.
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên bên tai cô: “Ngày mai, A Nhĩ Sát phải về rồi.”
Thời Ngạo nhíu mày: “Tôi biết, nhưng sao vậy?”
Giọng người đàn ông cuối cùng cũng lộ ra một chút dao động: “Thằng bé rất luyến tiếc cô.”
“À…” Thời Ngạo nhún vai: “Biết làm sao được? Thiên hạ nào có bữa tiệc không tàn đâu chứ.” Nói rồi, lòng cô chợt trào lên một nỗi buồn khó hiểu, chẳng phải người muốn rời đi là cô sao? Đến lúc đó, liệu Ngang Thấm có luyến tiếc cô không? Cô im lặng, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: “Anh đừng quên ngày mai đến đón tôi đấy. Nếu anh mà dám bỏ tôi lại, tôi nhất định không để yên cho anh đâu!” Nói xong, cô giơ tay phải, nắm hờ thành quyền, quơ quơ trước mặt Ngang Thấm.
Đôi mắt người đàn ông khẽ nheo lại, khóe môi cong lên: “Được.”
Cô nhíu mày, lùi nửa bước về phía lề đường: “Anh nhớ là được rồi.”
Khi thấy đã đến cửa nhà Tha Á, Thời Ngạo không khỏi liếc nhìn Ngang Thấm, giọng nói mang theo chút buồn bã: “Đến nơi rồi này.”
Ngang Thấm ngước mắt, giọng nói nhàn nhạt: “Ừm, cô vào đi.”
Ô Như Mục lưu luyến cọ cọ vào chân Thời Ngạo, rồi mới quay lại bên cạnh Ngang Thấm. Khi thấy người đàn ông quay lưng, Thời Ngạo vội gọi anh lại từ phía sau: “Ngang Thấm!”
Ngang Thấm từ tốn xoay người, ánh mắt trực diện nhìn về phía cô gái, hàng mi dày khẽ rung động, đáy mắt đen sâu ẩn chứa một sự kiềm nén mãnh liệt.
Thời Ngạo thoáng lúng túng, không biết nên nói gì, chỉ khẽ phất tay, mỉm cười: “Cảm ơn anh đã tiễn tôi, ngày mai gặp!”
Trong màn đêm tĩnh lặng, đôi mắt cô gái ánh lên một tia sáng yếu ớt, yết hầu người đàn ông khẽ di chuyển, giọng nói trầm khàn vang lên: “Ngày mai gặp lại.”
Khi bóng dáng Ngang Thấm đã khuất dạng, Thời Ngạo mới cảm nhận được một cơn gió lạnh lẽo, cô rụt người lại, ôm chặt lấy hai cánh tay, vội vã trở vào phòng ngủ.
Vừa cởi áo khoác, cô vừa hồi tưởng lại những lời nói vừa rồi, chợt dừng tay, khó hiểu tự hỏi: “Tại sao anh ấy lại hỏi mình về chuyện của A Nhĩ Sát vậy nhỉ?” Suy nghĩ mãi không có lời giải, cô tự thấy mình nghĩ quá nhiều rồi do đó mới ngượng ngùng bật cười, vội vàng trùm chăn.
Cho đến nửa đêm, khi cô đang say giấc, bỗng bật dậy, thốt lên một câu vô nghĩa: “Không đúng!”
Lại một đêm dài thao thức.