Điểm Đến Là Nơi Tận Cùng Góc Biển

Chương 52: Đại Kết Cục (Hoàn chính văn)



Edit: Mỳ.

Chương 52: Đại Kết Cục

Đúng như dự đoán, Thời Ngạo được chẩn đoán trật khớp xương, cần bó bột và tĩnh dưỡng ít nhất một tháng.

Trong phòng khám nhỏ, vài bệnh nhân đang cầm phim X-quang hỏi han bác sĩ trẻ tuổi bên cạnh. Thời Ngạo liếc nhìn bác sĩ già đang trị bệnh cho mình, ông ta đang nắm lấy chân bị thương. Cô nhịn đau hỏi: “Bác có thể nhẹ tay hơn chút được không ạ?”

Bác sĩ già đẩy kính: “Được.” Vừa dứt lời, “rắc” một tiếng, Thời Ngạo đau đến rưng rưng nước mắt, ngón tay bấu chặt vào cánh tay Ngang Thấm, người đàn ông ấy thậm chí không nhíu mày.

Bác sĩ già gọi hai trợ lý đến cố định chân Thời Ngạo, rồi mới đi lấy bột bó. Thời Ngạo hít hít mũi, ngước nhìn người đàn ông, đáng thương than vãn: “Đau chết em rồi!”

Ngang Thấm cúi đầu, ánh mắt chạm phải ánh mắt cô. Anh không biết phải an ủi cô thế nào, vô thức xoa nhẹ đỉnh đầu cô.

Hành động của người đàn ông dịu dàng, lòng bàn tay ấm áp, Thời Ngạo cứng đờ người, đầu óc nổ tung, tai nóng rực. Cô vội vàng quay đi, mí mắt khẽ run, cố gắng dùng tiếng ho để che giấu nhịp tim đập loạn.

Ngang Thấm tất nhiên nhận ra hành động của cô, anh không nói gì, chỉ khi rút tay về, anh nhìn cô một cái đầy ẩn ý.

Bó bột xong đã là nửa tiếng sau. Trong lúc đó, Thời Ngạo gọi điện cho A Văn.

Đầu dây bên kia, A Văn khóc như mưa, làm Thời Ngạo giật mình, tưởng có chuyện gì lớn. A Văn nghẹn ngào giải thích: “Chị, chị ơi, em thành công rồi, em chụp được ảnh ngôi sao lớn rồi! Hu hu hu…”

Thời Ngạo xoa trán, bất lực cong môi, dặn A Văn hôm nay cứ lái xe của cô về, không cần đến cô về nhà làm gì.

Nghe nói được lái chiếc Mercedes S, A Văn bật cười đến mức trào cả nước mắt: “Thật không chị? Vậy em phải chụp thêm vài tấm ảnh, đăng lên Weibo, cho đám bà con quê em ghen tị chết luôn! Hu hu hu~”

Lúc này, Ngang Thấm vừa chặn được một chiếc taxi, thấy Thời Ngạo còn đang gọi điện, liền gọi tên cô. A Văn nghe thấy giọng Ngang Thấm thoáng vọng lại, đột nhiên nhớ ra gì đó, lớn tiếng nói: “Chị không biết đâu, ban nãy anh rể ngầu bá cháy! Sau khi hai người đi, quản lý của Hình Phỉ còn chạy đến hỏi em, người đàn ông cưỡi ngựa là người mới của bên nào vậy, sao chưa từng thấy bao giờ?”

A Văn giả giọng quản lý của Hình Phỉ, làm Thời Ngạo bật cười, đuôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết. Cô vô tình ngước mắt, mới phát hiện người đàn ông ở ngay trước mặt, một tay anh chống lên khung cửa xe, tay kia đặt hờ lên eo cô, ánh mắt đã hướng về phía cô.

Trong cái nhìn tĩnh lặng và kéo dài này, không khí xung quanh như ngừng lại, Thời Ngạo hoàn toàn không nghe thấy tiếng A Văn luyên thuyên trong điện thoại, chỉ cảm thấy tim đập nhanh không kiểm soát, eo bị người đàn ông chạm vào nóng rực, nổi cả da gà.

Cô muộn màng hoàn hồn, nhanh chóng chui vào xe. Khi ghế bên cạnh lún xuống vì hành động của người đàn ông, cô giả vờ nhìn sang hướng khác, hỏi A Văn ở đầu dây bên kia: “Rồi sao nữa?”

A Văn không biết chuyện gì đang xảy ra bên Thời Ngạo, tiếp tục nói: “Em nói với chị ta, đó là người nhà của nhiếp ảnh gia bọn em, trai tài gái sắc rất xứng đôi đúng không? Chị quản lý kia lại cứ hỏi em, anh rể có muốn ra mắt không, showbiz bây giờ đang thiếu kiểu đàn ông mạnh mẽ như anh ấy, chỉ cần chị ta lăng xê, chắc chắn sẽ nổi tiếng khắp cả nước!”

Nghe thấy hai chữ “người nhà”, Thời Ngạo ngẩn người, lòng hồ nổi lên từng vòng gợn sóng. Những lời sau đó của A Văn, cô không nghe lọt tai chữ nào nữa cả.

Sau đó cô cúp điện thoại, nhẹ nhàng tựa vào cửa sổ xe. Không biết có phải vì giai điệu du dương trong xe hay vì nhiệt độ quá ấm áp, cô mơ màng nhắm mắt, ngây ngốc thầm nghĩ, tại sao chỉ cần nghĩ đến Ngang Thấm, thì cô lại cảm thấy mình ngọt ngào như uống mật ong vậy nhỉ?

Tất cả là tại Ngang Thấm, làm cô thật sự trở thành một kẻ ngốc mất rồi.

Không biết qua bao lâu, Thời Ngạo chỉ cảm thấy người càng lúc càng nặng. Trong giấc mơ mơ hồ nghe thấy giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông, tiếp theo mũi ngửi thấy mùi hormone quen thuộc. Cô mơ màng hé mắt, nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông, lẩm bẩm: “Đừng động… em muốn ngủ…”

Người đàn ông quả nhiên không động đậy, khàn giọng ừ một tiếng. Cô lúc này mới hài lòng rúc vào lòng người đàn ông, lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Vẻ mặt không hề phòng bị của cô lọt vào mắt Ngang Thấm. Anh vô thức đưa tay khẽ chạm vào má cô, ánh mắt càng thêm nóng rực.

Khi Thời Ngạo tỉnh lại, trời đã tối đen. Cô hoàn toàn không nhớ mình đã từ taxi lên giường như thế nào. Ánh mắt quét đến cốc nước trên tủ đầu giường, cô ngẩn người, cầm cốc nước nhấp một ngụm, khi cúi đầu, hàng mi khẽ run.

Đặt cốc nước xuống, cô cố gắng ngồi dậy, nhảy lò cò một chân ra phòng khách. Quả nhiên cô nhìn thấy có một người đàn ông đang đeo tạp dề bận rộn trong bếp mở.

Ngang Thấm nghe thấy tiếng bước chân thì khẽ nhíu mày, rồi đặt thìa xuống, đi về phía cô: “Em tỉnh rồi à?”

Chạm phải ánh mắt người đàn ông, Thời Ngạo khẽ ho, không để lại dấu vết dời mắt đi chỗ khác: “Dạ.”

Giây tiếp theo, bàn tay to lớn của người đàn ông đã đặt lên eo cô, cô cứng đờ người, cố gắng vùng vẫy, trên đầu lại truyền đến giọng nói không cho phép nghi ngờ của người đàn ông, “Em ngoan một chút.”

Thời Ngạo bĩu môi, đỏ mặt buột miệng nói: “Anh là gì của em? Tại sao em phải nghe lời anh chứ?” Ánh mắt cô ngước lên, chạm vào đôi mắt đen của người đàn ông, mới nhận ra lời nói của mình mang theo hơi thở mập mờ, vội vàng quay đi.

Giọng nói của người đàn ông khàn đi: “Em đói không?”

Thời Ngạo miễn cưỡng đáp một tiếng, mặc cho lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông đặt lên eo mình, tai đã đỏ rực.

Ngang Thấm học theo cách của người dân nơi đây, nấu một nồi cháo thịt nạc rau xanh. Anh không thường làm những món ăn tinh tế như vậy, sợ hương vị không ngon, cẩn thận hỏi: “Thế nào hả em?”

Thời Ngạo vừa nếm một miếng, nhướn mày: “Tạm được.” Cô dừng lại một chút, bổ sung: “Ý em là không tệ.” 

Nghe vậy, Ngang Thấm thở phào nhẹ nhõm, khóe môi nở nụ cười nhạt, đẩy đồ ăn kèm đến trước mặt Thời Ngạo: “Vậy thì em ăn nhiều một chút đi nhé.”

Trong bữa ăn, hai người ít nói chuyện. Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng truyền đến tiếng xe cộ và tiếng trẻ con chơi đùa. Thời Ngạo khẽ mở mắt, liếc nhìn Ngang Thấm, rồi im lặng múc một thìa cháo đưa vào miệng, nói chuyện không đầu không cuối: “A Văn nói vài ngày nữa đến nhà thăm em đó.” Thời Ngạo sợ anh không nhớ A Văn là ai, giải thích: “Là cô bé mà sáng nay đến nhà mình.” Nhắc đến buổi sáng, cô lại nhớ đến nụ hôn dài và nóng bỏng kia, vô thức li3m môi.

Ngang Thấm không hỏi nhiều, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, trong lòng tính toán đến lúc đó sẽ làm một bàn đồ ăn ngon để chiêu đãi cô bé kia.

Thời Ngạo có chút không hài lòng với thái độ của người đàn ông, khẽ ho: “Đúng rồi, hai bạn nam kia cũng đến. Hứa Văn Nhi với cả Lão Trương. Hứa Văn Nhi ấy, là cái cậu cao to, đẹp trai á. Trong công ty em có nhiều cô gái thích cậu ấy lắm, nghe nói cậu ấy còn chưa có người yêu cơ!”

Thực ra, cô căn bản không biết Hứa Văn Nhi có độc thân hay không. Những chuyện tiếp theo sau đó đều là do cô bịa đặt nhưng không hiểu sao, cô chỉ muốn xem phản ứng của Ngang Thấm.

Quả nhiên, Ngang Thấm khẽ nhíu mày, không nói một lời ngẩng đầu nhìn người phụ nữ.

Thời Ngạo chớp chớp mắt, cố ý hỏi: “Sao vậy?”

Chỉ thấy người đàn ông đánh giá độ cong trên khóe môi cô, khẽ thở dài, trong ánh mắt có thêm một tia bất lực, giọng nói trầm thấp: “Thời Ngạo, em biết rõ mà…”

Thời Ngạo nghiêng đầu, giữa lông mày mang theo một chút tinh nghịch, cô đưa tay lên áp vào tai, truy hỏi: “Anh nói gì?”

Khóe môi cô đã sớm cong lên, mày mắt cong cong, giống như một con mèo đắc ý, kiêu ngạo lại ngốc nghếch.

Sau bữa tối, Ngang Thấm đỡ Thời Ngạo đi ngủ sớm. Trước khi rời đi, Thời Ngạo gọi người đàn ông lại: “Ngang Thấm!”

Người đàn ông quay đầu lại, “Ừm?”

Thời Ngạo hắng giọng: “Hôm nay cảm ơn anh nhé.”

Trong mắt Ngang Thấm ngập tràn ý cười dịu dàng: “Không cần cảm ơn.”

Thời Ngạo mím môi, không dám nhìn vào mắt người đàn ông: “Vậy…chúc anh ngủ ngon?”

Ngang Thấm gật đầu: “Ừm.”

Thấy người đàn ông xoay người, không hiểu sao, Thời Ngạo cảm thấy trong lòng trống rỗng, có chút thất vọng, thế là cô vô thức nắm chặt lấy tay anh.

Cơ thể Ngang Thấm cứng đờ, giọng nói khẽ khàn: “Sao vậy em?”

Thời Ngạo mất tự nhiên buông tay, cụp mắt xuống, giọng nói nhẹ nhàng: “Anh không có gì muốn nói sao?” Cô dừng lại, gượng gạo cười hai tiếng, giải thích không rõ ràng: “Ý em là… anh ngủ sớm nhỉ?”

Ánh mắt hai người chạm nhau, tình cảm trong mắt không thể giấu diếm được nữa. Trong khoảnh khắc, đôi môi hơi lạnh của người đàn ông đã dán lên, mang theo sự chiếm hữu bá đạo và sự nhiệt tình sắp mất kiểm soát, mạnh mẽ cắn m út đôi môi nóng bỏng của người phụ nữ. Nụ hôn quấn quýt bên môi, không thể chờ đợi được nữa mà xâm nhập vào khoang lưỡi của cô.

Ban đầu, Thời Ngạo còn có thể giữ được chút lý trí, cho đến khi hơi thở ngày càng gấp gáp, đầu óc choáng váng. Bấy giờ dường như là cô không còn suy nghĩ được gì khác nữa, hai tay bám lên người đàn ông, chủ động làm sâu sắc thêm nụ hôn dài này.

Căn phòng tĩnh lặng, người đàn ông không dừng lại, ánh mắt mê ly, giọng nói khàn khàn hỏi: “Có được không em?”

Thời Ngạo mơ màng gật đầu, đôi môi mềm mại chủ động dán lên đôi môi đỏ tươi của người đàn ông.

Người đàn ông được cho phép, lý trí từng chút một bị vứt ra sau đầu, cho đến khi “cạch” một tiếng, người phụ nữ từ trong cổ họng tràn ra một tiếng r3n rỉ, lý trí sắp mất kiểm soát lập tức bị kéo trở lại.

Thấy người đàn ông đột nhiên dừng lại, Thời Ngạo có chút khó hiểu. Đôi mắt cô đỏ hoe ngẩng đầu nhìn người đàn ông, lại bị anh ôm chặt vào lòng. Với mớ suy nghĩ hỗn loạn, Ngang Thấm khàn khàn: “Xin lỗi.”

Trái tim trong lồ|\|g ngực đập mạnh, một lần nữa nhắc nhở Ngang Thấm về những gì vừa xảy ra. Anh có chút bực bội, vừa rồi suýt chút nữa thì…

Không biết bao lâu sau, Ngang Thấm bình tĩnh lại, đưa tay xoa xoa mái tóc rối bù của người phụ nữ, trước khi rời đi nói: “Em trang thủ nghỉ ngơi sớm đi.”

Lúc này, Thời Ngạo đã tỉnh táo lại, nhớ lại hành động suýt mất kiểm soát của Ngang Thấm vừa rồi, cô có chút sợ hãi. Cơ mà tận sâu trong lòng lại có chút mong chờ. Giờ đây khuôn mặt đỏ bừng, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn đối phương thêm lần nào nữa, chỉ cố ý dùng chăn che mặt, nhỏ giọng đáp một tiếng “dạ”.

Khoảnh khắc cánh cửa phòng bị đóng lại từ bên ngoài, Thời Ngạo chui cả người vào chăn, trong đầu lại hiện lên cảnh hai người suýt chút nữa thì xảy ra chuyện. Cô chỉ cảm thấy toàn thân nóng ran, không kìm được mà nhỏ giọng phát ra tiếng hét kiểu chuột chũi, không ngờ lại chạm vào chân bó bột, đau đến mức nước mắt chực trào ra.

Đêm đó, Thời Ngạo hoàn toàn không buồn ngủ chút nào.

Cách một bức tường, cô xa xăm nhìn về phía Ngang Thấm. Phải thừa nhận rằng, khoảnh khắc đó, cho dù anh có thực sự làm gì, hình như là cô cũng sẽ bằng lòng.

Trong đêm tối, cô nhẹ nhàng chạm vào bó bột, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đều tại mày đó…”

Trong khoảng thời gian Thời Ngạo dưỡng bệnh ở nhà, A Văn, Lão Trương và Hứa Văn Nhi đều đến thăm cô.

Thời Ngạo dở khóc dở cười nhìn đống xương ống lớn mà A Văn mang đến: “Chị đã nói là đến tay không là được rồi mà…”

A Văn thao thao bất tuyệt giới thiệu: “Đây là xương ống chân bò, còn đây là của lợn, này, đây là đùi cừu. Tục ngữ có câu ‘ăn gì bổ nấy’, ‘gãy xương trăm ngày’, đây đều là tấm lòng của chúng tôi.” Lão Trương và Hứa Văn Nhi phụ họa: “Đúng vậy, đều là tấm lòng cả.”

Thời Ngạo cầu cứu nhìn Ngang Thấm bên cạnh. Mấy ngày này, người đàn ông bên cạnh cứ ngày ba bữa hầm canh xương cho cô uống, dù có thay đổi món gì đi chăng nữa, canh xương vẫn là canh xương. Giờ cô nhìn thấy xương là muốn nôn, vốn định tìm chút ủi từ anh, ai ngờ đối phương lại gật đầu, nói: “A Văn nói đúng.”

Thời Ngạo gượng cười nhận lấy đống xương ống lớn này, nghiến răng nghiến lợi nói một tiếng cảm ơn, tiện thể lườm nguýt ai đó từ xa.

Ngang Thấm mời mấy người ngồi xuống. Lão Trương chủ động xung phong vào bếp phụ giúp, Hứa Văn Nhi cũng lẽo đẽo theo sau.

Khi chỉ còn lại hai người phụ nữ trong phòng khách, A Văn tiến đến gần Thời Ngạo: “Dạo này đều là anh rể nấu ăn à chị?”

Thời Ngạo gật đầu: “Anh ấy nhất định đòi nấu, chị ngăn thế nào cũng không được.” Ý ngoài lời là cô không hề ép buộc người kia.

A Văn khẽ tặc lưỡi, ghé sát tai Thời Ngạo, không biết nói gì, chỉ thấy Thời Ngạo ho sặc sụa, tiếng động thu hút sự chú ý của những người đàn ông, Ngang Thấm nghe thấy vội vàng chạy đến: “Sao vậy em?”

Thời Ngạo xua tay: “Không… không có gì, anh cứ đi nấu cơm đi.”

A Văn mím môi cười trộm, nhận thấy ánh mắt của Ngang Thấm, vội giải thích: “Chúng em đang nói chuyện riêng của con gái thôi mà, phải không chị?”

Thời Ngạo ho càng dữ dội hơn.

Đợi người đàn ông rời đi, cô hạ giọng, giải thích: “Chị tự tắm, tự tắm đấy! Em đừng có mà nói linh tinh!”

A Văn tỏ vẻ đã hiểu rõ mọi chuyện: “Em hiểu rồi, em hiểu rồi! Chân chị thì gãy mà vẫn tự tắm tự gội được, chị giỏi quá à nha~”

Nếu không phải đã nhận xương hầm của A Văn, Thời Ngạo thật muốn xé rách cái miệng của cô bé ra.

Vài ngày sau khi A Văn và Lão Trương, Hứa Văn Nhi rời đi. Không biết là Thời Việt nghe ngóng từ đâu nghe được tin Thời Ngạo bị thương, cũng vội vàng đến thăm cô.

Trùng hợp là Ngang Thấm ra mở cửa, hai người đều sững người. Dường như kinh ngạc khi thấy đối phương xuất hiện ở đây, lại không nhớ ra người kia là ai.

Hai người đàn ông giằng co vài giây, Thời Việt lên tiếng trước: “Thời Ngạo đâu? Tôi đến thăm em ấy.”

Ngang Thấm im lặng đứng chắn ở cửa, giọng điệu nhàn nhạt: “Ngủ rồi.”

“Mới có bảy giờ tối mà đã ngủ rồi hả?”

Ngang Thấm nhíu mày, mặt không đổi sắc hỏi ngược lại: “Không được sao?”

Lúc này, Thời Ngạo đang tính toán làm thế nào để nhờ Ngang Thấm gội đầu một cách tự nhiên. Chợt nghe thấy tiếng động ngoài cửa, liền lò dò từng bước chậm chạp tiến ra, đồng thời hỏi: “Ai vậy anh?”

Không đợi Thời Việt lên tiếng, Ngang Thấm “rầm” một tiếng đóng sập cửa: “Người giao đồ ăn.”

“Anh gọi đồ ăn à?” Thời Ngạo nhìn lướt qua cửa, thấy hai tay Ngang Thấm trống trơn: “Rồi đồ ăn đâu?”

Ngang Thấm tự nhiên đỡ lấy eo người phụ nữ, đưa cô đến ghế sofa phòng khách, nói dối: “Đồ ăn của người khác, giao nhầm nhà ấy mà.”

Sau này, không biết có phải uống nhiều canh xương quá không, hay là do Ngang Thấm chăm sóc chu đáo, tóm lại Thời Ngạo tháo bột bó sớm hơn dự kiến. Vì quá lâu không đi lại, cô gần như quên mất cách đi, phải học lại từ đầu.

Hôm đó, Thời Ngạo đang vịn vào đảo bếp đá cẩm thạch tập đi, thì nhận được điện thoại của A Văn.

Bộ ảnh bìa mà họ chụp cho Hình Phỉ gây xôn xao trên mạng, tạp chí bán rất chạy, doanh số gấp bốn lần bình thường.

A Văn cảm thán: “Không hổ là sao nữ đang hot, dù bị cô ấy úp mặt vào bánh kem em cũng cam lòng! Mọi người đều nói bộ ảnh bìa kỳ này của chúng ta có thể lọt vào top mười, nếu đổi phông nền thành thảo nguyên, ngựa hoang thì còn tuyệt hơn nữa!” Nói đến đây, cô bé chuyển giọng: “Cho nên tổng biên tập nhờ em hỏi chị, hay là chúng ta ra thảo nguyên chụp thêm một bộ nữa nhé?”

Thời Ngạo nhếch môi, giọng nói không thể hiện cảm xúc, nhàn nhạt nói: “Để chị suy nghĩ đã.”

Sau khi cúp điện thoại, cô ngẩng đầu nhìn bóng lưng trong bếp, suy nghĩ một lúc, nói: “Anh có muốn về thảo nguyên không?”

Bóng lưng người đàn ông khựng lại, khi quay đầu nhìn người phụ nữ, sắc mặt rõ ràng trầm xuống.

Thời Ngạo nhịn cười, hắng giọng, nói tiếp: “Ý em là, em sẽ về cùng anh.”

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, lông mày người đàn ông khẽ động, trong nháy mắt, đôi mắt đen ánh lên nụ cười rõ ràng, giọng nói cao hơn vài phần: “Được, cùng nhau về đi.”

Ánh mắt hai người giao nhau, tiếng cười vụn vặt tinh nghịch cuối cùng cũng tràn ra từ khóe môi Thời Ngạo.

Cô nghĩ, thừa nhận đi, Thời Ngạo, mày thích người đàn ông này đến chết mất thôi.

Lý do ư? Sự hấp dẫn lẫn nhau của hormone giữa những người đàn ông và phụ nữ trưởng thành thì còn cần gì lý do nữa chứ?

Tình yêu mà, vốn dĩ đã khó nắm bắt như vậy đó thôi.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.