Điểm Đến Là Nơi Tận Cùng Góc Biển

Chương 6: Chương 6



Edit: Mỳ.

Chương 6: Bị Ngang Thấm bế đi khám bệnh – Theo thói quen, Thời Ngạo nghiêng mặt đi. Cô không muốn thừa nhận, khoảnh khắc đó, cô thật sự đã bị mùi hương trên người anh thu hút.

Ngày hôm sau, bệnh tình của Thời Ngạo không những không thuyên giảm, thay vào đó lại càng thêm nghiêm trọng hơn.

Cô có cảm giác cả cơ thể như bị một loại máy móc hạng nặng nào đó đè qua. Khắp cả người, chỗ nào cũng đau, từ cổ họng đến dưới chân, không chỗ nào là dễ chịu cả.

Thời Ngạo muốn đứng dậy nhờ Tha Á hay Đức Bố đưa mình đến bệnh viện gần nhất, nhưng cô thậm chí chẳng còn chút sức lực để nhấc đầu ngón tay lên nữa là. Đầu cô choáng váng như nặng thêm vài cân, ghì chặt cả cơ thể lên giường.

Nếu như không phải nhờ Tha Á dậy sớm để phơi thịt bò khô rồi vào kiểm tra vì không thấy Thời Ngạo ra dùng bữa sáng, rất có thể cô sẽ chết luôn trên giường rồi.

Tha Á nhìn vẻ mặt trắng bệch của Thời Ngạo, hoảng hốt kêu lên một tiếng: “Ôi trời đất ơi, con sao thế này?”

Thời Ngạo đang cố gắng cử động đôi môi đang bong tróc vì thiếu nước, thế nhưng cô lại chỉ có thể lẩm bẩm vài âm tiết. Kế đến là một cơn buồn nôn cuộn trào lên trong ngực. Cô bắt đầu ho dữ dội hơn, khiến cho cơ ngực căng đến mức nhăn hết cả mặt mày.

Tha Á đặt lòng bàn tay lên trên trán Thời Ngạo, bị nhiệt độ nóng ran dọa đến mức lui về sau: “Ôi chúa ơi! Tội nghiệp con không, con bị sốt mất rồi!”

Thời Ngạo chớp như muốn đáp lại lời Tha Á. Cô giơ ngón tay lên, yếu ớt chỉ vào chai nước khoáng đặt trên bàn cà phê nhỏ, mơ hồ nói: “Nước…..”

Tha Á nhanh chóng mở nắp bình, đỡ Thời Ngạo ngồi dậy, đưa miệng bình kề sát bên môi cô. Cổ họng khô khốc đã lâu, cuối cùng cũng đã được làm dịu lại. Thời Ngạo thở dài một hơi.

Tha Á lại đặt Thời Ngạo xuống, trải chăn bông cho cô, vẻ mặt lo lắng: “Cứ tiếp tục như vậy thì không phải là một cách hay. Con cần phải đến bệnh viện tiêm, uống thuốc.” Có điều, đêm hôm qua Đức Bố đã uống đến say khướt nên không tỉnh dậy nổi. Tha Á không muốn ông ấy như thế mà lại phải chở Thời Ngạo đến bệnh viện. Do đó, bà định rằng sẽ sang căn nhà bên cạnh để xem thử xem, liệu rằng Ngang Thấm có ở nhà không.

Nếu anh mà không có ở nhà, bà sẽ gọi Đức Bố dậy.

Bà không muốn trì hoãn thêm bất kì phút giây nào nữa. Tha Á chẳng thèm lên tiếng, chỉ tội nghiệp nhìn Thời Ngạo rồi vội vàng chạy đến nhà Ngang Thấm.

Vừa tới cửa đã gặp ngay Ngang Thấm đang định đi ra ngoài. Cả Ô Như Mục lẫn Ngao Đăng đều biết Tha Á, bọn nó lắc lư cái đuôi qua lại, vây quanh bà ngửi tới ngửi lui.

Tha Á không quan tâm lắm, lo lắng lên tiếng: “Ngang Thấm! Phải làm sao đây con!”

Bgang Thấm trầm giọng đáp: “Có chuyện gì xảy ra vậy dì?”

“Thời Ngạo bệnh rồi, cả người con bé nóng hừng hực luôn. Nếu mình không đưa con bé đến bệnh viện, e là sẽ không kịp mất.” Tha Á nắm lấy cổ tay của Ngang Thấm, tiếp tục nói: “Chú con còn chưa tỉnh rượu nữa. Giờ chỉ còn có mỗi con mới có thể đưa con bé đến bệnh viện được thôi.”

Không đợi Ngang Thấm trả lời, Tha Á đã tự mình kéo Ngang Thấm về thẳng nhà mình. Dù ở cách khá là xa, thế nhưng hai con chó săn cũng có thể đánh hơi thấy mùi bệnh của Thời Ngạo trên người Tha Á.

Bà đưa Ngang Thấm đến thẳng cửa phòng của Thời Ngạo.

Trước khi bước vào, Ngang Thấm đã ngửi thấy được mùi nước hoa thoang thoảng. Đây vốn không phải là mùi của người ở thảo nguyên bọn anh. Ngang Thấm mơ hồ liếc sang Thời Ngạo đang nằm trên giường, đoán rằng mùi hương này ắt hẳn là của cô.

Tha Á lo lắng nói với Ngang Thấm: “Con mau đưa con bé đến bệnh viện đi!”

Thời Ngạo nghe thấy tiếng sột soạt bên ngoài cửa, khó khăn mở mắt ra nhìn. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là đôi ủng da bò trông vô cùng quen mắt, quen đến mức chỉ cần nhìn nó thôi là cô cũng đủ biết người tới là Ngang Thấm.

Khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt của Thời Ngạo, giờ phút này càng thêm phần trắng bệch. Cô bướng bỉnh quay mặt sang một bên, không muốn cho Ngang Thấm nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của mình.

Ngang Thấm đứng ngoài cửa cũng do dự. Anh không quen vào phòng của một người phụ nữ xa lạ như thế này. Nhưng rõ ràng là Tha Á lại không hiểu anh đang nghĩ gì, thậm chí bà còn trách anh quá chậm chạp: “Sao con còn đứng ngây ra đó làm gì!” Trong mắt Tha Á, Ngang Thấm, người đã mất mẹ khi còn khá trẻ, cũng giống như con mình vậy. Do đó, khi sốt ruột bà lại càng nói thẳng thắn hơn.

Đôi bốt da bò của Ngang Thấm vừa giẫm lên mặt sàn đã nghe thấy giếng cộp cộp. Thời Ngạo nhắm chặt mắt lại đầy vẻ kháng cự. Dù cho cơ thể có cảm thấy không thoải mái đi chăng nữa, cô cũng không muốn tiếp xúc quá gần với Ngang Thấm. Thời Ngạo dùng chút sức lực cuối cùng nói: “Con…..con không muốn….anh ấy…..”

Lời còn chưa dứt, Ngang Thấm đã dùng lực mạnh mở toang chăn bông ra. Thứ hiện ra trong tầm mắt anh là vòng eo thon gọn của người phụ nữ, góc áo hơi vén lên làm lộ ra vóc dáng cân đối của cô. Cánh tay buông thõng hai bên cơ thể càng làm cho cô thêm phần thon thả dưới bộ đồ ngủ sáng màu.

Sao anh không nói không rằng tiếng nào mà tự ý giở chăn của cô ra? Sự ngượng ngùng xen kẽ tức giận dâng trào lên cùng một lúc. Thời Ngạo giận dữ trừng mắt nhìn Ngang Thấm, nhưng vì mình bệnh nên đôi mắt của cô không hề chứa sự tức giận mà thay vào đó lại như hồ nước mùa thu.

Sau khi Ngang Thấm nhận ra được rằng mình không nên nhìn phụ nữ bận đồ ngủ như thế này, cho dù đó không phải là do anh cố ý, nhưng Ngang Thấm vẫn yên lặng nghiêng đầu sang chỗ khác. Trong đầu hiện lên ý nghĩ, cô gầy như vậy, chẳng trách lại bị gió thổi đến đổ bệnh.

Ngang Thấm cố tình né tránh ánh mắt của Thời Ngạo. Anh khẽ ho một tiếng, nói với Tha Á: “Con ra ngoài lấy xe trước.”

Lúc này Tha Á mới chậm chạp nhận ra, bà nhặt chiếc áo len mà Thời Ngạo để ở một bên rồi khoác vào cho cô. Làm xong hết, bà lại trùm thêm một lớp áo khoác lông dày cộp bên ngoài, quấn chặt cô từ đầu đến chân.

Thời Ngạo cảm thấy mình giống như con rối vậy, mặc cho người khác muốn làm gì thì làm, hoàn toàn không cử động nổi tay chân. Sau khi Tha Á mang đôi bốt đi tuyết cho Thời Ngạo, bà đứng dậy thở một hơi dài. Vì nhiệt độ trong phòng khá cao nên trán đã nổi lên một lớp mồ hôi dày đặc.

Bà đỡ Thời Ngạo đi ra ngoài, nhưng vì cơ thể yếu ớt nên mỗi bước đi của cô cứ loạng choạng mãi không thôi. May mắn thay, Tha Á là kiểu người phụ nữ hay làm những việc nặng, không kém phần mệt nhọc. Bởi vì thế, bà có sức hơn cô, việc đưa Thời Ngạo lên xe cũng nhờ đó mà dễ sàng hơn.

Nhưng cuối cùng, Ngang Thấm vẫn phải bế Thời Ngạo lên ghế lái phụ.

Bởi vì chân cô không còn sức lực, hơn nữa còn bị bao bọc giống như một con gấu nhỏ, lại còn phải bước lên thân xe Jeep có thân khá cao nên là cô không tài nào bước lên nổi. Mặc dù Tha Á rất khoẻ, bà có cố gắng cách mấy cũng không đỡ Thời Ngạo lên xe được.

Lúc này, Ngang Thấm nhẹ nhàng dùng hai tay đỡ lấy Thời Ngạo, hoàn thành bước cuối cùng là lên xe, dễ dàng và vô cùng thuận lợi.

Dù cho Thời Ngạo có ghét Ngang Thấm đến thế nào, giờ khắc này cũng không thể không thừa nhận rằng, nếu không phải nhờ Ngang Thấm, e rằng hôm nay cô sẽ chết mất thôi.

Sau khi Ngang Thấm bế cô ngồi vào ghế phụ, anh còn không quên tiến lại gần để tiện cho việc thắt dây an toàn cho Thời Ngạo. Bàn tay khoẻ mạnh của anh kéo lấy dây, ấn vào ổ khoá. Chưa đầy mười mấy giây, cơ thể anh lại rời xa Thời Ngạo.

Chỉ là vừa rồi, cơ thể anh hướng về phía Thời Ngạo trong khoảng cách khá là gần. Cả người anh tỏa ra mùi hương hormone nam tính, vừa có chút quyến rũ mà còn xen kẽ theo chút áp bách.

Theo bản năng, Thời Ngạo nghiêng mặt sang chỗ khác. Cô không muốn thừa nhận rằng, khi đó mình đã thật sự bị mùi hương của Ngang Thấm quyến rũ.

Tha Á vẫy tay tạm biệt Ngang Thấm và Thời Ngạo, miệng không ngừng dặn dò: “Lái xe an toàn nha con! Phải đưa Thời Ngạo trở về an toàn đó!” 

Ngang Thấm gật đầu: “Dạ.”

Ngang Thấm xoay chìa khoá xe, bật động cơ, chân hơi dùng sức nhấn vào bàn ga. Chiếc xe Jeep phun ra một chút khí thải màu xám, dần biến mất trên cánh đồng tuyết trắng.

Thời Ngạo nhìn Tha Á trong gương chiếu hậu mỗi lúc một nhỏ đi. Cả Ô Như Mục lẫn Ngao Đăng ngồi xổm bên cạnh bà, không lăng xăng đuổi theo xe. Sau cùng những hình ảnh đó đã hoá thành ba chấm đen nhỏ xíu trên nền tuyết trắng vì xe đã chạy mỗi lúc một xa.

Trong xe lặng thinh như tờ, chỉ có tiếng gió rít bên ngoài cửa sổ.

Thời Ngạo nói chuyện với Ngang Thấm một cách khó khăn và bướng bỉnh: “Tôi…..tôi không muốn…..anh đưa đi!”

Ngang Thấm ngoảnh mặt làm ngơ.

Thấy thế, Thời Ngạo tức giận nói: “Vậy mà anh cứ nhất định phải đưa tôi đi!”

Dù cho Ngang Thấm có cố gắng phớt lờ người phụ nữ này đến mức nào, anh cũng cảm thấy vô cùng khó chịu trước những lời nói vô ơn kia của cô. Anh đạp phanh thật mạnh, chiếc xe dừng lại đột ngột khiến cho Thời Ngạo bị quán tính đẩy mạnh về phía trước. Tuy có thắt dây an toàn, nhưng cô vẫn bị dây siết chặt vào bụng, rút lên đầy vẻ đau đớn: “Anh…..anh cố ý!”

Ngang Thấm không nói gì, chỉ thờ ơ nhìn Thời Ngạo. Sắc mặt anh lạnh lùng như cánh đồng tuyết bên ngoài cửa sổ, bề ngoài tĩnh lặng nhưng bên trong lại chẳng khác nào sóng lớn đầy mãnh liệt. 

Nếu không phải là vì Tha Á nhờ vả, anh thật sự chỉ muốn ném người phụ nữ đang bị bệnh này ra khỏi xe, mặc cho cô sống chết ra sao mất.

Ánh mắt của anh quét qua khuôn mặt bị doạ sợ đến tái nhợt của Thời Ngạo. Ngang Thấm kìm nén cơn tức trong lòng, khẽ thở dài. Anh lại nhấn ga, chiếc xe Jeep tiếp tục lao về con đường tuyết dài vô tận. Hai con người trong xe tựa như kẻ thù, không ai để ý đến ai.

Thấy Ngang Thấm không nói năng gì, Thời Ngạo cũng nhắm mắt lại. Cô nghĩ thầm, nếu không phải vì bản thân đang bệnh, có lẽ là cô đã cãi lộn với anh một trận thật lớn rồi.

Trong đầu cô đã nghĩ đến hàng loạt kế hoạch để trả thù Ngang Thấm. Không hiểu sao, chỉ nghĩ đến đó thôi mà cô đã chìm hẳn vào giấc ngủ sâu. Mãi cho đến khi tỉnh dậy lần nữa, chiếc xe Jeep đã đậu trước cổng trạm y tế trong thị trấn.

Ngang Thấm đứng bên ngoài ghế lái phụ, suy nghĩ hồi lâu mới mở cửa xe. Thời Ngạo mơ màng mở mắt, nhìn thấy bóng người lúc ẩn lúc hiện trước mặt, cô nói không rõ ràng: “Đầu gỗ…..” Cô rất muốn mở to hai mắt mà nói với Ngang Thấm rằng mình có thể tự đi, không cần sự trợ giúp từ anh. Thế nhưng mí mắt lại trở nên nặng trĩu, còn chưa kịp nói gì nữa là đã khép chặt lại.

Khuôn mặt vốn trắng bệch, trải qua một hồi dày vò đã trở nên ửng đỏ đầy vẻ ốm yếu. Ngang Thấm không suy nghĩ nhiều, dự định sẽ không so đo với cô nữa, khom lưng cõng cô lên. Anh đặt hai tay Thời Ngạo lên vai mình, sau đó giữ lấy hai bên chân cô rồi đứng thẳng dậy mà không tốn chút sức lực nào.

Ngang Thấm rất ngạc nhiên vì không nghĩ cô lại gầy và nhẹ hững như vậy. Nếu không có chiếc áo khoác dày dặn bên ngoài, Ngang Thấm lo rằng cô sẽ bị gió thổi bay đi mất.

Đầu óc của Thời Ngạo trở nên choáng váng, giây tiếp theo lại như va phải một vật cứng ấm áp nào đó, thứ đó đưa cô ra khỏi ghế ngồi. Thời Ngạo cố gắng mở to đôi mắt nặng trĩu ra, thứ đầu tiên hiện lên là tấm lưng to khoẻ và tóc đen của người trước mặt.

Ngang Thấm bước đi từng bước vững vàng và nhanh chóng, nhưng Thời Ngạo không cảm thấy có chút xốc nảy nào. Mới đầu cô không thành thật mà động tới động lui, cố gắng nhảy xuống để dễ dàng tự đi, bởi vì cô tuyệt đối không muốn mình phải mang ơn Ngang Thấm. Mãi cho đến khi anh thở dài, quay đầu hỏi cô: “Cô có thể nằm yên một chút được không?”

Thời Ngạo mới ngoan ngoãn không nhúc nhích.

Từ chỗ xe Jeep đậu đến cổng trạm y tế chỉ mất có ba phút, ấy vậy mà trong lòng Thời Ngạo lại ngổn ngang cảm xúc. Cô cảm thấy không vui khi Ngang Thấm đạp phanh gấp khi đang lái xe lúc nãy, đồng thời cô cũng thấy có lỗi vì đã bắt anh phải cõng mình vào trong bệnh viện mà không nói lấy một lời phàn nàn nào.

Lúc còn ở thành phố, cô tìm mọi cách để lấy lòng Thời Việt, tất cả những gì cô nhận được là thương tích đầy mình. Thế nhưng sau khi đặt chân đến vùng thảo nguyên, cô tự giác nảy sinh ý định thù địch với người đàn ông xấp xỉ tuổi với Thời Việt này.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.