Lục Lâm Thiên mở miệng cười. Vừa rồi đánh chết Tỉnh Văn Không hoàn toàn không để ý tới Quỷ Vũ Tông, dường như Lục Lâm Thiên đã quên chuyện này vậy.
– Đa tạ Lâm Thiên tiểu huynh đệ sắp xếp.
Đới Đường cười nói, dường như chuyện kia hắn cũng không để ý tới. Thế nhưng có phải thực sự không để ý tới hay không thì chỉ sợ ai cũng có thể nhìn ra.
– Đây là điều nên làm, Phi Linh môn ta vẫn nên tận tình địa chủ thì hơn.
Lục Lâm Thiên nói.
Lúc này thời gian nhanh chóng trôi qua. Lầu hai lúc này đã chật người. Trong tâm thần Lục Lâm Thiên, dường như lúc này trên lầu đã có vài người có tu vi Vũ Suất, về phần Vũ Tướng thì nhiều hơn. Trong phòng đấu giá giờ đã đầy ắp người ngồi.
Đông.
Trong tiếng ồn ào đột nhiên vang lên một tiếng chuông du dương, khi tiếng chuông này vang lên thì tiếng ồn ào trong phòng đấu giá cũng đột nhiên im lặng.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều không tự chủ mà nhìn về phía trung tâm, tất cả đều đang chờ đợi hội đấu giá bắt đầu.
Dưới hơn vạn ánh mắt đang nhìn, hơn mười người chậm rãi xuất hiện, sau đó lại có thêm tám mươi người từ trong cánh cửa phòng đấu giá đi ra.
– Đó không phải là hai tỷ muội Quỷ Ảnh La Sát Diệp Phi sao?
– Quỷ Ảnh La Sát Diệp Phi không ngờ lại là người của Linh Phi tông, thảo nào từ ba năm trước không có tin tức gì của Quỷ Ảnh La Sát, hóa ra là gia nhập Linh Phi tông.
Trong tiếng nghị luận của mọi người, hai nàng khẽ nở nụ cười, ánh mắt đảo qua bốn phía, cuối cùng ánh mắt hai nàng dường như vô ý đảo qua phía Lục Lâm Thiên.