– Chưởng môn, không biết Đới Cương Tử kia có mắc câu hay không.
– Trước tiên không nói chắc chắn. Nếu như mắc câu, để hắn sống thêm một đoạn thời gian chúng ta cũng có thể bớt đi không ít phiền phức. Nếu như không mắc câu chúng ta sẽ gặp phải phiền phức nhiều hơn một chút, hi vọng việc này có hiệu quả.
Lục Lâm Thiên mở miệng cười, trong mắt hiện lên sự quỷ dị, nói tiếp:
– Hẳn là hắn sẽ mắc câu. Ta tin rằng có loại người không sợ chết, thế nhưng Đới Cương Tử này tuyệt đối không phải người không sợ chết.
– Chưởng môn, rốt cuộc người định làm gì, có thể tiết lộ trước cho ta được không? Bằng không ta cảm thấy tò mò tới bị bệnh mất.