Sắc mặt đại hán kia hoảng hốt lo sợ, thủ ấn trong tay nhanh chóng biến đổi. Một cỗ hơi nước nhanh chóng bạo phát cuối cùng một tấm hộ thuẫn nhanh chóng hiện lên trước mặt hắn, ngăn cản công kích của Diệp Mỹ.
Sưu Sưu.
Thế nhưng lúc này Diệp Mỹ cũng không đặt phòng ngự của người này vào trong lòng. Đoản kiếm trong tay run lên tức thì tạo thành vô số kiếm ảnh. Từng đạo kiếm ảnh hư hư thực thực mang theo kình phong sắc bén giống như phô thiên cái địa bao vây thân thể đại hán kia.
Sưu Sưu.
Dưới kiếm quang kia, tấm chắn tức thì bị cắt thành vô số mảnh nhỏ, một đám kiếm quang bao phủ toàn thân người này, thân thể đại hán kia tan thành từng mảnh, nhìn qua vô cùng tàn nhẫn.
Lục Lâm Thiên hơi nhíu mày, Diệp Mỹ bề ngoài nhu nhược thế nhưng một khi động thủ quả thực vô cùng độc ác, không chút lưu tình, nữ nhân quả thực là một loại động vật không thể phán đoán theo lẽ thường.
– Muốn chạy sao? Lưu lại đi.
Trong nháy mắt này, Lục Lâm Thiên khẽ quát một tiếng, vòng xoáy dưới chân chợt lóe, thân ảnh giống như thuấn di biến mất tại chỗ, tốc độ này so với Diệp Mỹ còn kinh khủng hơn nhiều.
Phía trước, hai đại hán còn lại nhanh chân chạy trốn, trước mặt Vũ Tướng cửu trọng hai đồng bạn đã bị đánh chết, bọn họ ngoại trừ việc chạy trốn ra cũng không còn cách nào khác.
Thế nhưng cho dù hai người này chạy như thế nào tốc độ không thể so được với Lục Lâm Thiên. Quang mang trên chân chợt lóe, cước bộ Lục Lâm Thiên vô cùng nhanh chóng, thân thể vô cùng quỷ dị xuyên thấu không gian, trong tay không biết từ khi nào đã xuất hiện hai cái bao tay màu trắng giống như ngọc, trên mặt bao tay tràn ngập hỏa diễm.