“Hôm nay là đại hôn của con trai trẫm, ông dám trù ẻo con trai của trẫm chết?”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
Giọng nói uy nghiêm vang vọng khắp điện Kim Loan: “Trẫm là hoàng đế đế quốc Thanh Long, con trai của trẫm là thái tử của đế quốc Thanh Long, tuyệt đối không thể nào chết được!”
“Bệ hạ, là thật đó…”
Bốn ông lão quỳ dưới đất, cất giọng run run.
Bọn họ đều là tu vi võ đế trung kỳ!
Cả cung điện Kim Loan chìm vào tĩnh lặng như cái chết!
Ầm!
Một luồng sát khí khủng bố từ ghế rồng truyền ra, hoàng đế Thanh Long đá lật chiếc bàn rồng.
Soạt một cái từ trên ghế rồng đứng bật dậy.
Sắc xảo, uy nghiêm gì đó, đều không cần.
Ông ta quát tháo ầm ầm: “Bốn cung phụng các ông, ăn bổng lộc của đế quốc Thanh Long!”
“Trẫm cho các ông bảo vệ bên cạnh thái tử, các ông làm cái gì vậy hả?”
Một ông lão võ đế trung kỳ khổ sở trả lời: “Bệ hạ, là lệnh của thái tử!”
“Thái tử nói cậu ấy là vô địch trong những người cùng cảnh giới, cho dù gặp phải võ đế đỉnh phong, cũng có thể giữ được mạng!”