Đôi đồng tử của ông ta hung hăng co rút, ông ta vội vàng lùi về sau!
"Yên Tuyết! Cô đấy àI"
Lúc này, Hoa Du Nhiên mới phát hiện ra Cổ Yên Tuyết, anh ta mừng quá đỗi.
Nét tối tăm trên khuôn mặt lập tức biến mất!
Thay vào đó là niềm kích động, phấn khởi, với cả một tia mừng rỡi
Anh ta chạy đến như một cơn gió, cười tươi như hoa, kích động lắm luôn: "Yên Tuyết, sao cô lại ở đây? Côn Luân Điện vẫn luôn đóng cửa, không mở cửa cho bên ngoài cơ mà?”
"Sao cô ra được vậy?"
Cổ Yên Tuyết hừ lạnh một cái: "Bản cô nương ra ngoài, đến lượt anh can dự chắc?"
"Này... không cần!" Hoa Du Nhiên lắc đầu.
Anh ta chợt nheo mắt bảo: "Thôi bỏ đi! Nếu đã là bạn của Yên Tuyết, thì cũng là bạn của tôi!"
"Gậu gây ra vụ nổ lớn ở nhà họ Tiêu, thật sự làm bản công tử hơi nhếch nhác!" "Cậu xin lỗi tôi một câu, tôi nể mặt Yên Tuyết, chuyện trước kia coi như xong!" "Gái gì? Bỏ đi á?"
Tiêu Lục Quốc sốt ruột rồi, ông ta vội vàng xông qua: "Hoa thiếu, nhà họ Tiêu tôi đã chết mấy chục vạn người, không thể..."