"Hừ…Hừ…Hừ. Mệt quá." Quân thở hồng hộc, đứng tựa tay ở một chỗ ven đường để nghỉ ngơi lại sức.
[Tích. Chạy +6]
Hắn đã chạy một đoạn khá dài, băng qua không biết bao nhiêu nẻo đường, hít không biết bao nhiêu bụi xe. Người thiếu niên biết mình chưa thể dừng lại bước chân, thế là lại bắt đầu đi đường bằng cách đi bộ.
"Hiện tại mình phải tìm một chỗ ngủ. Nhưng mà ngủ ở đâu thì được đây." Quân suy nghĩ đến việc tiếp theo mà mình cần làm. Ánh mắt hắn lờ mờ thấy được một trạm xăng ở phía trước.
Quân như nghĩ đến điều gì đó, ngủ ở trạm xăng cũng không tệ. Tuy ở đó sẽ không có chỗ ngủ đúng nghĩa, nhưng nằm dưới đất cũng được. Không thành vấn đề với hắn.
Trạm xăng ngay gần trước mắt, có vẻ đây là một trạm xăng hoạt động 24/24 giờ. Có rất nhiều những chiếc xe khách, xe tải đang gửi, chất hàng hóa ở đó. Hoặc đơn giản chỉ là họ đang đổ xăng.
Quân đi tới gần một chiếc xe chở khách giường nằm đang mở kho, để giao hàng gửi hàng. Có hai người đàn ông đang nói chuyện ngay ở cửa xe.
"Mày gọi khách tới lấy hàng chưa?" Một người đàn ông có tuổi hơi lớn hơn hỏi người thanh niên còn lại.
"Em gọi rồi!! Khách bảo cũng phải tầm mười phút nữa họ mới tới nơi."
"Lâu quá, chậm tiến trình của anh em mình."
"Tối nay mình còn có một phần hàng nữa cần giao ở Thành phố Liên Hải, nghe khách nói là giao ếch."
"Ếch à? Nói tới lâu rồi em không được ăn."
Nghe được cuộc trò chuyện của họ, Quân bất chợt xuất hiện và chen vào:
"Hai anh ơi, hai anh cho em đi nhờ xe một đoạn đến Thành phố Liên Hải có được không ạ?"
Người thiếu niên mở miệng, hắn tiếp tục muốn nhờ vả người khác. Dù sao hiện tại hắn không có một xu dính túi. Mà làm việc kiếm tiền thì lại cần thời gian.
Hắn phải thoát khỏi chỗ này ngay lập tức, mình bỏ trốn có khi đã khiến Chú Tư nghi ngờ rồi cũng nên.
"Hửm, mày có tiền không?" Người đàn ông lớn tuổi nhìn hắn từ đầu xuống chân rồi hỏi.
"Dạ, không. Nhưng con có thể làm việc để thanh toán thay tiền xe đi từ đây đến đó ạ." Quân lắc đầu, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ cơ hội.
"Chú em bỏ nhà ra đi hả?" Người thanh niên như nghĩ đến cái gì đó, cho nên đã hỏi Quân.
"Dạ đâu có!" Quân phủ nhận lời nói của người thanh niên. Ngoài quần áo ra, thì trong người nhân vật chính chả mang cái gì hết. Nhìn hắn thật trông không khác gì bỏ nhà ra đi.
"Mày có căn cước công dân không?" Người đàn ông lớn tuổi hỏi Quân một câu hỏi chí mạng.
"D-dạ con không có." Nghe vậy, Quân ấp úng trả lời. Hắn đã biết trước luôn câu trả lời của ông chú này rồi.
"Thế thì không còn việc gì phải bàn nữa. Về nhà đi nhóc. Bọn ta không chở người không có giấy tờ." Người đàn ông lớn tuổi lắc đầu, phẩy tay đuổi hắn đi.
Thấy vậy Quân bèn hỏi thăm đường đi đến Thành phố Liên Hải, lần này thì ông chú không có từ chối, kỹ càng chỉ cho hắn đường đi. Quân ghi nhớ kỹ rồi cảm ơn.
[Tích. Giao tiếp +3]
Người thanh niên dắt cuống họng hô to: "Bà con chuẩn bị, xe sắp khởi hành nha." Rồi cười vỗ vai Quân, "Nhóc, ra đời khổ lắm. Nhớ ăn học đàng hoàng nha."
Tất nhiên là người thanh niên vẫn còn hiểu lầm về Quân. Cứ tưởng hắn bỏ nhà ra đi, nghỉ học đi làm.
Dần dần mọi người bắt đầu lên xe, Quân nhìn xem cảnh này hơi thở dài. Người thiếu niên cảm xúc sa sút định bước vào trạm xăng.
Chợt ánh mắt hắn thấy được cái kho hàng của chiếc xe khách đang mở. Trong đầu hắn nhảy lên một ý tưởng, hay là mình chui vào trong đó trốn, chờ tới nơi thì chạy đi ra.
Nhưng lương tâm của Quân lại lắc đầu, không được, đói cho sạch rách cho thơm. Với lại Quân cũng không chắc, cơ thể yếu ớt của mình có thể chạy thoát khỏi mấy anh nhà xe.
Họ mà bắt được mình, có khi đánh mình bầm mặt bầm mũi luôn. Nghĩ đến quang cảnh đó, Quân hơi rùng mình. Thành thật kiếm một chỗ ngủ bằng cách quang minh chính đại vẫn là tốt nhất.
Quân đi đến chỗ mấy anh đổ xăng, hắn mở mồm xin một chỗ ngủ, nhưng rất tiếc là chỗ này không có chỗ cho hắn. Mấy người họ cũng làm tới 12h đêm sẽ về nhà để ngủ, không có ai ở lại đây cả.
Nhưng có một ông chú thấy hắn đáng thương, thế là có bảo hắn vào trong kia lấy một tấm chiếu ra, ngủ tạm trên nền đất cũng được. Quân đồng ý, dù sao không ngủ dưới đất là còn may mắn quá trời rồi.
"Thế cậu cứ ngủ ở đấy đi nhé!"
"Haha, bỗng dưng tối nay lại có người trực trạm xăng cho tụi mình." Mấy người nhân viên đổ xăng cười nói tạm biệt với hắn.
"Cảm ơn mấy anh." Quân cũng cười nhìn xem họ rời đi. Hắn bắt đầu không để ý nữa đến âm thanh nhắc nhở số kinh nghiệm của hệ thống.
Một lát sau, trạm xăng chỉ còn lại có một mình hắn. May mà bọn họ để lại đèn và không khóa nhà vệ sinh.
Quân hai tay gác sau gáy nằm xuống, tầm nhìn của hắn là một bầu trời bị che một nửa bởi phần mái của trạm xăng. Mùi xăng trong không khí cũng không thể làm ảnh hưởng tâm tình thoải mái của hắn.
Người thiếu niên mở bảng nhìn xem điểm kinh nghiệm của tối hôm nay.
[Tên: Quân
Thể chất: 1
Tinh thần: 2
Kỹ năng: Chạy lv.0 (12/100); Giao tiếp lv0. (64/100)
Điểm hệ thống: 0]
"Chắc sẽ chẳng bao lâu nữa, kỹ năng giao tiếp sẽ lên cấp. Đây là kỹ năng thường xuyên phải dùng, lên cấp nhanh là chuyện bình thường."
Không biết Giao tiếp lv.0 khác gì với Giao tiếp lv.1 đây, thật chờ mong.
Không đợi lâu, Quân đã nặng nề chìm vào giấc ngủ. Buổi tối hôm nay sức lực của hắn đã bị tiêu hao rất nhiều. Cần kịp thời bổ sung.
Dù sao ngày mai, hắn dự định đi tới Thành phố Liên Hải bằng hai cặp giò của mình mà. Không ngủ để dưỡng sức thì sao đi được.
…
"Ình ình ình. Két-tttttt."
Thời gian không biết trôi qua bao lâu, một âm thanh inh ỏi và khó chịu vang lên. Đó là tiếng động cơ của một chiếc xe tải đang dừng trước trạm xăng.
Tất nhiên cái âm thanh này đã làm Quân bất chợt tỉnh dậy. Người thiếu niên dụi dụi khóe mắt, mơ hồ: "Sáng rồi sao?"
Nhưng khi hắn đã tỉnh ngủ và quan sát kỹ hơn, thì trời vẫn rất tối. Hắn nhìn thấy từ bên trong chiếc xe tải, một người đàn ông tầm ba mươi tuổi bước xuống xe.
Anh ta mặc một chiếc quần jean sẫm màu, thân trên thì mặc áo ba lỗ để lộ hai cánh tay lực lưỡng. Anh ấy cau mày quan sát xung quanh tiệm xăng thì thấy được Quân.
Hai người nhìn nhau một lúc. Anh ta mở ra bước chân đi lại chỗ Quân. Khuôn mặt trong chốc lát thay đổi, trở nên thân thiện: "Chàng trai, cậu làm ở đây hả?"
"Không có, em chỉ mượn chỗ để ngủ thôi. Hiện giờ tiệm xăng không mở cửa ạ." Quân lắc đầu, theo sự thật đáp.
"Chỉ có một mình cậu ở đây à?" Anh trai mặc áo ba lỗ nhìn Quân.
"Vâng, anh có việc gì à?" Nghe câu hỏi ấy, Quân có phần cảnh giác, nhưng vẫn gật đầu đáp lại. Hiện giờ hắn cũng không sợ c·ướp, có gì đâu mà c·ướp. Ngoại trừ c·ướp sắc và buôn người thôi.
Anh trai mặc áo ba lỗ gật đầu đáp: "Anh lạc đường, không biết chỗ này là chỗ nào."
"Anh không có gg map à?" Quân tò mò hỏi.
"Điện thoại anh hết pin rồi, mà trên xe anh thì không có chỗ sạc." Anh trai mặc áo ba lỗ, cười cười gãi đầu. Vẻ mặt của anh ấy hơi ngượng ngùng.
"Thế anh muốn đi đâu?" Quân đứng dậy, hỏi thăm địa điểm muốn tới của ông anh.
"Thành phố Liên Hải á."
"Cái gì?? Anh muốn đi đâu?" Quân trợn mắt lớn tiếng hỏi.
"Thành phố Liên Hải." Anh trai mặc áo ba lỗ hơi giật mình nhưng vẫn lặp lại câu trả lời.
"Em biết, em biết đường!! Anh chở em đi, em dẫn đường cho anh." Quân mừng rỡ, hắn như muốn nhảy dựng lên. Thật sự là quá may mắn. Ai ngờ lại có người sẽ xui xẻo như anh trai này chứ.
"Em biết thật hả? Em đừng có lừa anh!" Anh trai mặc áo ba lỗ có đôi phần hoài nghi Quân. Hắn nhìn xem người thiếu niên đen sì.
"Em thề với anh, em biết rõ đường. Mới hồi tối em còn hỏi đường của một vị tài xế xe khách." Quân cam đoan với anh trai ba lỗ, hắn không thể để tuột cơ hội trời cho này.
"Thôi được, anh tin em. Lên xe thôi." Anh trai mặc áo ba lỗ nhìn xem vẻ mặt kiên định của Quân thì cũng bắt đầu tin tưởng, anh ta quyết định đặt niềm tin vào Quân.
"Anh chờ em một tí ạ." Quân vui mừng sắp xếp đồ đạc, chạy vào nhà vệ sinh.
Lát sau, Quân đã ngồi cùng xe với anh trai ba lỗ. Hai người bắt đầu khởi hành đến với Thành phố Liên Hải.
Tiếng động cơ khởi động, tạo ra động lực đưa 'con quái vật lớn' chạy trên đường, từng làn khói tỏa ra như để chia tay trạm xăng này.