Tính cách của tán tu hơn phân nửa là đa nghi, mẫn cảm, hơn nữa lòng tự trọng rất mạnh. Không phải dễ dàng bị người ta gọi là tới, đuổi là đi như vậy.
Nhìn loại vẻ mặt này của Vô Song đại đế, việc này hiển nhiên không có dễ dàng thực hiện như vậy.
- Mạch lão ca có lời nào muốn nói cứ việc nói thẳng a.
Giang Trần cười tủm tỉm nói.
- Được rồi, ta cứ nói thẳng vậy. Trong giới tán tu cũng không thiếu cường giả. Nhưng mà cường giả giới tán tu, bình thường càng mạnh thì tính cách bọn họ càng thêm cổ quái, càng không phục người. Nếu như là kẻ bình thường, thu nạp cũng không ổn, thời khắc mấu chốt cũng không trông cậy vào được. Cường giả tán tu chính thức rất khó để cho bọn họ quy tâm. Cho nên lôi kéo tán tu đây chưa hẳn đã là biện pháp tốt.
May mà đây là Vô Song đại đế, đổi lại là những người khác quả thực không nói ra rõ ràng được như vậy.
Những người khác cũng có chút khó hiểu nhìn qua Giang Trần, chẳng lẽ Chân thiếu chủ này khi ở trong tuyệt vọng thứ gì cũng muốn thử sao?
Từ xưa tới nay bao nhiêu thế lực cường đại muốn thông qua lôi kéo cường giả tán tu,muốn lợi dụng thế lực tán tu, thế nhưng cơ hồ không có ai thành công qua.
Tán tu thiên hạ đếm không hết, so với cá diếc sang sông còn nhiều hơn. Căn bản không phải là một tông môn, một thế lực có thể chiếm đoạt được.
Hơn nữa tán tu cũng không phải là người dễ sống chung. Hoặc là tính cách kỳ quái, không dễ ở chung, hoặc là tranh cường háo thắng, không dễ quản lý.
Nói không dễ nghe một chút đó là tán tu một mình rất nhiều người đều mạnh hơn đệ tử tông môn. Nhưng mà tụ tập lại một chỗ, tán tu là một đám ô hợp, căn bản không có cách nào so sánh với thế lực tông môn.
Ví dụ như một tán tu đối mặt với một đệ tử tông môn, song phương nếu như không tính tới các loại bảo vật nghịch thiên, như vậy mà nói, ngang hàng đối địch hơn phân nửa tán tu mạnh mẽ hơn.
Bởi vì thế giới tán tu vô cùng tàn khốc, luôn phiêu bạt ở bên ngoiaf, tùy thời có khả năng vẫn lạc, cho nên trực giác sinh tồn của bọn họ mạnh hơn, năng lực sinh tồn cũng ưu tú hơn đệ tử tông môn.
Niêm Hoa đại đế ngược lại cũng biết rõ một ít điển cố thượng cổ.
Thời kỳ thượng cổ?
Dù sao cũng quá xa vời, xa xôi tới mức chỉ còn một ít văn tự lưu lại mà thôi.
Giang Trần gật đầu:
- Tán tu ở trong hoàn cảnh xấu, ta cũng biết. Nhưng mà bổn thiếu chủ lại tin chắc rằng tính cách của tán tu không giống nhau, cũng không phải mỗi tán tu đều bất cận nhân tình như vậy. Giống như Mạch lão ca, lão ca cũng là nhân vật đứng đầu giới tán tu, thế nhưng mà trên người lão ca lại có thứ mà rất nhiều cường giả tông môn không có. Các người không câu nệ tiểu tiết, trọng lời hứa, không sĩ diện, không có tâm địa gian xảo. Ân oán rõ ràng...
Mạch Vô Song cười ha hả:
- Những ưu điểm này rất nhiều cường giả tông môn đều có. Không thể vơ đũa cả nắm a.
- Đúng vậy, không thể quơ đũa cả nắm. Cho nên trong tán tu nhất định cũng có vàng, nhất định cũng có vàng bị mai một, nhất định có người buồn bực thất bại. Bổn thiếu chủ muốn tổ chức đại hội tán tu này xuất phát là từ ba điểm, mọi người không ngại khi nghe một chút chứ?
Nghe thấy Giang Trần nói như vậy, biểu lộ cả đám ngưng trọng, rửa tai lắng nghe.
- Thứ nhất, giới tán tu có Mạch lão ca, huynh đệ Canh gia, mọi người đều là người sảng khoái, đối với ta vừa quen đã thân. Bởi vậy có thể thấy được, giới tán tu cũng là tàng long ngọa hổ. Ta cho dù trong một đống cát lớn, tùy tiện chọn ra mấy hạt vàng cũng là thu hoạch lớn lao. Thứ hai, tin tức tốt, tin tức xấu thứ gì có thể truyền bá nhanh hơn? Tán tu muốn đi vào học viện đan đạo của Lưu Ly vương thành chúng ta, nếu như tán tu thiên hạ đều thảo luận tới vấn đề này, các người thử nghĩ xem, lực ảnh thưởng như thế nào chứ? Thứ ba, hiện tại Lưu Ly vương thành chúng ta bị ảnh hưởng của lời đồn, cho rằng Khổng Tước đại đế bệ hạ đã không còn. Đều cho rằng Lưu Ly vương thành chúng ta không gượng dậy nổi. Cho nên, chúng ta mượn nhờ cơ hội lần này, tuyên bố với bên ngoài rằng, Lưu Ly vương thành chúng ta sẽ không gượng dậy nổi như vậy. Trái lại, chúng ta sẽ ngày càng mạnh mẽ, ngày càng phát triển.