Dụ Bắt Ôn Nhu - Xí Tại

Chương 29



Lúc Huyền Thanh rót nước nóng cho Quý Hành ở phòng khách, vành tai anh đã trở nên đỏ bừng.

Phòng của cô là một căn phòng suite, có một phòng ngủ bên trong và một phòng khách nhỏ bên ngoài.

Thư ký Lưu nhanh chóng đi mua thuốc hạ sốt, sau khi đưa cho Huyền Thanh rồi anh ta cũng rời đi, nói rằng anh ta sẽ xuống sảnh tầng một để hỏi xem có dãy phòng nào trống không.

Rót nước xong, cô hít một hơi, giơ tay nhéo nhéo vành tai nóng bừng của mình, thầm tự nhủ không có gì phải xấu hổ.

Trong phòng ngủ, bộ đồ Qúy Hành vừa cởi ra tùy ý đặt trên ghế, người đàn ông lười biếng dựa vào giường, chăn bông chỉ kéo lên che phần eo và phần bụng, đầu hơi ngẩng lên. Áo sơ mi của anh đã được cởi cúc, không chỉ lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, còn có thể mơ hồ nhìn thấy bộ ng.ực săn chắc.

Rèm cửa đã được đóng lại từ lâu trước khi Huyền Thanh bước vào.

Ánh sáng mờ ảo, phòng ngủ đóng kín, người đàn ông đẹp trai thanh tú, áo sơ mi để hở hững hờ...

Dù nhìn thế nào đi nữa thì cảnh tượng này cũng có chút... mơ hồ.

Huyền Thanh vừa bước vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng cô khẽ nhếch lên, hai tai bắt đầu đỏ bừng không thể khống chế.

“Uống thuốc rồi đi ngủ.” Cô giả vờ bình tĩnh đi tới đưa ly nước và thuốc hạ sốt cho Quý Hành.

Nhưng người đàn ông lại lười biếng ngước mắt lên, ánh mắt dừng lại trên dái tai nhỏ của cô một lúc rồi mới chậm rãi cầm lấy ly nước.

Anh chỉ lấy cốc nước.

Sau đó anh quay đầu lại và im lặng nhìn cô.

Thuốc hạ sốt trên tay kia của Huyền Thanh cứ lơ lửng trong không khí.

Huyền Thanh thoạt đầu có chút nghi hoặc, cô nhìn Qúy Hành, lại nhìn thuốc trong tay mình, cô cho rằng Qúy Hành đang dùng sự im lặng để biểu thị sự từ chối của mình rằng anh không có ý định uống thuốc.

Cho đến khi người đàn ông nâng cằm về phía cô, hơi nhếch khóe môi rồi mở miệng.

Hai tay Huyền Thanh run lên, cuối cùng cô cũng hiểu ý của anh.

Cô siết chặt viên thuốc trong tay, ký ức tuổi thơ chợt ùa về trong đầu, trên khuôn mặt điềm tĩnh thường ngày của cô chợt hiện lên một vệt đỏ hiếm hoi.

“Qúy Hành, anh bao nhiêu tuổi rồi?” Giọng nói của cô trầm thấp, có chút nghiến răng nghiến lợi: “Uống thuốc cũng cần phải cho ăn…”

-

Khi Qúy Hành còn nhỏ, anh ghét nhất là uống thuốc, mỗi lúc bị bệnh đều muốn tự mình chịu đựng.

Cha mẹ Qúy Hành quanh năm vắng nhà, trong nhà chỉ có một bảo mẫu, dù có thuyết phục thế nào Qúy Hành đều cắn chặt răng, nói gì cũng không chịu nghe.

Có lần Huyền Thanh qua nhà anh chơi vô tình đụng phải dì ấy, bảo mẫu nhà họ Qúy sợ lây nhiễm cho cô nên không cho cô chơi với Qúy Hành.

Khi đó, Huyền Thanh đang ở độ tuổi không thể ngồi yên, cô ngồi một hồi cũng không nhịn được liền giả vờ chạy nhảy lung tung để qua mặt người lớn rồi lẻn vào phòng tìm anh.

Anh không những giả vờ như không nhìn thấy cô mà còn cố tình quay người lại, quay mặt đi chỗ khác.

Huyền Thanh thấy vậy liền xắn tay áo lên, tức giận đi tới đẩy đẩy Qúy Hành, còn cố ý mắng vào tai anh không cho anh tiếp tục ngủ nữa.

Chàng trai cau mày, không kiên nhẫn hất tay cô gái ra, anh quay lưng lại, tức giận bảo cô đi ra ngoài: “Đừng làm phiền tôi.”

Cảm lạnh rất dễ lây lan và anh không muốn cô cũng bị bệnh.

Có lẽ giọng điệu của anh ta đủ hung dữ và thiếu kiên nhẫn, Huyền Thanh sửng sốt một lúc rồi cũng ngoan ngoãn bỏ đi.

Thấy phía sau không có động tĩnh gì, Qúy Hành vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe một hồi.

Thực sự đã đi rồi.

Anh cuộn người lại và quấn chăn chặt hơn.

Không ngờ, chưa đầy năm phút sau, cánh cửa lại bị đẩy ra một cách thô bạo, kèm theo đó là tiếng bước chân vội vã, Qúy Hành chưa kịp quay người lại đã bị một thứ gì đó tròn trịa và cứng rắn nhét vào miệng.

Phản ứng đầu tiên của anh là lập tức muốn nôn ra, ai biết Huyền Thanh đã lường trước điều này nên đã nhanh chóng bịt chặt miệng anh lại.

"Không được nôn!"

Dưới sự ra lệnh cưỡng chế của đối phương, Qúy Hành chỉ có thể xoay người ngồi dậy, uống nước và nuốt hết viên thuốc trong miệng.

Anh giơ tay lau vết nước trên khóe miệng, ngẩng đầu nhìn cô, giọng điệu không hề vui vẻ: “Cậu hài lòng chưa?”

Huyền Thanh nghe được trong lời nói của anh có vẻ tức giận, cô liền cong môi, cúi đầu chọc vào đầu gối Qúy Hành ẩn trong chiếc chăn bông mềm mại, thấp giọng nói: "Tôi biết vì sao cậu không chịu uống thuốc."

Sau đó cô dừng lại một chút, cũng không ngẩng đầu lên mà không đầu không đuôi nói ra một câu: “Nhưng làm vậy cũng không tốt cho cơ thể mình đâu.”

Đôi mắt chàng trai rơi xuống mái tóc đen nhánh của cô, anh trầm mặc không nói gì.

Dù công việc có bận rộn đến đâu, cha mẹ Huyền Thanh mỗi tuần đều dành một khoảng thời gian cố định để chơi cùng cô, về điểm này Qúy Hành rất ghen tị với cô.

Không giống như cha mẹ anh, họ dường như chỉ quan tâm đến việc kinh doanh, hoặc chỉ lo cạnh tranh với các thành viên khác trong gia đình trước mặt ông nội.

Và anh luôn là người bị lãng quên.

Qúy Hành khi đó chỉ là một đứa trẻ, dù tính tình anh có lạnh lùng đến mấy cũng ít nhiều muốn dựa dẫm vào cha mẹ.

Trước đây khi anh bị bệnh, cha mẹ anh sẽ dành thời gian đến thăm anh, sau này khi anh bị bệnh nhẹ như sốt hoặc cảm lạnh, trước ánh mắt mong đợi của anh, dì bảo mẫu buông điện thoại xuống, dịu dàng nói với anh: “Cha mẹ cháu bảo cháu nhớ uống thuốc đầy đủ, có vậy mới mau khỏi bệnh.”

Đến mức anh phải tự hỏi phải chăng khi thấy anh không chịu uống thuốc và bệnh tình của anh trở nên đặc biệt nghiêm trọng thì bọn họ mới chịu quay về thăm anh.

Vì thế anh đã hành động như suy nghĩ nhưng lại không đạt được kết quả như mong đợi.

Cho tới lúc này mới bị Huyền Thanh phá vỡ.

“Tôi sẽ giám sát cậu.” Tiểu Huyền Thanh khoanh tay, nghiêm túc với anh: “Sau này có bệnh nhất định phải uống thuốc!”

Cô đứng thẳng lên, như muốn tỏ ra nghiêm túc và trang trọng, đáng tiếc thân hình cô vô cùng nhỏ nhắn, còn chưa trèo lên được giường của Qúy Hành.

Qúy Hành căn bản nghe qua liền quên, anh vốn không hề để tâm chút nào, không ngờ một tuần sau, bệnh cúm hoành hành dễ dàng xâm chiếm cơ thể vốn đã yếu ớt của anh.

Tệ hơn nữa, anh lại đổ bệnh.

Huyền Thanh lần này tới nhanh hơn lần trước, động tác cũng nhanh nhẹn thuần thục hơn lần trước, không cho Qúy Hành cơ hội phản ứng.

Nhét thuốc vào miệng, bịt miệng và đổ nước vào một lượt.

Qúy Hành nghẹn ngào ho khan hồi lâu vì cô đổ nước vào miệng anh quá vội vàng.

Từ đó về sau, mỗi khi Qúy Hành bị bệnh, Huyền Thanh sẽ lặp lại những hành động trên cho đến khi anh không còn phản kháng nữa và ngoan ngoãn tự nguyện uống thuốc.

Nhưng anh cũng có một thói quen xấu:

Đó là anh chưa bao giờ tự mình làm, phải chờ Huyền Thanh chạy tới chạy lui chuẩn bị thuốc nhét vào miệng thì anh mới chịu uống.

Sau này, khi hai người dần lớn lên, đến lúc học cấp hai, bọn họ đã hiểu ra sự khác biệt giữa nam và nữ, Qúy Hành cũng ít khi ốm đau trở lại, thói quen này dần bị bỏ xó ở một góc rồi dần dần cũng bị chôn vùi theo dòng chảy của thời gian.

Hôm nay Huyền Thanh không ngờ Qúy Hành lại tự mình lúc lại những kí ức này, xé bỏ tấm vải đen trên đó, công khai bày ra trước mặt cô những thói quen lúc đó.

Chiếc cằm hơi nhếch lên và khóe môi nhếch lên của người đàn ông trông vừa khiêu khích vừa quyến rũ.

Hai người cứ giằng co từ nãy đến giờ.

Cuối cùng là Huyền Thanh đành chấp nhận bại trận trước, nề tình Qúy Hành đang bị sốt cao, là bệnh nhân cần sớm nghỉ ngơi nên cô đành chịu đựng thêm một thời gian nữa.

Sau khi niệm thầm suy nghĩ đó trong đầu và hoàn toàn bình tĩnh lại, Huyền Thanh lấy ra một viên thuốc màu trắng.

Qúy Hành tựa vào đầu giường, khóe môi anh cong lên quan sát từng động tác của cô, lúc Huyền Thanh đưa tay ra, anh hơi hé môi, đầu ngón tay mềm mại trắng nõn của cô ấn vào môi anh.

Với sự thăm dò nhẹ nhàng của đầu lưỡi, anh từ từ đưa viên thuốc vào miệng.

Dù cố ý hay là vô ý, đầu lưỡi cũng cố tình chậm lại khi lướt qua đầu ngón tay, mang lại cảm giác ấm áp và mềm mại.

Đầu ngón tay Huyền Thanh không tránh khỏi chạm vào một luồng mềm mại ấm áp ẩm ướt, đầu ngón tay cô truyền đến một loại cảm giác kỳ lạ, dấy lên một cơn rùng mình không thể giải thích được.

Cô liền giật tay lại, vẻ mặt vẫn có chút choáng váng, nhưng trên mặt lại hiện lên một tia đỏ bừng.

Vừa rồi... Qúy Hành, anh...

Hai mắt Qúy Hành càng ngày càng tối, dưới mắt anh hiện lên một tia hắc ám, anh chợt mím môi.

Huyền Thanh ngước mắt nhìn anh, nhìn thấy vẻ mặt người đàn ông này vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra cầm ly nước lên, uống nước rồi nuốt thuốc xuống.

Huyền Thanh thầm nghĩ: Xem ra anh không quan tâm, có lẽ chỉ là vô ý mà thôi...

Cô đột nhiên cảm thấy phòng ngủ này dần trở nên ngột ngạt và nóng bức, cảm giác ngột ngạt khó thở bỗng chốc kéo đến.

Thấy Qúy Hành cũng đã uống thuốc xong, cô liền đứng dậy bảo anh mau nằm xuống nghỉ ngơi, sau đó cô lật đật chạy ra khỏi phòng ngủ.

Người đàn ông dựa vào ánh sáng mờ ảo nhìn bóng lưng có phần bối rối của người phụ nữ, anh nheo mắt lại rồi cười nhẹ.

Sau khi đóng cửa phòng ngủ, Huyền Thanh nhận ra nhịp tim của mình đã đạt đến đỉnh điểm.

Cô đưa tay chạm vào nó

Gần như nóng bỏng như Qúy Hành.

Bây giờ cô không cần nhìn vào gương cũng biết mặt mình chắc hẳn đang đỏ bừng.

Huyền Thanh vô thức xoa xoa đầu ngón tay.

Mục đích ban đầu của thói quen này rõ ràng là để ép Qúy Hành uống thuốc, cô là người kèo trên, hơn nữa hai người lúc đó còn là trẻ con, cho nên uống thuốc cũng chỉ là uống thuốc mà thôi.

Nhưng bây giờ địa vị của hai người đã đảo ngược, Qúy Hành trở thành người kèo trên, những hành động vốn đơn giản như vậy bây giờ dù làm như thế nào cũng có chút mê hoặc và mơ hồ...

Kể từ khi Qúy Hành đến phòng cô nghỉ ngơi do bị sốt, mọi chuyện dường như đang diễn ra theo một chiều hướng khó lường.

Cô hít một hơi thật sâu và cố ném cảnh tượng đó ra khỏi tâm trí.

Tiếng chuông điện thoại reo vang kéo cô về thực tại.

Đó là tin nhắn của đạo diễn, ông ta nói hôm nay và ngày mai đoàn làm phim sẽ nghỉ ngơi, bảo Huyền Thanh cứ lo nghỉ ngơi thật tốt và điều chỉnh theo thể trạng của mình.

Còn có một tin nhắn khác là của An An:

[Chị Thanh, hình ảnh chị và Hạng Dĩ Hàn bị thương đến bệnh viện đã lên hot search rồi!]

Pin điện thoại còn chưa đầy một nửa, Huyền Thanh lười rút cáp sạc ra, đành cởi dép ra, khoanh chân ngồi trên ghế sô pha.

Cô mở weibo ra, vô số bình luận và tin nhắn riêng tư đã tràn đầy thanh tin nhắn, trên màn hình hiện lên đầy những chấm đỏ nhỏ.

Những suy đoán của cư dân mạng và người hâm mộ dựa trên hai bức ảnh mờ ảo này ngày càng trở nên thái quá.

Cuộc tìm kiếm nóng bất ngờ này có thể nói đã khiến ê-kíp "Đen Trắng" mất cảnh giác, nhưng ê-kíp cũng phản ứng rất nhanh, đêm khuya hôm đó đã nhanh chóng đưa ra giải thích toàn bộ câu chuyện và xử lý ổn thỏa từng cái một, và đồng thời còn bày tỏ thái độ xin lỗi rất chân thành.

Cứ để chuyện im lặng mặc người ta thêu dệt như vậy cũng không tốt, vì vậy Huyền Thanh cũng đăng một bài post lên weibo.

[May mắn chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, tôi vẫn mạnh khỏe, cảm ơn các bạn đã quan tâm]

Sau đó cô bắt đầu xử lý các cuộc gọi nhỡ và tin nhắn cô bỏ lỡ tối qua và sáng nay do điện thoại tắt nguồn.

Hầu hết đều là các lời nhắn hỏi thăm từ bạn bè.

Vài phút sau, trên weibo thông báo có một tin nhắn mới, Huyền Thanh liền bấm vào xem.

Hạng Dĩ Hàn, người đã 800 năm không đăng bài trên weibo, lần đầu tiên đăng lên sáu chữ: [Tai nạn, vết thương nhẹ, đừng lo lắng.]

Lượng người hâm mộ của anh ta ngay lập tức được khơi dậy, họ đổ xô vào bài đăng của anh ta trên weibo, họ vừa cảm thấy đau khổ vì anh ta bị thương nhưng cũng vừa vui mừng vì cuối cùng anh ta cũng đã đăng bài lên weibo.

[May mắn thay chỉ là vết thương nhẹ, anh Hạng phải tự chăm sóc bản thân đấy nhé.]

[Tôi đã đọc lời giải thích và thư xin lỗi do đoàn phim đưa ra, thái độ nhận lỗi và các hành động xử lý tiếp theo khá thỏa đáng. Anh Hạng, anh hãy chú ý đến sức khỏe và chăm sóc vết thương thật tốt nhé.]

[Anh ơi, cuối cùng anh cũng nhớ được mật khẩu weibo của mình (khóc)]

[Tôi vừa từ weibo của Huyền Thanh qua đây, anh Hạng, lần đầu đăng bài mà còn đi sao chép y hệt bài đăng của đồng nghiệp sao? Hahahahaha]

Fan hâm mộ của Hạng Dĩ Hàn hầu hết đều là những người hâm mộ có lý trí, vì vết thương này chỉ là một tai nạn nên rất hiếm khi chủ nhân thực sự lên tiếng trên weibo, ngoài việc khuyên anh ta tự bảo vệ mình và chú ý nghỉ ngơi hồi phục vết thương, người hâm mộ thỉnh thoảng còn tám chuyện nhưng không gây ra rắc rối nào cả.

Huyền Thanh liếc mắt một cái, sau đó thì tắt màn hình, căn bản cũng không để trong lòng.

Một lúc sau, thư ký Lưu lên lầu gõ cửa phòng cô, anh ta đưa thẻ phòng cho Huyền Thanh, nói rằng anh ta đã đặt căn phòng lớn nhất trên tầng cao nhất, nhờ Huyền Thanh đưa thẻ phòng cho Qúy Hanh.

Thư ký Lưu vội vàng đến rồi cũng vội vàng rời đi, Huyền Thanh dựa vào khung cửa, cúi đầu nhìn tấm thẻ phòng mỏng manh trong tay, bỗng cảm thấy có chút khó hiểu:

Tại sao anh ta lại đưa cho cô hai cái?

Tác giả có lời muốn nói:

Thanh Thanh: Chẳng phải anh nên giữ tấm thẻ dự phòng này cho ông chủ anh sao?

Thư ký Lưu: (Im lặng) Ông chủ nói... anh ấy nói tôi thường xuyên lơ là nên không cho tôi giữ nữa...

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.