Đẩy cánh cửa gỗ được chạm khắc tỉ mỉ cuối hành lang ra là khu vườn bên cạnh nhà cũ Qúy gia.
Không khí ngoài nhà vô cùng trong lành, còn có thể ngửi thấy mùi cỏ mới cắt.
Trên đường đi, tiếng giày cao gót của họ từ chói tai chuyển sang âm trầm.
Dưới chân là nền sân lát gỗ nhẵn, đi xuống vài bậc thang là sẽ thấy những bụi hoa và cây cảnh được chăm sóc vô cùng tươi tốt, ở giữa là một con đường lát toàn đá xanh.
Cánh cửa gỗ phía sau cô từ từ đóng lại, bước chân của Vưu Ngọc Dao cũng chợt dừng lại.
Trong chốc lát, trên bậc thang vắng lặng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Huyền Thanh ngước mắt lên, là người đầu tiên phá vỡ sự bình tĩnh: "Cô Vưu, cô muốn nói chuyện gì với tôi?"
Vưu Ngọc Dao quay người đối diện với cô, nhếch khóe môi nhẹ nhàng mỉm cười: "Thật ra chuyện đó cũng không quan trọng lắm. Tôi chỉ muốn hỏi, A Hành... dạo này anh ấy thế nào rồi?"
Trước khi Huyền Thanh tới đây, cô đã có thể nghĩ tới Vưu Ngọc Dao sẽ bóng gió hỏi cô về chuyện của Qúy Hành, dù sao hai người bọn họ cũng không quen biết nhau lắm, điểm giao nhau duy nhất chính là Qúy Hành.
Nhưng cô không ngờ cô ta lại hỏi thẳng thừng như vậy.
Trực tiếp hỏi thẳng bà Qúy hiện thời là cô đây.
Đuôi lông mày Huyền Thanh hơi nhướng lên, trong mắt không giấu được sự kinh ngạc cùng ngạc nhiên.
Có lẽ như vừa nhận ra sự l.ỗ m.ãng của mình, ngón tay Vưu Ngọc Dao buông thõng bên hông bỗng nắm chặt vạt váy, vội vàng sửa lại lời nói: "Thực xin lỗi, cô Huyền, ý tôi là..."
Huyền Thanh bình tĩnh ngắt lời cô ta: “Mấy vấn đề này tôi nghĩ cô Vưu nên trực tiếp hỏi thẳng Qúy Hành.”
Nhiệt độ ban đêm dần xuống thấp, gió đêm thổi vào da thịt đem đến cảm giác mát lạnh, Huyền Thanh vén mấy sợi tóc nghịch ngợm ra sau tai, giọng điệu bình tĩnh nói: “Dù sao tôi cũng chỉ là mới gả cho Qúy Hành có mấy tháng, còn có rất nhiều chuyện của anh ấy mà tôi không biết.”
Vẻ mặt Vưu Ngọc Dao dần trở nên có chút cứng ngắc, cô ta mím môi căng thẳng.
Huyền Thanh thấy vậy cũng không muốn tiếp tục nói những chủ đề vô nghĩa này với cô ta nữa: "Xin lỗi, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây. Dì Qúy còn đang đợi tôi."
Cô khẽ gật đầu coi như chào tạm biệt cô ta, nhưng khi cô vừa định quay người lại thì giọng nói của Vưu Ngọc Dao lại vang lên.
"Huyền Thanh, bây giờ cô có thực sự hạnh phúc không?"
Giọng cô gái hơi run run, sau khi thấy Huyền Thanh chợt dừng lại, cô ta hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Đã gả cho A Hoành thì chứng tỏ cô rất yêu anh ấy, nhưng có bao giờ cô thầm tự hỏi lòng mình rằng liệu A Hành có thật sự yêu cô không?”
"Huyền Thanh, cô không biết rõ về anh ấy. Tuy rằng anh ấy có vẻ cực kỳ lãnh đạm với người khác, nhưng thực ra từ tận đáy lòng anh ấy là một người hiền lành và tận tâm. Nhưng liệu anh ấy đã dành hết sự dịu dàng và tận tâm cho cô chưa?"
Mỗi lời Vưu Ngọc Dao nói đều đánh mạnh vào trái tim Huyền Thanh.
Qúy Hành có dành hết sự dịu dàng và tận tâm cho cô chưa?
Cô cũng không biết.
Trong tâm trí cô, những mảnh ghép của những tháng ngày chung sống vừa qua chợt lướt qua tâm trí cô như một cái nhìn thoáng qua.
Quả thực Qúy Hành rất dịu dàng với cô.
Dù sao cô cũng là đối tác phù hợp nhất như anh đã nói.
Còn anh đối với Vưu Ngọc Dao thì sao?
Huyền Thanh không biết ba năm đó bọn họ ở chung có bộ dạng như thế nào, cô cũng không biết sự dịu dàng của Qúy Hành trước mặt cô có bằng một phần lẻ phần dịu dàng anh đối xử với Vưu Ngọc Dao hay không.
Cô không biết và cũng không muốn biết.
Vưu Ngọc Dao phía sau bỗng nấc lên vài tiếng khóc, cô ta đang nức nở, nhỏ giọng gần như van xin: "Huyền Thanh, tôi hối hận rồi, cô có thể trả lại anh ấy cho tôi được không?"
Tôi hối hận rồi.
Cô có thể trả lại anh ấy cho tôi được không?
Hô hấp Huyền Thanh như ngưng trệ.
Không gian xung quanh dường như đột nhiên trở nên im lặng, chỉ có tiếng nức nở nhẹ của cô gái phía sau là đặc biệt đáng chú ý.
Những giả định trước đây của cô là đúng.
Vưu Ngọc Dao hối hận,
Thế còn... Qúy Hành?
Cánh cửa trước mặt đột nhiên bị một lực lớn đẩy ra, vẻ mặt Từ Di không tốt lắm nhìn dáo dác xung quanh, khi nhìn thấy Huyền Thanh, vẻ mặt cô ấy liền trở nên dịu dàng: "Sao cậu lại ở đây? Tớ đã tìm cậu rất lâu rồi đấy. Vừa rồi tớ nghe người khác nói thấy Trịnh Xảo Xảo kéo cậu ra ngoài, tớ liền chạy ngay ra xem không biết cậu có gặp chuyện gì không, không có chuyện gì đột nhiên cô ta tìm cậu làm gì vậy chứ?”
Nhắc đến Trịnh Xảo Xảo, giọng điệu của Từ Di đầy vẻ chán ghét.
Lời còn chưa dứt, cô ấy liền nhìn thấy Vưu Ngọc Dao đang đứng cách Huyền Thanh chỉ vài bước chân.
Đôi mắt cô gái đỏ hoe như thể vừa bị bắt nạt.
Từ Di bỗng nhiên trở nên cảnh giác, cô ấy kéo Huyền Thanh đến bên mình, nhìn Vưu Ngọc Dao từ trên xuống dưới, giọng điệu không mấy vui vẻ, nói: "Cô Vưu, ngày vui như vậy sao cô lại khóc?"
Nhìn thấy có người khác tới, Vưu Ngọc Dao bất đắc dĩ chớp chớp đôi mắt đang tràn ngập nước mắt, cô ta nhếch khóe miệng: "Không sao, chỉ là vừa rồi bụi vô tình bay vào mắt mà thôi."
“Ồ!” Từ Di kinh ngạc kêu lên: “Vậy thì nhanh lau đi.”
Vừa nói, cô ấy vừa cố ý quay đầu nhìn vào trong đại sảnh, vẻ mặt còn tỏ ra rất quan tâm: “Đừng để ông nội Quý, chú Quý và người thân Qúy gia nhìn thấy bộ dạng này của cô, hôm nay là sinh nhật của ông nội Qúy, coi chừng bọn họ nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của cô liền quở trách."
Nghe vậy, sắc mặt Vưu Ngọc Dao liền trở nên cứng ngắc, khó có thể duy trì vẻ mặt yếu ớt được nữa: “Cảm ơn cô Từ đã nhắc nhở.”
"Được rồi." Từ Di thản nhiên xua tay, rồi quay về phía Huyền Thanh nói: "Mau quay về đi, Qúy Hành của cậu vẫn đang tìm cậu từ nãy đến giờ, chắc anh ta cũng đã sốt ruột lắm rồi đó."
Huyền Thanh im lặng gật đầu rồi đi theo Từ Di.
Vưu Ngọc Dao cũng lập tức đuổi theo bọn họ, cũng không để ý đến Từ Di còn ở đó, cô ta chỉ cúi đầu nhẹ giọng nói: "Huyền Thanh, cô nên cẩn thận suy nghĩ những lời tôi vừa nói, không chỉ vì anh ấy, mà còn vì chính bản thân cô...”
Từ Di liền trợn mắt, cảm thấy người này quả thực là mặt dày không dứt, cô ấy còn đang định mở miệng nói vài điều liền bị Huyền Thanh ngăn lại.
“Cô Vưu.” Cô ngước đôi mắt trong veo lên, dịu dàng nhưng kiên quyết nhìn cô ta: “Lời tôi muốn nói vẫn như cũ, cô có thể trực tiếp đi hỏi Qúy Hành.”
“Nhưng có một điều tôi không đồng ý với lời nói của cô.” Huyền Thanh chợt dừng lại, rồi nghiêm túc mở miệng: “Qúy Hành là một cá thể người độc lập tự giác, không phải là đồ vật hay là thứ đồ dùng để trang trí, cho nên không có khái niệm trả hay lấy gì cả."
Ánh mắt cô không chút do dự đối diện thẳng với ánh mắt của Vưu Ngọc Dao: “Cô đã hiểu ý tôi rồi phải không, cô Vưu?”
Vưu Ngọc Dao nhất thời không nói nên lời, cô ta chợt né tránh ánh mắt của Huyền Thanh.
Từ Di cũng lười nói chuyện vô nghĩa với người phụ nữ có mùi trà xanh này nên liền vội vàng kéo Huyền Thanh bỏ đi.
Đến phòng yến tiệc, cô ấy mới chợt nhớ tới gì đó rồi hỏi: "Cậu nói trả hay lấy là sao? Chẳng lẽ Vưu Ngọc Dao muốn cậu đem Qúy Hành trả lại cho cô ta sao?"
Huyền Thanh nhận lấy ly rượu vang đỏ từ khay trong tay người phục vụ, nhẹ nhàng cảm ơn người phục vụ, sau đó liền chậm rãi gật đầu với cô ấy.
Từ Di: ?
Trước khi cô ấy kịp mở miệng phàn nàn, ông cụ Qúy, nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật tối nay, đã bước lên bục phía trước và chuẩn bị phát biểu.
Toàn bộ sảnh tiệc dần dần trở nên yên tĩnh, mọi người đều hướng sự chú ý về phía ông cụ đầy khí thế trước mặt.
Ông cụ tối nay có vẻ rất vui vẻ, mỗi khi nói chuyện nụ cười đều treo trên môi, làm gì còn phong thái nghiêm túc và lãnh đạm như những lúc trên thương trường.
Qúy Hành đang cầm ly rượu vang đỏ đứng ở trên khán đài, đôi mắt đen láy của anh quét một vòng qua toàn bộ phòng tiệc, cố gắng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Vừa rồi vừa giải quyết xong chuyện xã giao với cha Qúy, anh liền đến chỗ mẹ tìm Huyền Thanh, nhưng không ngờ cô lại không có ở đó, mẹ anh nói rằng cô đã bị Trịnh Xảo Xảo “bắt đi” và chắc là sẽ sớm quay lại.
Nhưng từ nãy đến giờ cũng đã quá lâu rồi.
Gần đây không biết vì sao mỗi khi không có Huyền Thanh ở bên cạnh, Qúy Hành luôn cảm thấy bối rối một cách vô cớ.
Anh nhớ lại lời ông nội vừa nói khi dẫn anh vào phòng làm việc.
Ông cụ nghiêm túc hỏi anh: “Cháu dự định giải thích với Thanh Thanh như thế nào về chuyện hợp đồng hôn nhân này đây?”
Ông cụ Qúy chỉ vừa mới phát hiện ra cháu trai mình đã dùng những lời nói dối ngon ngọt để dụ ép con gái nhà người ta ký vào bản hợp đồng hôn nhân hai năm chết tiệt gì đó.
Ông cụ Quý hất râu, tức giận trừng mắt, chẳng trách lần trước Qúy Hành dẫn Thanh Thanh về nhà cũ của Qúy gia, ông cụ liền phát hiện ra cháu dâu của mình đang có một nút thắt trong lòng, thì ra là do cháu trai yêu dấu của ông dùng thủ đoạn không chính đáng ép hôn con gái nhà người ta.
“Cháu sợ cha mẹ sắp đặt hôn nhân của cháu à?”
Ông cụ Qúy gần như tức giận bật cười: “Thằng nhãi này, đúng là nói dối cũng không biết thẹn! Từ sau khi cháu trở về Trung Quốc, toàn bộ sản nghiệp của Qúy gia cơ bản đều nằm trong tay cháu. Ngoại trừ ông, cả nhà nào có ai dám can thiệp vào chuyện kết hôn của cháu? Nào ngờ cháu lại mặt dày đem chuyện này đi lừa hôn con gái người ta! Cháu muốn ông nội giải thích với ông nội Huyền như thế nào đây hả?"
Qúy Hành chỉ cụp mắt xuống, thân hình cao lớn đứng thẳng bất động, mặc cho lão nhân gia đánh mắng.
Sau khi thấy cơn tức giận của ông cụ đã nguôi ngoai, Qúy Hành lúc này mới chợt nói: “Ông nội cũng biết đấy, năm đó cháu chấp nhận cá cược với ông chỉ để ngày hôm nay có thể quay lại oanh oanh liệt liệt cưới Thanh Thanh.”
Tất nhiên là ông cụ Qúy biết.
Năm đó Qúy Hành không muốn đính hôn với Vưu gia theo ý muốn của cha Qúy, sau khi lén lút dùng thủ đoạn ngầm phá hỏng mối hôn sự này, anh đã đi thẳng đến gặp người có quyền lực nhất trong Qúy gia, và chẳng ai khác đó là ông nội Qúy .
Ông lão từ trước vẫn luôn rất xem trọng về năng lực cháu trai mình nên liền nhân cơ hội này đánh cược với Qúy Hành.
Trong vòng ba năm, nếu Qúy Hành có thể tiếp quản toàn bộ tài sản ở nước ngoài của Qúy gia, lúc trở về anh có thể thay thế vị trí của ông cụ Qúy, trở thành người duy nhất nắm giữ toàn bộ quyền hành và tài sản của Qúy gia.
Đây chính là vị trí mà cha Qúy Hành và chú Qúy Hành vẫn luôn không ngừng đấu đá tranh giành mấy năm nay.
Thành thật mà nói, ông cụ Qúy không hài lòng với cả hai đứa con trai của mình chút nào cả, đứa thì không có tầm nhìn xa trông rộng mà chỉ biết quan tâm đến lợi nhuận trước mắt, đứa thì không có ý thức về tình hình chung mà chỉ quan tâm đến những lợi ích cá nhân.
Dù cho nhà họ Quý có giao cho ai, ông cụ Qúy cũng không yên tâm chút nào.
Ngoại trừ đứa cháu trai rất giống mình về mọi mặt Qúy Hành này, vậy nên ông cụ Qúy đặt rất nhiều kỳ vọng vào anh.
Lúc đó ông cụ đã nói với anh: “Nếu cháu có thể thành công làm theo lời ông nói, ba năm sau khi cháu trở lại Trung Quốc, đến lúc đó sẽ không có ai có thể can thiệp vào chuyện hôn nhân của cháu, kể cả ông, ông cũng sẽ không bao giờ nhúng tay vào.”
Khi đó Qúy Hành rất nhanh liền đáp ứng lời ông cụ nói, mấy ngày sau không nói một lời liền một mình chạy đến trụ sở ở nước ngoài của Qúy gia ở nước K.
Sau khi định thần lại, ông cụ Qúy vẫn tức giận đập bàn: “Tất nhiên là ông biết cháu muốn cưới Thanh Thanh, vậy thì cháu cũng phải dùng biện pháp bình thường để theo đuổi con bé. Chỉ khi Thanh Thanh thích cháu và đồng ý thì cháu mới có thể cưới con bé. Đấy mới gọi là sự tôn trọng người khác, chứ không phải là soạn sẵn một bản hợp đồng hôn nhân rồi mang đến dụ dỗ Thanh Thanh ký!”
Người đàn ông chỉ đứng im lặng, ngoan ngoãn nhận lấy cơn giận của người lớn tuổi mà không nói một lời phản bác.
Nếu anh không lập ra bản hợp đồng đầy dối trá này thì làm sao anh có thể rước cô về nhà?
Lần đầu tiên trở lại Trung Quốc, Qúy Hành rõ ràng nhận ra sự dịu dàng trong mắt Huyền Thanh đã phai nhạt so với sự dịu dàng khi xưa, sự khách khí và xa cách trong ánh mắt đó gần như khiến anh lúc đó gần như không thể giữ được tỉnh táo.
Vì thế anh liền không thể nhịn được muốn thử cô một chút.
Thế mà cô lại có thể bình tĩnh nâng ly lên chúc anh một đám cưới hạnh phúc, thậm chí còn không thèm hỏi tên cô dâu.
Lúc ấy, Qúy Hành thậm chí đã có chút choáng váng, trong lòng anh như bị đao cắt ra, cảm thấy vô cùng đau đớn.
Sau đó, anh đã quyết định đưa ra một quyết định hèn hạ: lợi dụng tình thế khó khăn của Huyền Thanh khi cô đang bị mẹ ép cưới để dụ dỗ cô kết hôn với anh.
Tất cả những điều này đều là kế hoạch đã được lên kế hoạch từ lâu của anh.
Hợp đồng chỉ có hai năm, Qúy Hành coi như cho mình một cơ hội để phấn đấu.
Anh sẽ cố gắng hết sức để khiến Huyền Thanh yêu anh lần nữa.
Sau khi ông cụ tức giận xong, ông cụ liền hỏi anh khi nào thì định tỏ tình với Huyền Thanh và sẽ giải thích với Huyền Thanh như thế nào.
Thấy Qúy Hành vẫn không lên tiếng, ông cụ liền đưa ra tối hậu thư:
"Tối nay ông sẽ tuyên bố trước mặt mọi người cháu sẽ chính thức tiếp quản Qúy gia từ tay ông. Đồng thời, ông cũng cho cháu một tháng để giải thích rõ ràng chuyện này với Thanh Thanh. Nếu sau một tháng mà cháu vẫn chưa có hành động gì, đích thân ông già này sẽ tự đến nhà giải thích với con bé, nhận lỗi với con bé.”
Vào lúc này trên sân khấu, ông cụ Qúy được nhiều người mong đợi cuối cùng cũng nói đến trọng điểm.
Khi ông cụ thông báo Qúy Hành từ nay sẽ chính thức kế nhiệm ông cụ nắm quyền Quý gia, vẻ mặt của cha Qúy Hành và chú Qúy Hành đặc biệt khó coi, nhưng lúc này lại không có ai rảnh để ý tới biểu tình của bọn họ.
Ánh mắt của mọi người sau đó đều chuyển về phía Qúy Hành trên khán đài.
Người đàn ông lạnh lùng cao quý, khí chất kiêu ngạo lãnh đạm, chỉ bình tĩnh gật đầu với mọi người.
Ánh mắt Huyền Thanh cũng nhìn về phía Qúy Hành.
Xuyên qua ánh mắt của vô số người, ánh mắt của Qúy Hành vẫn chính xác tìm được vị trí của cô, xuyên qua biển người từ xa nhìn cô, đôi mày lạnh lùng nghiêm nghị dần dần dịu lại.
Lúc này, Huyền Thanh rõ ràng ý thức được mục đích của cuộc hôn nhân hợp đồng đã đạt được.
Mẹ cô không còn cản trở sự nghiệp của cô trong làng giải trí nữa, và cha mẹ Qúy Hành cũng không thể can thiệp vào cuộc hôn nhân của anh nữa.
Huyền Thanh dường như còn có thể nghe thấy âm thanh mối quan hệ hợp tác giữa hai người đang bắt đầu rạn nứt.
Khóe mắt cô chợt liếc thấy thân ảnh của Vưu Ngọc Dao, Huyền Thanh thoáng chốc liền cảm thấy hoảng hốt.
Cô ta và Trịnh Xảo Xảo đang đứng cùng nhau, dường như trong ánh mắt bọn họ đều là hình bóng của người đàn ông nổi bật giữa sân khấu.
Cô không khỏi tự hỏi:
Cuộc hôn nhân của cô và Qúy Hành có còn cần thiết để tiếp tục nữa không?
-
Trong lòng Huyền Thanh đang bắt đầu nổi lên những suy nghĩ phức tạp, cô bất tri bất giác liền cầm ly rượu lên uống hết ly này đến ly khác.
Sau khi ông cụ Qúy nói xong, các vị khách khứa cũng từ từ giải tán và tụ tập thành tốp hai, tốp ba người trò chuyện riêng.
Qúy Hành xuyên qua đám người đi về phía Huyền Thanh, anh cầm lấy chiếc cốc rỗng trong tay cô, ôm eo cô, cúi đầu ngửi một lát, cũng không biết cô vừa uống bao nhiêu ly rượu nữa.
Còn tốt, mùi rượu không nồng, chắc là cũng chưa say lắm.
Nhìn thấy Qúy Hành đang đi tới, Từ Di liền giao cô cho anh, còn chu đáo dặn dò anh: "Quản vợ anh cho tốt, coi chừng cô ấy lại chạy lung tung." Nói xong cô ấy liền quay người rời đi.
Kỳ thật Từ Di thực sự muốn ở lại cùng Huyền Thanh.
Nhưng dù sao đây cũng là bữa tiệc của Qúy gia, Huyền Thanh lại là cháu dâu của Qúy gia, nhiệm vụ của cô là nên đứng bên cạnh Qúy Hành để cùng anh đi xã giao, vậy nên Từ Di cũng không thể chiếm giữ Huyền Thanh quá lâu.
Khi bữa tiệc kết thúc thì đã là mười giờ.
Trước khi kết thúc cô còn đi cùng Qúy Hành xã giao với một vài người khác nên còn uống thêm không ít rượu.
Sau khi lên xe, cơn buồn ngủ xen lẫn cơn say liền ập đến, Huyền Thanh tựa trán vào cửa sổ xe chợp mắt một lát.
Khi xe chạy về đến nhà, Huyền Thanh dần mơ màng mở mắt ra, mới phát hiện đầu mình đang dựa vào vai Qúy Hành, cả người đều nằm trong lòng anh, đôi giày cao gót mệt mỏi dưới chân cũng không biết đã được cởi ra từ lúc nào, đồng thời anh còn giúp cô thay sang một đôi dép bông mềm mại màu hồng.
Người đàn ông phát hiện cô đã tỉnh cũng không buông cô ra, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, trầm giọng dỗ dành: "Ngủ đi, anh bế em lên lầu."
Cái ôm của anh vô cùng ấm áp giống như một giấc mơ ngọt ngào khiến Huyền Thanh không nhịn được liền chìm đắm trong đó.
Tuy nhiên, giấc mơ nào cuối cùng cũng phải tỉnh dậy.
Huyền Thanh xoa xoa cái đầu đau nhức của mình, cô vùng vẫy thoát khỏi vòng tay Qúy Hành, bám chặt vào cửa xe, nhất quyết đòi tự mình xuống xe.
Qúy Hành không nhịn được, ban đầu anh còn tưởng cô say rượu nên thất thời trở nên cáu kỉnh, nên liền thuận theo ý muốn của cô, đỡ cô lên lầu.
Sau khi xuống xe hít thở làn gió mát, đôi mắt Huyền Thanh dần trở nên trong trẻo hơn, sau khi vào nhà, cô bình tĩnh tránh né người đàn ông đang muốn nắm tay mình, tự mình đi vào phòng ngủ trước.
Ánh mắt Qúy Hành dần trở nên tối sầm, anh chợt ý thức được có điều gì đó không đúng.
Ngay lúc Huyền Thanh cầm áo choàng tắm chuẩn bị bước vào phòng tắm, lòng bàn tay to lớn của người đàn ông liền ôm lấy eo cô từ phía sau, kéo cô vào lòng, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn xuống cô, kiên quyết nói:
"Thanh Thanh, em đang tránh mặt anh."