Chiếc xe bảo mẫu đang phóng nhanh dọc theo đại lộ ngoại ô.
Không khí trong xe vô cùng yên tĩnh.
An An ngày thường vốn luôn nói rất nhiều, nhưng hôm nay lại ngoan ngoãn im lặng ngậm miệng, ôm chiếc túi lớn vào lòng và ngồi im lặng.
Trước khi lên xe, cô ấy cũng dành thời gian lên mạng lướt weibo một vòng, bức hình anh Qúy cầm hoa hồng đi gặp cô gái khác đang lan truyền rộng rãi khắp các cõi mạng.
Chẳng trách anh Quý lâu như vậy còn chưa đến, thì ra là đã lái xe đến nhà hát xem người khác biểu diễn.
Những bức ảnh được giới truyền thông đăng tải là bằng chứng không thể chối cãi, cô ấy cũng không biết anh Quý đang nghĩ gì nữa, anh ấy rõ ràng đã đồng ý với chị Thanh nhưng lại thất hứa mà không nói một lời, anh ấy đã bỏ mặc chị Thanh để đi xem buổi biểu diễn hòa nhạc của một người phụ nữ khác, và thậm chí còn tùy ý để cư dân mạng nhận định người phụ nữ khác là vợ của anh.
An An bỗng cảm thấy mình trước đây thật sự quá ngu ngốc nên mới cho rằng Qúy Hành là người đàn ông đối xử tốt nhất với chị Thanh.
Cô ấy quay đầu lại, lo lắng nhìn vẻ mặt Huyền Thanh.
Huyền Thanh đang cúi đầu, lông mi đen rũ xuống nhẹ nhàng, bình tĩnh xem xét các bình luận của cư dân mạng trên weibo.
Đầu ngón tay trắng nõn ẩm ướt trượt xuống màn hình từng chút một, weibo và bình luận được cập nhật liên tục hiện ra trong tầm mắt.
[Tôi nghe bạn bè trong ngành kể rằng chiều nay anh Qúy vừa tham gia một cuộc đấu giá có sự tham gia của các ông lớn trong giới kinh doanh, nghe nói trong buổi đó anh Quý đã mua viên kim cương hồng tím đắt nhất, còn nói là để lấy lòng vợ mình, và quả thực chắc là anh ấy định dùng nó làm quà để chúc mừng buổi biểu diễn đầu tiên sau khi về nước của Vưu Ngọc Dao.]
[Đó có phải là Eternal Heart không? Đúng là nhà giàu có khác, lần này anh Qúy quả thực tiêu tiền rất mạnh tay cho Eternal Heart.]
[Là viên kim cương màu hồng tím phải không? Nghe nói có rất nhiều nhà đấu giá, nhà sưu tập trang sức đều đang muốn giành giật lấy nó nhưng không ngờ anh Qúy đã thuận lợi lấy được, đúng là Qúy tổng của chúng ta.]
[Tôi thực sự ghen tị với cô Vưu Ngọc Dao vì đã chiếm được tình yêu đẹp đẽ của anh Quý!]
[Vưu Ngọc Dao thực ra cũng khá ưu tú đấy chứ. Tôi nghe nói bài hát chủ đề của video quảng cáo của Ruishiyadi mùa này còn có tiếng đàn cello của cô ấy góp mặt, nhãn hàng thậm chí còn mời cô ấy tham gia quay TVC.]
[Xác thật tôi cũng đã từng gặp chị Vưu ở tầng dưới của một công ty giải trí, và ngày hôm đó quả thực cũng là ngày Ruishiyadi đang quay TVC. ]
[Lầu trên vừa nhắc tới, tôi cũng chợt nhớ ra mình cũng là người trong ngành giải trí, tối hôm đó tôi cũng nhìn thấy bóng lưng của anh Quý từ xa dưới lầu công ty, hình như là anh ấy đang đợi ai đó. Thì ra là anh ấy đến đón đưa vợ về nhà, hahaha.]
Không lâu sau, tài khoản weibo cá nhân của Vưu Ngọc Dao cũng bị cư dân mạng phát hiện ra, lượng người theo dõi cô ta lập tức tăng mạnh.
Cư dân mạng và người hâm mộ đang trở nên phấn khích, mọi người vẫn đang không ngừng bàn tán trong phần bình luận.
Thậm chí còn có rất nhiều fan nhan sắc bắt đầu chuyển sang hâm mộ chuyện tình yêu ngọt ngào như cổ tích của Vưu Ngọc Dao và Qúy Hành.
Biểu tượng pin ở góc trên bên phải của điện thoại cho biết pin sắp hết, Huyền Thanh mím môi, tắt màn hình điện thoại, rồi giơ tay nhéo nhéo lông mày.
Ngoại trừ tâm trạng thất thường ban đầu, lý trí và sự tỉnh táo của cô đã đè nén nỗi đau mơ hồ trong lòng, lúc này cô lại cảm thấy bình tĩnh đến lạ thường.
Huyền Thanh không biết Quý Hành đang suy nghĩ gì, nhưng mọi chuyện lúc này đều chứng tỏ quyết định trước đây của cô là đúng đắn.
Đây là thời điểm duy nhất và tốt nhất.
Giữa những ngón tay trắng nõn, viên pin cuối cùng của chiếc điện thoại cuối cùng cũng đã cạn kiệt và điện thoại cũng tắt hẳn.
-
"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy..."
Giọng nói máy móc bên tai khiến Qúy Hành khẽ cau mày, người đàn ông lấy điện thoại ra khỏi tai, cụp mắt xuống, rồi nhấn nút cúp máy.
Điện thoại của Thanh Thanh hết pin rồi sao?
Lúc này thư ký Lưu cũng vừa đi ra từ studio, anh ta cẩn thận gõ cửa kính xe: "Ngài Qúy , nhân viên bên trong nói cô Huyền đã rời đi..."
Người đàn ông nhướng mày: "Khi nào? Cô ấy đi về bằng cách nào?"
“Bọn họ mới vừa mới đi cách đây cũng không lâu, cô ấy trở về bằng xe bảo mẫu của công ty.”
Thư ký Lưu dừng một chút rồi nói tiếp: “Nguyên nhân là hôm nay cô Huyền hoàn thành công việc tương đối sớm, cô ấy đã đợi rất lâu, cuối cùng dường như không muốn đợi thêm nữa mới cùng trợ lý rời đi.”
Thư ký Lưu chỉ muốn thở dài, vốn dĩ anh ta chỉ đưa mẹ sếp đến Nhà hát lớn, nào ngờ lại đụng phải người em họ không có gan mà lại hay làm bậy của sếp, nếu không phải lúc đó anh ta nhanh tay giành lấy bó hoa hồng, với ánh mắt lạnh lùng đó của Qúy tổng, đừng nói là em họ, ngay cả mẹ mình có khi sếp anh ta còn không nể mặt.
Với lại cô Vưu gì đó xuất hiện cũng thật đúng lúc.
Ngay cả anh ta cũng có thể nhìn ra mối liên hệ giữa chuỗi hoạt động này chứ đừng nói đến ông chủ nhà mình.
Cho nên phản ứng của ông chủ lúc đó rất lạnh lùng, sau khi xử lý cô Vưu, anh ta đang định trả hoa cho em họ của ông chủ thì giọng điệu lạnh lùng của ông chủ từ phía sau truyền đến.
"Vứt đống rác rưởi đó vào thùng rác cho tôi."
Thư ký Lưu nghe vậy thì chợt dừng lại, anh ta quay người lại, không để ý đến đôi mắt đang mở to hết cỡ của Trịnh Xảo Xảo, liền chính xác nhét bó hoa đó vào thùng rác ven đường.
Nhân tiện còn ấn sâu xuống sát đáy thùng rác.
Dám gài bẫy ông chủ nhà anh ta? Cũng thật là quá dũng cảm!
Những cánh hoa mỏng manh bị đập ra từng mảnh vương vãi trên mặt đất trông vô cùng thê thảm.
Hai mắt Qúy Hành đen kịt, anh nhìn đi chỗ khác, cũng không thèm nhìn Vưu Ngọc Dao lấy một lần.
Nụ cười trên mặt cô gái liền đông cứng lại, cô ta xấu hổ đứng mãi ở đó.
Người đàn ông dùng ngón tay gõ lên cửa sổ xe, giọng điệu mạnh mẽ không thể từ chối: "Thư ký Lưu, chúng ta đi thôi."
Vì sự chậm trễ này nên lúc về nhà lại rơi đúng vào giờ cao điểm sau khi tan sở.
Trước tình trạng ùn tắc giao thông, tất cả các phương tiện đều bình đẳng, dù là ai cũng chỉ có thể kiên nhẫn đợi chờ tiến lên từng centimet.
Qúy Hành ngồi ở hàng ghế sau, không ngừng giơ tay nhìn đồng hồ.
Vẫn còn thời gian.
Thư ký Lưu cũng biết sếp mình đang vội đi đón cô Huyền Thanh nên đã dùng tài lái xe của mình khéo léo luồn lách qua khu vực kẹt xe.
Cuối cùng cũng đến lúc cô Huyền Thanh tan sở nhưng cô đã tan làm về sớm.
Điện thoại di động cũng tắt.
Qúy Hành nhíu mày mạnh mẽ, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an, liền ngước mắt lên thúc giục:
"Mau về nhà."
Huyền Thanh không bị kẹt xe nên đã về nhà từ sớm.
Việc đầu tiên là cô đem điện thoại đi sạc pin.
Vừa sạc được một lúc, điện thoại đã có thể mở nguồn và âm thanh thông báo có cuộc gọi đến trùng hợp bắt đầu đổ chuông.
Tên người gọi hiển thị trên màn hình là Trình Tích.
Giọng nói lạnh lùng và cứng rắn của chàng trai truyền qua ống nghe: "Chị Thanh, để em đưa chị về nhà."
Rõ ràng đối phương đang cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình.
Chỉ bằng một câu nói, Huyền Thanh đã biết cậu ta chắc chắn đã xem qua những bài viết trên weibo.
Cô mỉm cười dịu dàng và bảo cậu ta đừng lo lắng: "Chị vẫn ổn, A Tích."
Trình Tích cười khẩy, gần như không thể kìm nén được cơn tức giận trong lòng: “Từ đầu em đã biết Qúy Hành là người không đáng tin cậy. Nếu anh ta không ôm hoa hồng đến buổi hòa nhạc của Vưu Ngọc Dao thì làm sao trên mạng lại đang tràn ngập những tin đồn đó? Bà Qúy cơ à? Qúy Hành đang có ý gì đây?”
Khi nghe thấy nụ cười khiên cưỡng của chị Thanh, cậu ta không khỏi cảm thấy đau lòng.
"Khi anh ta công khai làm những chuyện như vậy, anh ta có bao giờ để ý đến cảm xúc của chị không? Chị Thanh, xin chị đừng mù quáng trả giá vì anh ta nữa. Đã đến lúc làm cho anh ta tỉnh ngộ rồi."
Huyền Thanh mím môi, cẩn thận suy nghĩ, rồi trầm ngâm một lát, sau đó dùng giọng nói ấm áp đáp lại: "Được.”
Những gì Trình Tích nói là đúng.
Cô thực sự cần cho Qúy Hành một chút thời gian và không gian để cân nhắc và chấp nhận lời ly hôn của cô.
Và với tình hình hiện tại, cô không thể tiếp tục ngủ chung giường với Qúy Hành mà không có chút ác cảm nào.
Dù sao, cô và anh đã không còn là vợ chồng với nhau nữa.
Huyền Thanh lấy bản hợp đồng cùng với chiếc hộp nhỏ nhung đen được cất dưới đáy tủ ra.
Bên trong là chiếc nhẫn cưới mà cô mới chỉ từng đeo vài lần.
Tập hồ sơ đã được mở sẵn ra, rồi đặt ngay ngắn trên bàn cà phê trong phòng khách.
Huyền Thanh ung dung ngồi xuống, thậm chí còn nhàn nhã tự pha cho mình một bình trà.
Khi Qúy Hành về đến nhà, Huyền Thanh vừa lấy chiếc tách trà trắng bằng sứ mạ vàng từ tủ phòng ăn ra.
Khi nghe thấy tiếng mở cửa, cô cầm cốc trong tay tiến lên hai bước, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc của người đàn ông, cô khẽ hắng giọng:
"Anh về rồi à!"
Qúy Hành vội vàng bước vào cửa, vừa nhìn thấy Huyền Thanh, cảm giác bất an khó hiểu giữa hai lông mày dần dần tiêu tan.
Anh bước tới nhận lấy tách trà từ tay Huyền Thanh, đặt lên quầy bếp, sau đó móc eo cô kéo cô vào lòng, đặt cằm lên mái tóc mềm mại của cô.
Giọng người đàn ông khàn khàn: “Sao em không đợi anh đến đón?”
Huyền Thanh khó chịu rụt vai lại, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của người đàn ông, cô lùi lại một bước, ngước đôi mắt ươn ướt nhìn thẳng vào ánh mắt Qúy Hành.
"Qúy Hành, em có chuyện muốn nói với anh."
Vẻ mặt cô gái đầy nghiêm túc, đôi mắt dịu dàng thường ngày lúc này đã mất đi vẻ thân mật và tự nhiên như trước, cô mím môi nhìn anh.
Tim Qúy Hành chợt nhảy lên.
Đôi môi đỏ mọng của cô hơi hé ra, như thể cô đã quyết định lên tiếng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng:
"Chúng ta ly hôn đi."
Giống như sấm sét trên mặt đất, bỗng nhiên nổ tung trong tai anh.
Qúy Hành liền trở nên sửng sốt, hồi lâu anh mới có thể tỉnh táo lại, anh nhìn chằm chằm Huyền Thanh, khi mở miệng ra lần nữa giọng nói đã trở nên khô khốc, dường như đang cảm thấy vô cùng bàng hoàng trước những lời cô vừa nói:
"Em vừa mới nói gì?"
Huyền Thanh chưa từng thấy Qúy Hành có bộ dạng như thế này, nhịp tim trong lồng ngực cô dần dần tăng tốc, ngón tay cô khẽ co lại, đầu ngón tay cắm chặt vào lòng bàn tay, cơn đau lập tức truyền tới khiến cô nhất thời duy trì được sự minh mẫn và lý trí, cô chậm rãi lặp lại:
"Qúy Hành, chúng ta ly hôn đi."
Giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng điềm tĩnh và đầy quyết đoán.
Đôi lông mày rậm của người đàn ông khẽ cau lại, ánh mắt anh quét qua phòng khách rồi dừng lại ở chồng tài liệu trên bàn.
Hộp nhẫn màu đen bên cạnh đặc biệt bắt mắt.
Bìa hồ sơ này vô cùng quen thuộc với anh.
Đó là bản hợp đồng hôn nhân có thời hạn hai năm mà Huyền Thanh đã ký với anh.
Anh đột nhiên thu hồi ánh mắt, đầu ngón tay thon dài khẽ run lên, vẻ mặt khó hiểu, giọng nói khàn khàn: "Vì sao?"
"Bởi vì mục tiêu của chúng ta đã đạt được."
Huyền Thanh nhẹ giọng nói: "Cho nên hiện tại…cuộc hôn nhân này cũng không cần thiết tồn tại nữa..."
Cô quay người đi vào phòng khách, cầm hợp đồng và chiếc nhẫn lên rồi đưa cho Quý Hành.
“Ly hôn là lựa chọn tốt nhất cho anh và em lúc này, không phải sao?”
Vẻ mặt luôn bình tĩnh và điềm tĩnh của Qúy Hành cuối cùng cũng lộ ra vết nứt, phá hủy tất cả sự bình tĩnh và tự chủ trong người đàn ông.
Anh trả lời gần như không chút do dự: "Không đúng."
Ly hôn không phải là lựa chọn tốt nhất cho anh.
Người đàn ông nhận lấy hợp đồng từ tay Huyền Thanh rồi ném sang một bên không thèm nhìn, sau đó anh dùng sức mở hộp nhẫn, cưỡng ép đeo chiếc nhẫn cưới vào ngón áp út của cô, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Thanh Thanh, anh không đồng ý."
"Không được ly hôn."