Âu Dương Huyền không biết chỉ vì mình mà hai người vô tội đã phải c·hết. Hắn lúc này đang đắm chìm trong trạng thái cảm Ngộ.
Trải qua hơn mười ngày rèn luyện, Âu Dương Huyền quyết định sẽ thử chế phù một lần nữa.
Muốn chế phù trước phải tìm đủ ba vật liệu: Một là Mực, Hai là Bút, Ba là Giấy.
Mực vẽ phù được chế tạo từ các khoáng vật tự nhiên, chẳng hạn như Hỏa Kim Thạch, Thủy Hàn Tinh, thông qua hàng loạt công đoạn chế luyện phức tạp, kết hợp cùng nhiều phụ gia khác nhau mới thành hình.
Kế đến là Bút và Giấy. Hai thứ này được chế tác từ Thiên Địa Vạn Vật Mộc. Loại cây này có đặc tính sinh trưởng rất tốt, có thể thấy ở mọi nơi từ sông sâu núi cao cho đến sa mạc vực thẳm.
Chính vì điểm đặc biệt này nên Thiên Địa Vạn Vật Mộc giao thoa rất tốt với ngũ hành song dị, từ đó trở thành đồ vật không thể thiếu khi khắc họa thiên đạo chân ngôn.
Vạn Vật Mộc có tuổi thọ càng cao thì phẩm chất của Bút và Giấy càng lớn. Một chiếc bút dành cho Học Đồ chỉ có giá 1.000 Kim tệ, nhưng một chiếc bút dành cho Chính Sư có thể lên tới hơn một vạn.
Việc chế tạo những thứ này được coi là bí mật bất truyền, chỉ có những gia tộc hoặc công xưởng chuyên chế mới làm được.
Âu Dương Huyền cầm lấy Bút, mắt nhắm lại. Học tập cùng Nhâm Khải giúp hắn hiểu chế phù không phải là “Ngộ” rồi “Họa” mà là mỗi động tác, mỗi khoảnh khắc đều cần duy trì trạng thái "Ngộ".
Trạng thái này mắt không giúp ích được gì, chỉ có thể dựa vào thần thức. Thập Nhãn khai mở, chuyển sang hình thái “Tâm Chú”.
Thập Nhãn Tứ Hình Thái bao gồm:
“Nhập Vi” tăng cường tốc độ nhận thức
“Thiền Định” tăng cường năng lực ghi nhớ
“Tỏa Liên” tăng cường phạm vi thần thức
Và cuối cùng là “Tâm Chú” tăng cường năng lực quan sát.
Thông qua “Tâm Chú” hắn có thể nhìn thấy những hạt Hỏa Chi Quy Tắc đang không ngừng chuyển động. Ngay khi vừa chấm mực, bọn chúng liền hội tụ quanh đầu bút, trông như một dải ngân hà nhìn vô cùng tráng lệ.
Âu Dương Huyền có cảm giác bản thân là một vị đại thần cai quản thiên địa, mà những hạt Hỏa Chi Quy Tắc này là con dân, đang không ngừng chuyển động theo mệnh lệnh của hắn.
"Đặt một nét vẽ phù. Như hiệu lệnh thiên địa"
Ngòi bút bắt đầu chuyển động, ban đầu còn chậm chạp sau đó nhanh dần. Âu Dương Huyền cảm thấy mỗi nét bút vẽ ra, đều khiến thần thức tiêu hao đi một phần.
Sau gần hai mươi nét, hình ảnh một hỏa cầu hiện lên, chân thực đến sống động.
Cho đến khi nét cuối cùng hoàn tất, họa tiết trên đó lần lượt phát sáng, trông chẳng khác gì một tấm đèn neon giữa đêm hè.
“Họa” đã thành công. Tiếp đến chính là “Văn”.
Hỏa Chi Quy Tắc tuy đã đi vào quỹ đạo, nhưng kết nối này vẫn còn rất yếu, cần phải không ngừng duy trì kết nối mới có thể khiến nó không tan biến.
Từng luồng thần thức tỏa ra ép chúng lại, cố định các hạt Hỏa chi quy tắc đi theo lộ tuyến vạch sẵn.
Sau gần nửa nén nhang, tấm phù chợt rời khỏi mặt đất, bắt đầu bay lên đối diện với Âu Dương Huyền.
Chỉ nghe “Tinh” một cái. Bạo Viêm Phù chính thức hình thành.
Trong lòng Âu Dương Huyền không nén nổi sự kích động. Bao nhiêu công sức suốt mười ngày qua cuối cùng cũng không uổng phí. Tấm bùa dài cỡ mười phân, rộng năm phân, phía trên khắc họa một hỏa cầu trông như một chùm lửa.
Vân vê tấm bùa trên tay, Âu Dương Huyền quyết định thử nghiệm. Linh lực từ khí hải truyền vào Bạo Viêm Phù. Chỉ thấy tấm bùa dần cứng lại, hoa văn trên đó cũng bắt đầu phát sáng.
Hắn quát lên: "Bạo Viêm"
Dưới sự điều khiển của thần thức, tấm phù bay đi như một vệt lưu tinh. Từng luồng quang hỏa bắt đầu tụ tập, hình thành nên một q·uả c·ầu l·ửa cỡ lớn. Quả cầu rực cháy, phá không đâm thẳng vào mục tiêu.
Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, cái cây cao hơn hai mét bị thổi tung hơn một nửa, chỉ còn trơ trụi thân cây bị cháy xém.
Mạnh như vậy ? Âu Dương Huyền kinh ngạc.
Bạo Viêm Phù Sơ Giai thông thường chỉ ngang bằng một đòn của Hóa Hải Đệ Nhị Tầng, mà tấm phù của hắn dường như ngang ngửa đòn đánh của Hóa Hải Đệ Tam Tầng Đỉnh Phong.
Điều này xem ra liên quan lớn đến mật độ thần thức.
Thần thức càng mạnh, "Tri” “Ngộ" càng thấu triệt, uy lực khi chế phù cũng theo đó mà tăng cường. Rốt cuộc thì ngoại trừ "Nhập Vi" cùng "Phong Vân Toái Trảm" hắn đã có thêm một thủ đoạn t·ấn c·ông mới.
Một tấm Bạo Hỏa Phù thì không là gì, nhưng năm tấm, mười tấm thì lại là chuyện khác. Thử tưởng tượng mười q·uả c·ầu l·ửa cùng lúc ném về phía đối phương, e rằng dù có là Hóa Hải Đệ Thập Tầng cũng phải cong đít lên mà chạy.
Âu Dương Huyền gọi một gã hộ vệ đến sai khiến:
“Ngươi ! Mang bức thư này tới Vạn Túy Lâu. Nhớ kỹ phải giao nó cho một vị cô nương tên Như Nguyệt. Tuyệt đối không thể để mất, hiểu rồi chứ ?”
Gã hộ vệ “Dạ” một tiếng, cầm lấy bức thư đi ra ngoài
Sau môt lúc, Mặc Cổ cũng đi tới. Hắn nhìn thân cây cháy, nghi hoặc hỏi:
"Ngươi rảnh rỗi đi sử dụng Bạo Viêm Phù làm gì ?" - Lão cũng không biết thứ này do Âu Dương Huyền tự chế.
"Không có gì, chỉ nghịch chút thôi. Tiền bối có việc gì không"
"Thứ ngươi nhờ, ta đã có rồi" - Nói xong lão lôi ra hai cái bình cùng một cái lồng nhỏ phủ khăn.
Âu Dương Huyền mở khăn trùm, nhìn thấy bên trong là một con bướm xanh lam. Thấy có người lạ, con bướm không ngừng vung cánh bay loạn khắp lồng.
"Mấy thứ này sẽ không sai sót gì đấy chứ" - Âu Dương Huyền nghi hoặc hỏi.
"Ta lăn lộn bao nhiêu năm, đương nhiêu cũng có người quen ở Bách Dạ Tràng, chất lượng tuyệt đối đáng tin cậy. Có điều tiểu tử ngươi rốt cuộc muốn dùng thứ này làm gì ?" - Mặc Cổ nhíu mày tiếp tục truy vấn.
Âu Dương Huyền không trả lời, chuyện liên quan đến Sơn Hà Đồ và Như Nguyệt, hắn tạm thời chưa muốn cho người khác biết:
"Về cơ bản đã đủ những thứ quan trọng, hiện tại chỉ còn thiếu một vật nữa. Xem ra vẫn phải ra ngoài một chuyến, nhân tiện kiểm tra một chuyện"
Thu hồi cái lồng vào nhẫn trữ vật, hắn rời khỏi Âu Gia, hướng về phía Nam Linh Hư Thành.
....
Phủ thành chủ nằm ở trung tâm, bao quanh là tam đại thế gia. Phía Bắc là Bách Dạ Tràng, đi ra ngoài là hướng tới Cát Tiên Sâm Lâm. Phía Đông là khu vực buôn bán mà tiêu biểu nhất là Thiên Bảo Các, phía Tây là khu vực ăn chơi của Vạn Túy Lâu.
Còn phía Nam là nơi ở của phàm nhân. Nơi đây tu luyện giả hiếm như lá mùa thu. Nhà cửa thì san sát nhỏ hẹp, chủ yếu là nhà gỗ, hiếm lắm mới thấy một căn nhà tạm được.
Những đứa trẻ nhìn thấy Âu Dương Huyền vội lẩn thật nhanh, đôi mắt to tròn cứ dáo dát nhìn hắn. Bọn chúng đã được cha mẹ nghiêm dạy cần tránh xa những người như Âu Dương Huyền.
Loại công tử quần là áo lượt, tuyệt đối có gốc gác lớn, nếu chẳng may xúc phạm họ thì sẽ dẫn tới họa sát thân.
Âu Dương Huyền trong lòng không khỏi cảm thán. Phàm nhân ở thế giới này quả thật chính là tầng áp chót.
Thế giới cũ của hắn lấy tiền bạc và quyền lực làm thước đo, còn thế giới này lấy nắm đấm làm tiêu chuẩn. Tuy quy tắc có chút khác nhau nhưng cách vận hành thì tương tự. Chỉ có những kẻ đứng ở đỉnh cao mới có quyền lên tiếng.
Đi thêm một đoạn, hắn dừng bước trước một căn nhà rách nát. Đây chính là nơi ở của Dương Phàm và Thanh Trúc, phía bên ngoài còn treo đèn lồng và lụa trắng, báo hiệu nhà đang có tang. Hắn quan sát cánh cửa một lúc, thầm nhíu mày. Sau một hồi mới đẩy cửa bước vào.
Bên trong ngoài trừ một chiếc quan tài đen và một tấm bài vị thì không có gì khác. Âu Dương Huyền chắp tay sau lưng ngó quanh phòng một lượt.
Không có gì khả nghi.
Đột nhiên hắn cảm thấy có người t·ấn c·ông phía sau, lập tức quay đầu lại, tay phải nắm lấy vật đánh tới, tay trái phát lực b·óp c·ổ đối phương.
"Cầm thú, ngươi còn dám đến đây" - Chỉ thấy đây là một cô gái tầm mười bốn, mười lăm tuổi. Mái tóc xanh buộc gọn sau lưng, đôi mắt đen láy, trên tay đang cầm một cái chổi.
Khuôn mặt nữ nhân ngày một đỏ, có chút thở không nổi. Thể nhưng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn hắn.
Đột nhiên từ trên tay nàng phát ra một luồng sáng xanh lục. Âu Dương Huyền cảm thấy cổ tay đau nhói, không tự chủ hất nàng ra xa. Chỉ nghe rầm một tiếng, lưng nàng đập vào cánh cửa ngã xuống đất.
Âu Dương Huyền nhìn lại tay mình, thấy làn da trở nên hơi nhăn nheo. Hắn thầm kinh hãi, đây rốt cuộc là tà công gì. Lửa giận bùng lên, Cự Khuyết xuất hiện, một chiêu tung ra chém thẳng vào cần cổ của đối phương.
"Công tử, cầu xin thủ hạ lưu tình"
Một nam nhân trung niên lao đến chắn trước mặt thiếu nữ. Trường đao trong tay Âu Dương Huyền ngừng lại, chỉ cách trán gã có nửa tấc.
Người trung niên quỳ xuống chắp tay:
"Công tử, tiểu nữ còn nhỏ, không hiểu biết nên mạo phạm công tử. Kính xin công tử lượng thứ, tha cho nó"
Đôi mắt gã lộ rõ sự hoảng sợ, nhưng vẫn cố bao lấy thiếu nữ phía sau, che cho nàng khỏi tầm mắt của Âu Dương Huyền.
"Phụ thân, đừng cầu xin hắn. Loại ác tặc cưỡng bức Thanh Trúc tỷ, không xứng cho chúng ta cầu xin" - Nữ nhân quật cường nhìn lại Âu Dương Huyền.
"Vô Yên, con im miệng"
Âu Dương Huyền trầm mặc. Nhìn cảnh này, không hiểu sao hắn lại nhớ đến phụ thân kiếp trước. Nộ hỏa dịu đi, tay phải thu hồi Cự Khuyết.
"Các ngươi là ai ?"
"Tiểu dân là Lãnh Mục Hàm, vốn là hàng xóm của Dương Phàm. Là tiểu dân quản giáo không nghiêm khiến con bé đắc tội với công tử. Công tử lòng rộng từ bi, xin đừng chấp nhặt nó"
"Họ Lãnh ?" - Cái tên này có chút quen thuộc. Đột nhiên Âu Dương Huyền nhớ ra một chuyện.
Cách đây vài ngày, Âu Mã Thành có nói Âu Dương Phong từng cứu một nữ nhân người phàm họ Lãnh. Hắn đã bảo Âu Mã Thành lưu tâm nàng ta. Nếu như vị trí không nhầm thì chính là nơi này.
"Đứng lên đi, có phải vài ngày trước, các ngươi gặp một người tên là Âu Dương Phong ?"
"Công tử quen Phong công tử ?" - Lãnh Mục Hàm vui mừng, nếu người này biết Âu Dương Phong, nói không chừng sẽ nể tình không làm khó bọn họ.
"Hắn là biểu ca của ta" - Âu Dương Huyền cũng không giấu giếm.
Tròng mắt Lãnh Vô Yên trợn chừng nhìn kẻ trước mặt, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Nàng dũng cảm chứ không ngu xuẩn, biết giờ chọc giận Âu Dương Huyền không phải là chuyện khôn ngoan.
"Người ở đây đâu ?" - Âu Dương Huyền trực tiếp hỏi.
"Tiểu dân không biết, đêm qua hai người chúng ta vẫn còn thấy Dương Phàm, hiện tại ..."
Nói đến đây, lão vô tình nhìn vào quan tài, há hốc mồm:
"Xác Thanh Trúc cô nương đi đâu rồi ?" - Giọng nói tỏ ra khó hiểu.
Âu Dương Huyền nhíu mày:
"Đêm qua ngươi không thấy có gì lạ sao ? không nghe thấy tiếng động hay âm thanh gì đặc biệt ?"
Lãnh Mục Hàm lắc đầu. Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hơi rụt cổ lại
Đối phương sẽ không phải muốn đến đây g·iết người diệt khẩu đi. Dù sao hôm qua Dương Phàm đến Âu Gia mạo phạm y, chuyện này đã truyền khắp Linh Hư Thành, ngay cả chân dung của Âu Dương Huyền thế nào cũng rõ mồn một.
"Được rồi. Coi như ta chưa hỏi"
Hai người này chỉ là phàm nhân, dù thực có chuyện gì xảy ra e rằng cũng khó mà tra hỏi. Âu Dương Huyền phất tay tính rời đi, bỗng nhiên quay lại nhìn Lãnh Mục Hàm.
"Cơ thể của ngươi có bệnh ?"
"Cơ thể mấy năm nay quả thật có chút không khỏe" - Gã từ tốn nói.
Âu Dương Huyền nắm lấy tay gã, truyền một luồng linh lực vào người hắn, sau một lúc mới nói.
"Cơ thể ngươi nhiễm phong hàn quá lâu, đã xâm nhập vào phổi"
Lãnh Mục Hàm cười thảm. Hắn làm sao không biết, chỉ là tiền thuốc trước giờ quá đắt đỏ, hắn cũng không biết làm thế nào.
Âu Dương Huyền lôi từ trong nhẫn trữ vật ra một lọ thuốc.
"Trong đây có Hỏa Thể Đan, ngươi cầm lấy. Cứ ba ngày uống một viên"
Trong nhẫn trữ vật của hắn có kha khá loại đan dược khác nhau, tuy không có ích cho tu luyện nhưng thi thoảng uống vào cũng rất tốt cho cơ thể.
Lãnh Mục Hàm nghe ba chữ Hỏa Thể Đan, trong lòng hoảng sợ. Hắn tuy chỉ là phàm nhân nhưng cũng có tiếp xúc qua với tu luyện giả, cũng biết loại thuốc này có giá không rẻ. Một bình có giá vài trăm ngân tệ, không nghĩ đối phương lại thực sự cho mình.
"Công tử, thứ này tại hạ không dám nhận"
Âu Dương Huyền không trả lời, mắt hơi liếc nữ tử vẫn đang ngồi dưới đất, xoay người rời đi.
Lãnh Vô Yên nhìn theo bóng lưng Âu Dương Huyền, một tia cảm kích cũng không có. Trong mắt nàng, hành động của Âu Dương Huyền chỉ đơn giản là tỏ vẻ rộng lượng, có gắng che đi hành động đáng ghê tởm của hắn.
So với Lâm Thiên Vũ, loại người trước mặt giả hòa ái, sau lưng tay cầm đao này còn đáng khinh hơn.
Lòng nàng chợt nhớ tới Âu Dương Phong, thật không nghĩ hai người lại là biểu ca và biểu đệ. Cùng là người một nhà, tại sao lại khác nhau như vậy ?
Mỗi lần nhớ lại khung cảnh hôm đó, hai má lại nàng đỏ bừng.
Nếu như có thể mạnh mẽ như huynh ấy thì thật tốt. Nghĩ đến đây, hai tay nàng chống cằm, có chút phiền muộn.
Thật không biết hiện tại ân công đang làm gì.
==================
Âu Dương Huyền đi về phía Bắc, liếc nhìn cổ tay có chút nhăn nheo. Mặc dù dấu vết rất mờ, nhưng tuyệt đối không phải là giả. Loại năng lực này vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, hơn nữa còn xuất phát từ một phàm nhân.
Đây tuyệt đối không phải là chuyện bình thường.
Điều quan trọng hơn là, nữ nhân này dường như có cảm tình với Âu Dương Phong. Một khi để mối quan hệ giữa bọn họ phát triển, nhất định sẽ trở thành mối uy h·iếp cho hắn.
“Không hổ là Khí Vận Chi Tử, bản sự thì không có, tình sự thì có thừa. Xem ra sắp tới ta cũng nên tốt chút công phu với cô nàng này” – Âu Dương Huyền tự nhủ.
Đi thêm một lúc, hắn dừng bước trước một cửa hàng có tên "Quỳnh Tửu Lâu" bên trong chứa đầy những bình rượu đủ chủng loại.
Gã chủ quán thấy Âu Dương Huyền, liền vội vàng tiếp đón:
"Công tử lại muốn mua rượu sao ?"
"Đúng vậy, có điều lần này ta muốn mua thêm một thứ" - Nói xong liền đưa ra một tờ giấy.
Vị chủ quầy nhìn một lúc, trả lời:
"Thứ này hiện tại không có sẵn, nếu công tử chờ thêm một hai hôm sẽ có hàng. Công tử là tự mình đến lấy hay là muốn chúng ta giao hàng"
Âu Dương Huyền ngẫm nghĩ một lát, trả lời:
"Cho người gửi đến Âu Gia cho ta"
Hắn vứt tiền đặt cọc lên bàn, đang tính quay đi, chợt nghe một giọng nói cất lên:
"Nạp Lan tỷ, sắp tới sinh nhật của ca ca, tỷ nghĩ xem chúng ta nên mua loại rượu gì cho huynh ấy"
Người nói là một thiếu nữ tầm 17, 18 tuổi, đi cùng một vị cô nương và một nam tử lưng đeo đao.
Âu Dương Huyền không nhận ra nữ nhân kia là ai, nhưng vị tiểu cô nương vừa nói thì hắn biết, không ai khác chính là cô nàng từng bị hắn đánh bại, con gái thành chủ Dư Mộc Linh.