"Biểu huynh tu vi khôi phục. Một chiêu đánh bại thiên tài của Lâm gia, quả là đáng mừng. Chỉ là ta có chút thắc mắc, không biết Tụ Linh Trận cùng Phù Chú Trung Phẩm của huynh là từ đâu mà có ?”
Vừa nghe câu hỏi, Âu Viên Viên lập tức chột dạ, vội vã đáp lời:
“Là ta thay mặt một vị tiền bối đưa cho y. Âu Dương Huyền, ngươi có vấn đề gì sao”
Tiền bối ? Nữ nhân này vậy mà cũng nghĩ ra được
“Nói vậy, muội cũng nên cảm ơn vị tiền bối đó một tiếng. Nếu không có y, chỉ e biểu huynh chẳng còn đứng đây mà nói chuyện. Muội nói có đúng không ?”
Âu Viên Viên nghe vậy, khuôn mặt không tự chủ mà đỏ lên.
“Ngươi đừng nói nữa. Không phải ta đã nói sẽ thay huynh ấy trả cho ngươi sao ?“ – Nàng vội vã truyền âm cho hắn.
“Trả thì không cần. Ta chỉ cần muội nói bốn tiếng đa tạ Huyền Ca. Yêu cầu này chắc sẽ không quá phận đi”
Âu Viên Viên trầm mặc. Nàng vô cùng ghét nam nhân này, càng đứng nói cái gì xưng hô Huyền Ca. Nhưng nàng nợ hắn là thật, nếu hiện tại từ chối, nói không chừng đối phương sẽ tức giận mà để lộ chuyện.
Với tính cách của Phong Ca, một khi biết sự thật, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
Rốt cuộc sau một hồi lưỡng lự, liền mở miệng truyền âm:
“Đa tạ…Huyền ca”
“Muội nên truyền âm to một chút, ta vẫn chưa nghe thấy gì cả”
“Đa tạ Huyền ca! Hài lòng chưa ?” – Nàng truyền âm xong liền lập tức quay đi, rất sợ Phong ca phát hiện ra việc gì khả nghi.
Âu Dương Huyền nở nụ cười tà dị. Có thể ép cho cô nàng băng lãnh này gọi mình là Huyền Ca, xem chừng cũng đã không dễ dàng.
Ánh mắt hắn không tự chủ mà quét qua Âu Dương Phong, khuôn mặt giống như cười mà không phải cười.
Âu Dương Phong nghe hai người đối đáp, lông mày nhíu sâu. Hắn ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng. Chỉ là hắn vạn lần không ngờ, vị tiền bối trong miệng Viên Viên lại chính là Âu Dương Huyền. Dù sao những vật kia giá trị liên thành, không phải hắn có thể mua được.
“Phong công tử, không biết có thể giao chiếc hộp cho tại hạ” – Lãnh Mục Hàm đứng một bên chợt lên tiếng.
Âu Dương Phong ngây người một lúc, chợt nhớ ra thứ này vốn cũng không phải của mình. Hắn liền mở lời:
“Lão bá, vật này quả thực rất quan trọng với ta. Không biết lão bá có thể bán lại cho ta không. Ta tuyệt đối sẽ đưa ra một mức giá hài lòng”
“Công tử xin đừng hiểu lầm. Lần này tới đây cũng chính là muốn tặng vật này cho công tử. Chỉ là trong hộp có một vật ta cần lấy lại. Hy vọng, công tử đưa cho ta mượn một chút”
Âu Dương Phong thấy lão nói vây, cũng không tiện từ chối, liền trả lại lão chiếc hộp đựng Hỏa Lân Thạch. Lãnh Mục Hàm mở ra, tay phải gỡ lấy viên đá đỏ rực như lửa, cung kính đưa cho hắn:
“Hỏa Lân Thạch nguyện đưa cho công tử. Chỉ là chiếc hộp này vốn là vật gia truyền, kính xin cho ta cầm về”
Âu Dương Phong ngờ ngợ, hóa ra chỉ là cái hộp, còn tưởng vật gì to tát. Hắn lập tức đồng ý, hơn nữa còn mở lời với Âu Minh Tử:
“Nhị trưởng lão, hiện giờ trong người ta không có linh tệ, phiền nhị trưởng lão thay ta trả trước”
“Được, trong này có một ngàn linh tệ, người cầm lấy. Phần còn lại chờ ta về phủ sẽ chuyển tới cho cha con các ngươi. Ngoài ra nếu hai người muốn, còn có thể gia nhập Âu Phủ, nhận một chức vị. Tiền công hàng tháng tuyệt đối cho hai người hài lòng”
Đối với phàm nhân mà nói, gia nhập tam đại gia tộc chính là một dạng đổi đời. Nào ngờ Lãnh Mục Hàm lại từ chối:
“Cảm tạ ý tốt của các vị, nhưng cha con ta trước ở ngoài sinh sống đã quen, không dám làm phiền”
Lão cầm lấy túi tiền, sau đó dắt tay Lãnh Vô Yên bước nhanh ra cửa. Lãnh Vô Yên tuy có chút lưỡng lự, nhưng nhìn thấy Âu Viên Viên và Âu Dương Phong đứng cạnh nhau, rốt cuộc vẫn im lặng cất bước theo phụ thân.
Nàng cuối cùng đã hiểu, vị công tử kia vì cái gì mà tìm tới Hỏa Lân Thạch. Còn không phải là vì cô nương kia sao.
Trong thoáng chốc, trái tim nàng dâng lên một nỗi buồn vô hạn. Hai người suy cho cùng chính là không cùng một thế giới, có lẽ không gặp lại mới là điều tốt nhất.
Đứng phía ngoài, Thạch Vân truyền âm cho Âu Dương Huyền:
“Chậc. Ngươi hẳn là ưa thích nữ tử kia đi. Đáng tiếc lòng nàng không hướng về ngươi. Nhìn bọn họ tình ý nồng đậm như vậy, chỉ e tấm lòng của ngươi hoàn toàn đặt sai chỗ”
Âu Dương Huyền không bận tâm tới lời mỉa mai của hắn, ánh mắt chăm chú nhìn cha con Lãnh Mục Hàm đang rời đi, nhàn nhạt đáp:
“Bám theo bọn họ,”
Hắn cũng không ở lại lâu, trực tiếp rời đi. Tới một góc khuất, liền lấy ra một tấm áo choàng và một chiếc mặt nạ. Mặt nạ màu đồng cổ, có thể chống lại thần thức của người khác dò xét.
Khí tức hắn lúc này cũng thay đổi, phảng phất như có như không.
Âu Dương Huyền cất bước tiến về phía Tây. Hắn có một giao kèo cần đi thực hiện.
…..
Thiên Bảo Các là nơi kinh doanh chủ yếu của Linh Hư Thành, nắm giữ bảy phần lợi tức chảy qua đây. Lúc này bên trong Đại Sảnh, một vị quản sự dáng người đẫy đà đang không ngừng quát tháo:
“Nơi này, nơi này, còn nơi này nữa, mang thêm một phần Bạch Linh Đan, Hồng Linh Quả. Ngươi… nói với Cao Thiết, tiền thuê gian hàng tháng trước hắn còn chưa trả đủ, nếu tháng này vẫn thiếu, ta sẽ tống cổ cho người khác thuê”
Đột nhiên, một bóng người bước vào. Vị quản sự theo thông lệ chạy ra tiếp đón:
“Khách quan, muốn mua gì, ta sẽ trực tiếp dẫn ngươi đi”
“Ta không tới để mua đồ, mà là để gặp Các chủ của các người”
“Các chủ ?” – Vị quản sự có chút ngạc nhiên, đánh giá người này một lượt.
Chỉ thấy kẻ này đầu đội mũ bồng, khuôn mặt bị che bởi một tầng mặt nạ. Cả người không có tý khí tức nào của tu luyện giả. Thế nhưng bộ dạng này lại không giống phàm nhân
“Thứ lỗi, các chủ trước giờ trăm việc quấn thân. Không tiện gặp. Các hạ vẫn là về đi”- Nói đùa, tùy tiện một câu muốn gặp Các Chủ liền có thể gặp sao.
Đang muốn rời đi, đối phương chợt giơ ra một tấm lệnh bài màu xanh lục, phía trên khắc ba chữ “Thiên Bảo Nhân”. Thấy vật này, quản sự lập tức đổi thái độ một trăm tám mươi độ.
“Ta…lập tức truyền tin cho các chủ. Xin mời đi lối này”
Một nữ tử đi ra dẫn đường. Nàng vận một thân hồng y, chân dài thẳng tắp, ánh mắt sáng ngời không phù hợp với độ tuổi. Hai người một trước một sau đi sâu vào trung tâm Thiên Bảo Các.
Nơi này có cận vệ canh giữ, nếu không có cho phép thì khách nhân không được vào.
Phía sau tấm rèm, một nam tử trung niên đang ngồi trước bàn, trên tay cầm một cuốn sách bằng da dê. Ánh mắt hắn kiểm tra một lượt, sau một lúc mới đặt xuống hướng về người vừa tới.
“Quỷ Cốc tiên sinh đúng là rất đúng hẹn” - Người này không ai khác chính là Các Chủ Thiên Bảo Các Vương Dã.
“Các Chủ, ta đến để thực hiện giao kèo giữa chúng ta” – Người đàn ông tên Quỷ Cốc Tử cất tiếng. Giọng nói trầm đục, rõ ràng không phải là giọng thật.
“Đương nhiên rồi, xin chờ một chút, ta sẽ cho người kiểm kê ngay. Ôn Uyển mang danh sách tới đây”
Vị nữ tử tên Ôn Uyển lôi ra một tấm thẻ tre bắt đầu đọc:
“Lần thi đấu này tổng cộng có 5 vạn 8 ngàn 27 người đặt cược. Đặt cược cao nhất 1.000 Kim Tệ. Đặc cược thấp nhất 100 Ngân Tệ. Số tiền lời thu được tổng cộng 22.816.200 Kim Tệ, vị chi gần 23 vạn Linh Tệ. Số lượng người đặt Lâm Vũ Phong chiến thắng là 5 vạn 8 ngàn 26 người, số người đặt Âu Dương Phong chiến thắng là 1 người”
“Không nghĩ còn có kẻ thực tin Âu Dương Phong chiến thằng” – Lời lão còn chưa dứt, một tấm thẻ đã đặt lên bàn, phía trên ghi rõ mục đặt cược
“Thật ngại quá, kẻ đó chính là ta” – Quỷ Cốc Tử nhàn nhạt nói.
Cơ mặt Vương Dã có chút khó coi. Trong đầu không ngừng hiện lên ký ức ba ngày trước.
Ngày hôm đó, một vị quản sự nói có người muốn gặp hắn. Người này đeo mặt nạ, đầu đội mũ bồng. Điều kỳ quái là lão không thể nhận ra cấp bậc của người này.
Chuyện này chỉ có hai khả năng. Một là người này tu luyện công pháp che giấu khí tức, còn hai đó là cảnh giới của hắn cao hơn mình.
“Không biết nên xưng hô các hạ như thế nào ?”
“Ngươi có thể gọi ta là Quỷ Cốc Tử “
“Quỷ Cốc Tử ? Ngài muốn gặp ta có chuyện gì ?”
“Đến Thiên Bảo Các, đương nhiên là bàn chuyện làm ăn. Ta có một món lợi cực lớn, đảm bảo Các Chủ tuyệt đối sẽ hài lòng”
Vương Dã nhướng mày: “Mời nói”
“Các Chủ đã từng nghe tới Âu Dương Phong hay chưa ?” – Quỷ Cốc Tử chắp tay sau lưng, nhàn nhạt hỏi
“Một trong hai vị công tử nhà Âu Gia. Đương nhiên là có biết. Nghe đồn hắn hiện giờ thực lực đã khôi phục, đạt tới Tôi Thể tầng mười”
“Tin tức của Các chủ quả là linh thông. Vậy Các Chủ nói thử xem… nếu vị Phong công tử đó đối đầu với một tên Hóa Hải Cảnh, liệu có bao nhiêu phần thắng ?”
Vương Dã nhíu mày, có chút không hiểu tại sao hắn lại hỏi vậy:
“Tôi Thể Cảnh gặp Hóa Hải Cảnh, chín phần mười là bị diệt sát”
“Câu trả lời này không sai. Suy cho cùng, đây cũng là suy nghĩ thông thường của mọi người. Nhưng nếu Tôi Thể Cảnh giành chiến thắng thì thế nào ?”
“Rốt cuộc các hạ muốn nói gì. Vào thẳng vấn đề đi”
“Cứ nghĩ thế này. Ta có thể sắp xếp cho vị Phong Công tử đó tham chiến với Lâm Gia Lâm Vũ Phong ở Giác Đấu Đài. Uy thế của bọn họ lớn thế nào hẳn các chủ cũng biết. Một khi tin tức này lộ ra, chỉ e một nửa tu luyện giả sẽ kéo tới quan chiến. Đến lúc đó người đặt một, kẻ đặt trăm. Không phải Thiên Bảo Các sẽ nhận được tài phú khổng lồ sao”
Vương Dã nghe xong, cười nhạt:
“Kế hoạch của các hạ nghe thì rất hay, Nhưng lỗ hổng thì quá nhiều, chưa nói đến việc Tôi Thể Cảnh có thể chiến thắng Hóa Hải Cảnh, ngay cả làm sao đưa bọn họ tới Giác Đấu Đài cũng là cả vấn đề”
“Chuyện này làm sao làm được, ta tự khắc có sắp xếp. Quan trọng là ta muốn sáu phần trong đó. Dù sao công sức chủ yếu do ta bỏ ra, khoản lời này hẳn cũng không cao đi”
Vương Dã đặt chén trà xuống bàn, nhíu mày suy tư. Lời của người này không giống là giả. Rốt cuộc kẻ này là ai, lại có đảm lượng lớn như vậy.
“Thứ cho ta nói thẳng. Điều kiện tuy rất mê người, nhưng dù là đưa được hai vị công tử đó quyết đấu. Nếu chẳng may Lâm Vũ Phong chiến thắng, vậy thì số vốn bọn ta nhận được cũng không nhiều. Loại làm ăn mạo hiểm, chưa chắc sinh lời này, Ta không thể tham gia”
“Các chủ đúng là kẻ cẩn thận. Được, vậy ta đặt thêm một điều kiện nữa. Nếu Âu Dương Phong thua cuộc, ta sẽ phục vụ cho Các Chủ năm năm”
“Phục vụ năm năm ? Chẳng lẽ các hạ là cường giả Linh Thân hay Thần Môn Cảnh ?”
Quỷ Cốc Tử lắc đầu, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra Cảm Ứng Thạch đặt lên bàn, trực tiếp đưa tay vào đó. Dưới con mắt ngạc nhiên của Vương Dã, Cảm Ứng Thạch dần rực sáng. Ban đầu còn là màu trắng ngà, sau đó chuyển sang sắc chanh. Sắc chanh dần biến mất, trực tiếp nhảy tới Thanh Sắc.
“Thiên Phú Thần Thức Tứ Phẩm!” – Họ Vương không tự chủ thốt lên, điều này đại biểu người này có năng lực trở thành một Tông Sư Chế Phù.
Nhưng lời còn chưa dứt, từ trung tâm lại hiện lên một ngọn lửa màu tím rực rỡ.
Lần này Vương Dã đã không thể giữ được bình tĩnh.
“Ngũ Phẩm…Ngũ Phẩm Tử Sắc ?”
Lão biết điều này biểu thị cho cái gì. Nó có nghĩa người này có năng lực trở thành một vị Đại Tông Sư, dù có không đạt tới cấp bậc này, vậy thì chí ít cũng là Tông Sư đỉnh cấp.
Loại thiên phú này đừng nói Linh Hư Thành, dù có là Thiên Khôn Vương Triều cũng sẽ trải thảm săn đón. Đại Tông Sư Chế Phù, chế tạo chính là Phù chú cấp bậc Thần Môn.
“Các hạ rốt cuộc là ai ?”
Quỷ Cốc Tử thu tay lại, không trực tiếp trả lời câu hỏi:
“Thứ này, đã đủ để đặt cọc rồi chứ ?”
Vương Dã nhất thời không biết nói gì. Liều hay không ? Lão cảm thấy mình không thể tự quyết định
“Chuyện này ta còn phải hỏi ý kiến cấp trên”
Quỷ Cốc Tử không nói gì, bộ dáng cho phép lão tự tiện. Vương Dã chắp tay đứng dậy đi vào phía trong. Lão cầm lấy một mặt ấn, đốt nó lên. Chỉ thấy mặt ấn hiện lên một khung cảnh mờ ảo. Bên trong vọng ra tiếng nói, không rõ là nam hay nữ.
“Chuyện gì ?”
“Bẩm Trưỡng lão, phân bộ Linh Hư Thành phát hiện một người thần bì có mật độ thần thức đạt cấp bậc Đại Tông Sư”
“Đại Tông Sư ? Hắn muốn gì ở ngươi ?”
Vương Dã bắt đầu kể lại điều kiện của nam tử tự xưng Quỷ Cốc Tử. Bóng người suy ngẫm hồi lâu, rốt cuộc đưa ra nhận định:
“Đại Tông Sư Chế Phù dù thế nào vẫn đáng giá kết giao. Điều kiện của hắn ngươi cứ đáp ứng”
Vương Dã vâng một tiếng. Lão đi ra phía ngoài, thái độ lúc này hoàn toàn thay đổi, trở nên hết sức cung kính:
“Quỷ Cốc tiên sinh, phần đặt cược này, chúng ta tiếp nhận. Không biết tiên sinh khi nào thì bắt đầu ?”
“Ba ngày nữa. Đến lúc đó, có thể dụ được bao nhiêu người tới Giác Đấu Đái liền phải xem bản lĩnh của các vị”
……
Một tiếng cộp vang lên, tâm trí Vương Dã trở lại thực tại.
“Quỷ Cốc tiên sinh. Phần đặt cược này đúng như thỏa thuận. Tiên Sinh lấy 6 phần, cộng thêm phần tiền đặt cược, trừ đi một tấm tiểu tụ linh trận và hai tấm phù Hóa Hải cấp bậc Trung Phảm, làm tròn một chút sẽ còn khoảng 13 vạn linh tệ. Ở đây có một tấm linh bài, tượng trưng cho số tiền, tiên sinh xin kiểm tra”
13 vạn Linh Tệ, con số này đã bằng gia sản của vài tiểu gia tộc gộp lại. Dù là tam đại gia tộc e rằng cũng khó lấy ra được. Nói cách khác, vị Quỷ Cốc Tử này đã là một trong những người giàu nhất Linh Hư Thành.
Nam tử đeo mặt nạ cầm lấy miếng linh bài, không ngừng mân mê.
Người này không ai khác chính là Âu Dương Huyền. Thật ra ngay từ đầu mục đích của hắn không phải là mượn đao g·iết người giống như Thạch Vân suy đoán. Khí Vận Chi Tử có Khí Vận bảo kê, muốn g·iết hắn cũng không dễ như vậy.
Cách khả dĩ nhất là lợi dụng Khí Vận của gã để làm lợi cho mình.
Âu Dương Huyền đã đánh cược, cược rằng vào thời khắc mấu chốt, năng lực Khí Vận sẽ bảo vệ gã, giúp gã đánh bại Lâm Vũ Phong.
Kết quả sau cùng đã chứng minh hắn đúng.
Đương nhiên kể cả nếu đánh cược có thất bại, dùng năm năm đổi lấy hai tay của Khí Vận Chi tử, vẫn là một khoản đầu tư có lời.
“Không biết Tiên Sinh có nhu cầu mua vật phẩm gì không. Thiên Bảo Các chúng ta cái gì cũng không thiếu. Nếu không có, còn có thể liên hệ với phân nhánh ở Nhị Châu, thậm chí là Kinh Đô để chuyển về”
Gã là con buôn, gặp một khách hàng lớn như thế, làm sao không chèo kéo.
Âu Dương Huyền cười nhạt:
“Ngươi có linh thạch không ?”
Lời vừa nói ra lập tức khiến Vương Dã cứng họng. Linh thạch là vật vô cùng trân quý, dù là ở Đế Đô cũng là như vậy. Phân bộ của lão ở Linh Hư Thành còn chưa phải to nhất, đương nhiên là không có.
“Linh Thạch thì không có. Thế này đi, để ta dẫn tiên sinh vào Tàng Bí. Nơi này là tụ hợp tinh hoa của Thiên Bảo Các, rất nhiều vật phẩm chỉ có ở Châu Quận mới có. Thông thường cũng sẽ không bán ra ngoài”
Âu Dương Huyền ngẫm nghĩ một lát, liền gật đầu.
“Cũng tôt, chỉ là ta chướng mắt với những thứ bình thường”