Đừng Để Mất Người Yêu Bá Đạo

Chương 74: Chia cho em một nửa vinh quang



Dịch & chỉnh sửa: sxdnp

Ngay khi Tằng Phan thầm cầu nguyện và tất cả khán giả đều nín thở chờ đợi, Lulu của Thẩm Hi bỗng như có mắt sau lưng, bất ngờ flash xuất hiện ngay sau lưng Gragas đang nấp trong bụi cỏ.

Không ai kịp phản ứng.

Nhưng Lulu của Thẩm Hi hành động nhanh như gió, không hề tỏ ra bối rối trước pha phục kích. Kỹ năng được tung ra dứt khoát, đi kèm với những pha xử lý đỉnh cao. Không chỉ né được đòn tấn công của Gragas, mà còn khiến Azir đang định lao vào khó mà khóa mục tiêu.

LAN – Gragas: “…” Thật sự là quá đỉnh!

Dù đội LAN đã chiếm lợi thế và nắm giữ thế chủ động, nhưng trước Lulu của Thẩm Hi, họ hoàn toàn bất lực. Khoảng thời gian vài giây ngắn ngủi đó đủ để Light, người đã sớm chuẩn bị từ trước, xuất hiện kịp lúc.

Hai đánh hai!

Lee Sin và Lulu đối đầu Gragas và Azir.

Nếu là tình huống bình thường, cặp đôi bên phía đội LAN có thể sẽ liều mình phản công. Nhưng giờ đây Azir đã mất nhiều máu vì mải mê truy đuổi, làm sao có thể đọ sức với một Lee Sin và Lulu đang ở trạng thái đỉnh cao?

Thi đấu là so tài kỹ thuật, nhưng cũng là thử thách bản lĩnh và quyết đoán.

Sự chần chừ của đội LAN chính là khởi đầu cho thất bại của họ.

Lee Sin không bỏ lỡ dù chỉ một giây, lập tức lao tới, tung chiêu dồn dập.

Vốn dĩ Lee Sin đã là một trong những tướng gank mạnh mẽ ở giai đoạn đầu. Lúc này, dưới sự điều khiển của Light, anh chàng đẹp trai cơ bắp này tung cước điêu luyện, đấm đá chẳng chừa một ai.

Nhìn những sợi tóc đuôi ngựa của Lee Sin bay lượn trong không trung, từ khán đài đến bàn bình luận viên đều rơi vào im lặng.

Hóa ra, họ đã tính toán từ trước!

Ngay cả khi ở góc nhìn “toàn năng”, tất cả đều bị dắt mũi đến chóng mặt.

Bình luận viên Wawa cố gắng cứu vãn tình hình: “Có vẻ như đội WKY đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu. Rõ ràng ai cũng biết điểm yếu của G Thần khi sử dụng Lulu, nên đã cử Light đến hỗ trợ từ sớm…”

Lời chưa kịp dứt, màn hình bỗng lóe sáng với những kỹ năng rực rỡ đan xen.

Khi ánh sáng kỹ năng tan đi, trước hai xác “chết” nằm im lìm, bóng dáng Lulu mềm mại nhưng đầy khí phách trở nên nổi bật hơn bao giờ hết.

Tất cả những điều trên đều không quan trọng!

Quan trọng là tất cả đều bị Lulu của G Thần hạ gục!

Không phải nói là gà lắm à? Ủa???

Ngồi trước màn hình, Wawa nở một nụ cười lộ tám chiếc răng chuẩn xã giao – đúng kiểu nghề bình luận viên khổ cực khi tuyển thủ liên tục “vả mặt”.

Có lẽ, người thường như chúng ta không thể nào hiểu nổi cái gọi là “gà” trong miệng tuyển thủ chuyên nghiệp là thực sự kém hay chỉ đơn giản là… khiêm tốn!

Thôi được rồi, các ông chơi game là bố đời, chịu thua!

Khi bầu không khí đang ngượng ngùng vì cú phản đòn bất ngờ, tiếng thông báo hạ gục lại một lần nữa vang dội cả nhà thi đấu.

Bình luận viên: ???? Chúng tôi vừa bỏ lỡ cái gì vậy???

Khi camera được chuyển hướng, mọi người mới nhận ra rằng trong lúc mid-laner đang giao tranh nhỏ lẻ, ba người còn lại của WKY đã âm thầm tập trung lên đường trên. Diêm Vương dùng Kog’Maw băng trụ hạ gục Maokai của LAN, rồi tiện thể lấy luôn trụ ngoài cùng đường dưới.

Hay lắm!

Nếu đã làm thì làm tới bến luôn!

“Đội WKY lần này quả thật như vũ bão, phá tan sự im ắng suốt hơn mười phút đầu. Nếu cứ duy trì đà này, đội LAN sẽ gặp nguy hiểm,” Nice lên tiếng nhận xét.

Wawa liền tiếp lời: “Không hẳn đâu, phong cách của hai đội rất khác nhau. Đội LAN thiên về lối đánh chắc chắn, mà trong một trận đấu quyết định như thế này, sự cẩn trọng là cần thiết.”

Trong lúc họ trao đổi, pha giao tranh mãn nhãn vừa rồi được chiếu lại trên màn hình lớn. Nice gật gù: “Đúng vậy, lật kèo khi bị dẫn trước cũng là sở trường của đội LAN. Hy vọng họ có thể giữ vững tinh thần, đừng để áp lực đè bẹp.”

“Chắc chắn là nhờ cổ động viên của WKY quá cuồng nhiệt,” Wawa không nhịn được cảm thán.

Nice cũng chưa từng chứng kiến màn cổ vũ nào hoành tráng đến vậy, không khỏi đồng tình: “Đúng là được mở mang tầm mắt.”

Khi họ đang nói chuyện, cục diện trên sân đấu lại có biến đổi.

Có lẽ nhận ra đây chính là khoảnh khắc quyết định vận mệnh, đội LAN bất ngờ hồi phục tinh thần, nhanh chóng chỉnh đốn đội hình.

Gragas của đội LAN giành được rồng nhỏ.

Azir phối hợp cùng Jinx dồn ép, thành công bắt được Lulu của Thẩm Hi.

Tằng Phan cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Một cảm giác căng thẳng chưa từng có.

Ngón tay cô vô thức siết chặt chiếc chai nước khoáng trong tay, đến mức chai nước gần như bị bóp méo mà cô chẳng hay biết.

Nhưng cô không thể làm gì.

Cô chỉ có thể ngồi dưới khán đài, dõi theo từng bước đi của anh, không muốn bỏ lỡ một giây phút nào của sự thể hiện xuất sắc đó.

Đây là trận chiến của Thẩm Hi.

Đây là sân khấu của anh.

Trận đấu đã trôi qua 35 phút, đội LAN vẫn đang chịu thiệt về kinh tế và cố gắng tổ chức một pha giao tranh để lật ngược tình thế.

Azir mở màn đẩy lùi Fiora của WKY, nhưng do khả năng đột kích vào tuyến sau quá mạnh của Cơ Trưởng, pha giao tranh đã thất bại. Cơ Trưởng lợi dụng cơ hội lao vào và kết liễu Jinx cùng Azir, trong khi Nhan Phương ở tuyến sau thoải mái gây sát thương.

Chỉ một sai sót lớn đã khiến đội LAN bị quét sạch.

Cán cân mỏng manh mà họ vất vả duy trì bấy lâu giờ đã sụp đổ!

Trên khuôn mặt của các thành viên đội LAN là sự tuyệt vọng rõ rệt, còn những người hâm mộ của họ thì trong chớp mắt trở nên im lặng.

Chỉ còn vài phút cuối trong trận đấu quyết định này, một sai lầm như vậy khiến giải đấu mùa hè của đội LAN như đã đến hồi kết.

Tằng Phan nhìn cảnh tượng đó mà trong lòng không khỏi tiếc nuối.

Nhưng chưa kịp để nỗi buồn ấy trỗi dậy, đội WKY đã không chút chần chừ, lập tức hướng về căn cứ của đội LAN.

Lúc này, âm thanh trong kênh thoại của đội WKY vô cùng hỗn loạn, nhưng cũng rất vui vẻ.

“A a a a a a a, Hi ơi, cậu phải chừa đòn tấn công cuối cùng cho tôi đấy!! Người có vợ thì không được tranh giành vinh quang với bọn này đâu!!” Đây là giọng nói kích động đến biến thanh của Nhị Bàn.

“Ấy ấy ấy, Nhị Bàn cậu chạy loạn làm gì, nhìn chuẩn rồi hãy phóng kỹ năng, đm cậu đánh tôi làm gì, lính siêu cấp đánh còn hay hơn cậu!” Đây là âm thanh oán hận của Cơ Trưởng.

“Không.” Đây là tiếng từ chối của Thẩm Hi.

“Nhanh lên!” Đây là âm thanh thúc giục của Nhan Phương.

“Hahaha hahaha, quán quân giải đấu mùa Hè về tay rồi, tôi và Hi có thể cùng nhau thoát kiếp trai tân rồi!” Đây là tiếng nói vui vẻ của Light.

Tất cả âm thanh hòa vào nhau, kèm theo đó là tiếng trụ nhà chính của đội LAN bị phá vỡ, tấu lên khúc chiến ca huy hoàng của đội WKY.

Tiếng la hét vang vọng khắp khán đài.

Tằng Phan xúc động đứng bật dậy, vô thức vung cao chiếc gậy phát sáng trong tay.

Đôi mắt cô không kìm được cảm giác chua xót.

Xung quanh sân khấu, khói trắng tỏa ra, trên bầu trời pháo hoa nở rộ, rơi xuống những dải ruy băng vàng óng ánh.

Cơ Trưởng vui mừng nhảy lên, không giấu được sự phấn khích.

Thẩm Hi nắm chuột, tay hơi run, anh ngồi yên tại vị trí của mình, không động đậy trong một lúc.

Có vẻ như anh đã kiệt sức.

Và cũng thực sự cảm nhận được cảm giác nhiệt huyết, dòng máu nóng sôi sục và sự phấn khích dâng trào.

Đột nhiên, một cánh tay ôm lấy anh từ phía sau.

Thẩm Hi từ từ ngẩng đầu, và ánh mắt anh chạm phải gương mặt tròn xoe của Cơ Trưởng đang rạng rỡ trước mặt.

Anh không tự chủ được mà đứng dậy.

Dưới sân khấu, tiếng reo hò gần như có thể làm rung chuyển cả nóc nhà.

Những nụ cười, những ánh mắt tràn đầy chúc phúc và vui mừng.

Chiếc tai nghe cản trở bị Cơ Trưởng quăng đi, rồi anh được bao quanh trong vòng tay của các fan hò reo từ dưới khán đài.

Trên sân khấu, năm thành viên đã ôm chầm lấy nhau trong tiếng chúc mừng của các bình luận viên.

Mỗi người đều nở nụ cười hạnh phúc. Thẩm Hi cũng cười.

Đôi môi anh cong lên, trên má hiện lên một chiếc lúm đồng tiền nhẹ.

Cảm giác thật ngọt ngào.

Tằng Phan cảm thấy trái tim mình đập mạnh, đầu óc như mơ màng.

Trời ơi, không biết có bao nhiêu fan nữ trẻ tuổi bị nụ cười này làm cho ngất lên ngất xuống.

Đúng là “lam nhan họa thủy”.

Tằng Phan nghĩ trong lòng, nhưng không thể kiềm chế được mà nở một nụ cười rạng rỡ, lúm đồng tiền trên đôi môi của cô như đang hòa quyện với nụ cười của anh từ xa.

Đèn trên khán đài đã được bật sáng, trong một khán phòng sáng rực như ban ngày, nụ cười ngọt ngào hiếm hoi của cô dễ dàng thu hút ánh nhìn của Thẩm Hi.

Anh không thể thở nổi. Đọc Full Tại Truyenfull.bio

Ánh mắt anh lướt qua chiếc cúp vàng óng trong tay, rồi nhìn xa về phía Tằng Phan, người đang mỉm cười như một đóa hoa.

Nhịp tim của anh như tiếng trống rộn ràng.

Anh thật sự hiếm khi cảm thấy mất kiểm soát như vậy.

Anh chỉ muốn lao xuống sân khấu và ôm chặt cô trong vòng tay.

Anh vô thức đưa tay lên, lặng lẽ đặt lên ngực mình. Trái tim đập rộn ràng. Cảm giác này là gì? Là cảm giác có được cả thế giới sao?

Thẩm Hi không biết, nhưng cảm giác này thật sự khiến anh chìm đắm. Có người quan tâm, đó là một cảm giác hạnh phúc.

Thẩm Hi siết chặt chiếc cúp trong tay, nhưng trong ánh mắt anh, chỉ có hình bóng mảnh mai của Tằng Phan.

Mỗi trận đấu, luôn có sự chú ý và khích lệ của cô.

Lấy danh nghĩ tình yêu.

Thành công của anh, được chia sẻ với cô.

Ánh nắng ban mai len qua ô cửa sổ, dịu dàng và ấm áp. Chiếc rèm voan màu hồng phấn nhẹ nhàng fung bay trong gió, vẽ lên một đường cong mềm mại.

Tằng Phan mơ màng mở mắt, mơ hồ giơ tay ra tìm kiếm công tắc rèm chắn sáng.

Nhưng ngón tay cô lại chạm phải một vùng da ấm áp và săn chắc.

Cô mở bừng mắt, cơn ngái ngủ hoàn toàn tan biến. Cô định ngồi dậy, nhưng một cánh tay rắn rỏi vòng qua eo và giữ chặt cô lại.

Cô không thoát ra được, mà còn bị kéo vào một lồng ngực ấm áp.

Hương bạc hà the mát hòa cùng mùi hương quen thuộc từ cơ thể anh, rất dễ chịu.

Tằng Phan buông xuôi, để mặc bản thân tựa vào lồng ngực săn chắc của Thẩm Hi, những ký ức đêm qua chợt hiện lên trong đầu cô.

Dù đã qua một đêm, nhưng khi nhớ lại thì lòng cô vẫn tràn ngập cảm giác phấn khích và xúc động.

Ánh đèn sân khấu rực rỡ, năm chàng trai đứng trên bục vinh quang, giơ cao chiếc cúp vô địch và ngắm nhìn lá cờ của đội bay phấp phới, mang theo nhiệt huyết cùng sự quyết tâm khiến người xem không thể kìm được nước mắt.

Tằng Phan vốn không phải người dễ rơi nước mắt.

Nhưng khi nhìn Thẩm Hi đang tỏa sáng đứng trên sân khấu, cô lại nhớ đến dáng vẻ trầm lặng và u ám của anh vào lần đầu gặp mặt.

Đó là viên ngọc thô, do chính cô tìm được.

Giờ đây, anh đang rực rỡ đứng trước hàng vạn ánh mắt ngưỡng mộ, khiến cô vừa tự hào vừa xót xa.

Trò chơi từng khiến họ một mình bước đi, nhưng chính nó lại khiến bọn họ tỏa sáng.

Không ai có thể ngăn cản.

Tằng Phan biết rõ, cô chưa bao giờ nhìn sai người.

Trong nhà thi đấu, tiếng hò reo và la hét vẫn vang dội. Dù trận đấu đã kết thúc từ lâu, không ai muốn rời đi.

Tằng Phan cũng không vội bước ra.

Chỉ đến khi ánh đèn dần mờ đi, và dòng người bắt đầu tản ra, cô mới nghe theo lời thúc giục của Lạc Tử Khâm mà rời khỏi khán đài.

Ngồi lặng lẽ dưới sân khấu, làm một khán giả yên tĩnh, Tằng Phan mới cảm nhận rõ sự rực rỡ của Thẩm Hi.

Vừa nghĩ đến điều đó, cô vừa bước xuống bậc thang với dáng vẻ lơ đãng.

Xe của cô đậu ngay trong bãi đỗ xe.

Đang đi, Lạc Tử Khâm đột nhiên kéo tay cô, ghé sát tai thì thầm: “Phan Phan?”

“Ừ?”

Tằng Phan ngạc nhiên, nhìn theo ánh mắt của Lạc Tử Khâm, liền bắt gặp một bóng dáng quen thuộc đứng cạnh xe mình.

Bộ đồng phục đỏ trắng quen thuộc, ống quần được xắn hờ đến ngang bắp chân, để lộ làn da trắng mịn. Cổ chân gầy, thanh thoát, mang theo nét mảnh mai chỉ thuộc về những chàng trai trẻ.

Nhưng sống lưng anh vẫn thẳng tắp như thân trúc xanh, toát lên phong thái cứng cỏi, vững vàng.

Anh đứng đó, yên lặng và trầm tĩnh, như tách biệt khỏi thế giới xung quanh.

Khí chất của anh khi đã rũ bỏ ánh hào quang và sự náo nhiệt của trận đấu, để trở lại vẻ giản dị quen thuộc.

Bước chân của Tằng Phan khựng lại.

Thẩm Hi.

Cô khẽ chớp mắt, không tự chủ được mà thầm gọi tên anh, giọng nói nhẹ như hơi thở lướt qua môi.
—————

☆ Lời tác giả: Cuối cùng cũng trở về rồi! Thật sự, nếu không phải vì công việc, mọi người nhất định đừng nên đến mấy ngôi làng ở Hà Nam, đúng là hết nói nổi luôn 2333, cười khổ đây.

Cảm giác mình mệt đến nỗi ngủ không biết bao nhiêu lần trên xe, về nhà lại phải ngồi chỉnh sửa biên bản họp, đúng là stress tận óc.

Thôi, ngày mai sẽ có chương dài cho mọi người đây! Còn việc nhân vật có nên ở bên nhau hay không, mình vẫn đang suy nghĩ…

Trước đây nói tháng 5 chắc chắn sẽ hoàn thành, nhưng vì chuyến công tác mà lỡ dở mất. Nhưng yên tâm, dịp Tết Đoan Ngọ mình sẽ có thời gian nghỉ, lúc đó sẽ dốc sức viết hàng chục nghìn chữ, đảm bảo cái kết sẽ cực kỳ thỏa mãn! Love you all!

☆ Tên tướng LMHT: Lulu, Gragas, Kog’Maw, Maokai

☆ Chú thích:

1. Lam nhan họa thủy (蓝颜祸水): thường được dùng để miêu tả một người đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai, cuốn hút, nhưng sự xuất hiện và hành động của họ thường mang lại rắc rối, hoặc gây xáo trộn trong cuộc sống của người khác.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.