Gả Nịnh Thần

Chương 47: Chương 47



Hai người hoan ái, phần lớn là hắn chủ động, trêu chọc nàng động tình ướt át, là trực tiếp tiến vào.
 

Chỉ với nắm vuốt, Lý Doãn Ninh không biết giúp hắn bắn ra như thế nào.
 

Một tay Vân Dịch bóp cái tay nhỏ bé của nàng, dạy nàng ôm trên mặt dương vật chà xát xuống, "Tuốt đến phía trên thì dùng sức một chút..."
 

Tiếng nói hắn khàn khàn, mồ hôi rịn ra trôi dọc theo gương mặt tựa như ngọc trắng, mặt mày giãn ra, màu sắc đuôi mắt giống như dính hai đóa hoa đào, đến môi mỏng cũng lộ ra đỏ tươi.
 

Lý Doãn Ninh tim đập nhanh hơn. Chỉ nghe nói có những nữ tử câu người tựa như yêu tinh, không nghĩ tới nam tử động tình, lại cũng mê hoặc như vậy.
 

Côn thịt to hơn cổ tay nàng, một tay vòng không hết, mười ngón tay nàng vén ôm hoạt động từ dưới lên trên.
 

Không biết có phải là đã lâu không bắn hay không, so với trước kia hắn còn cứng rắn bùng cháy hơn, giống như cây gậy sắt vừa lấy ra từ trong lò, vừa cấn vừa nóng cọ xát trong lòng bàn tay.
 

Chỉ mớᎥ tuốt hơn mười lần, mài đến da thịt nóng đau.
 

Mắt nhỏ trên đỉnh tràn ra dịch thể trong suốt, tưới đến ngón tay dinh dính, như nước canh dán ở phía trên, rất không thoải mái.
 

"Xong chưa?" Lý Doãn Ninh mềm mại hỏi.
 

"Tiểu công chúa..." Vân Dịch than thở, "Nàng dùng thêm chút sức, giống gãi ngứa vậy, ta làm sao bắn được?"
 

"Rất dùng sức..." Lý Doãn Ninh cắn môi, "Tay đau..."
 

"Ca ca giúp nàng ngăn đau..." Vân Dịch hôn lên môi hồng của nàng, một tay thăm dò vào vạt áo nàng, giật cái yếm xuống, vuốt ve bầu vú tròn vểnh lên.
 

Lý Doãn Ninh bị hắn xoa mềm cả người, giọng dịu dàng trách mắng: "Nói không được động đến ta!"
 

“Không làm nàng, sờ sờ là được.” Vân Dịch níu lấy núm vú giống như hạt ngọc, giễu giễu nói, "Huống chi nàng cũng thích, đều cứng rắn lên rồi..."
 

"Ít nói hươu nói vượn..." Lý Doãn Ninh chưa đủ lực phản bác, nhéo nặng côn thịt trong tay.
 

"Hự..."
 

Vân Dịch ngửa cổ hút không khí, Lý Doãn Ninh cho rằng làm đau hắn, hừ nhẹ: "Đáng đời."
 

Ai ngờ hắn lại thúc giục: "Tiểu công chúa, cứ dùng sức như vậy, nhanh!"
 

Lý Doãn Ninh: "..."
 

Nàng lại làm hơn mười cái, nh̵ưng hắn không có chút dấu hiệu muốn bắn nào, ngược lại càng ngày càng cứng rắn, càng ngày càng thô to.
 

Tay sắp chà xát trầy da, Lý Doãn Ninh buông bỏ, "Ta làm không được, ngươi tự làm đi..." Nói rồi buông ra, muốn xuống đất rời đi.
 

Vân Dịch bắt lấy ngực nàng không bỏ, "Nàng nói sẽ giúp ta đấy..."
 

"Giúp nha, có lòng nhưng không đủ lực..." Lý Doãn Ninh mở bàn tay bị mài đỏ ra.
 

Mười ngón tuyết non một mảnh ửng đỏ, Vân Dịch nhìn mà mắt nóng tâm nóng, ước gì trên người nàng nhuộm thêm màu sắc mập mờ như vậy.
 

Hắn thô bạo ngực nàng, "Đổi chỗ giúp xem như thế nào?"
 

Lý Doãn Ninh khẽ giật mình, Vân Dịch ôm bầu vú nàng, bổ sung nói: "Ta không đi vào."
 

"Cọ cọ cũng không được." Lý Doãn Ninh nói thẳng cự tuyệt, nàng không tin loại người lật lọng như hắn.
 

Nếu tách hai chân ra, hắn tên đã trên dây, lời nói trên giường từ lúc nào lại do nàng định đoạt.
 

Vân Dịch xé mở vạt áo của nàng, hai tay nâng hai bầu vú trắng như tuyết, ép ra một khe rãnh thật sâu, "Không đụng phía dưới nàng."
 

Lý Doãn Ninh nhìn ánh mắt hắn ngưng đọng lại trên ngực, mơ hồ hiểu vài phần, vẫn như cũ hỏi: "Vậy đụng ở đâu?"
 

Một tay Vân Dịch để Lý Doãn Ninh nằm ngửa trên giường, nghiêng người cưỡi lên, hai chân quỳ gối hai bên người nàng, côn thịt to dài đánh vào giữa hai khe núi, chậm rãi trả lời: "Nơi đây."
 

Lý Doãn Ninh nuốt nước miếng, trước kia lúc hoan ái cùng Vân Dịch, nàng đã nhìn thấy tư thế này trên đông cung đồ, không nghĩ tới nhanh như vậy phải làm thật trên người mình.
 

Nàng quay đầu, "Ta đáp ứng ngươi." Hy vọng hắn sớm xuất ra nhưng không muốn hắn cho rằng nàng là một người dễ bắt nạt, oán hận nói, "Lần sau ngươi còn như vậy, ta thực sự sẽ tự động kết thúc..."
 

Có lần một, lại có lần hai lần ba cùng hắn dây dưa không rõ, thật vất vả nhịn đến khi hắn nhả ra "không bức bách nữa", nếu như bởi vì lập trường nàng không kiên định, thái độ không kiên quyết, khiến cho tâm tư hắn tro tàn cháy lại, vậy nàng có thể diện gì để đi đối mặt với hoàng huynh cùng liệt tổ liệt tông Lý gia?

“Chết trên người ta hoặc dưới thân, nàng chọn đi”
 

Vân Dịch trêu chọc, côn thịt cắm vào giữa khe vú non mềm đưa đẩy.
 

"Ngươi nhẹ chút..."
 

Cây gậy sắp dài bằng cẳng tay nàng, quý đầu đâm một cái, đảo đến cái cằm nàng, Lý Doãn Ninh nhíu mày kêu.
 

"Lại không cho nàng ăn, phải nhẹ sao?"
 

Vân Dịch ma sát bầu ngực mềm mại, da thịt nõn nà bọc lấy thân gậy bỏng cháy cứng rắn, có một loại cảm giác tuyệt vời khác so với khi cắm vào huyệt.
 

Nàng không muốn hắn cọ cổ nàng, hắn càng muốn chọc đến, quý đầu mài nghiền thịt mềm chỗ cái cằm nàng.
 

 “A...... Ưm…”
 

Lý Doãn Ninh bị hắn chọc đến ngẩng cổ, há miệng rên rỉ.
 

Hai ngón tay Vân Dịch thừa cơ chọc vào miệng nàng quấy quấy, "Buổi tối có ăn no hay không, có muốn ta lại cho nàng ăn hay không?"
 

Lý Doãn Ninh khẽ cắn ngón tay hắn, mơ hồ không rõ mắng: "Cút...". Lòng tham không đáy, được một tấc lại muốn tiến một thước!
 

Vân Dịch vẫn còn thọc vào rút ra, bắt lấy hai vú, dùng sức đưa đẩy.
 

"Ôi ôi... Đau..."
 

Thân thể Lý Doãn Ninh mềm yếu, cái yếm cùng áo lót từ nhỏ đều dùng vải tơ mỏng như cánh ve làm ra, dù đã đến Vân phủ, Vân Dịch yêu thích thân thể của nàng, cho nàng dùng cũng là loại vải thượng hạng, đâu chịu nổi giày vò dứt khoát như vậy.

Thân gậy như gậy sắt, dùng lực mài chọc vào nàng, dường như không lau một lớp da của nàng thì không bỏ qua, mỗi lần quy đầu chọc vào thịt mềm nơi cằm, hận không thể xuyên phá làn da, đi vào yết hầu, hai cái túi tinh lớn hơn trứng gà "đùng đùng" quật phía dưới thịt ngực.

"Ngừng lại... Ngươi quá nặng..."
 

Lý Doãn Ninh lắc đầu giãy giụa, Vân Dịch lại một tay đè chặt cổ nàng, mồ hôi to như hạt đậu nhỏ xuống trên ngực nàng, thở gấp gáp nói: "Sắp xong rồi, tiểu công chúa..."
 

"Hức hức..."
 

Lý Doãn Ninh cắn môi, nức nở nghẹn ngào rơi lệ.
 

Vân Dịch cố kỵ thân thể nàng, không dám phóng túng quá lâu, nhìn chằm chằm vào gương mặt mềm mại thút thít nỉ non của nàng, tập trung tinh thần, muốn làm nhanh bắn ra.
 

Vài chục cái va chạm mãnh liệt, bầu vú bị làm đến biến hình, một khoái cảm ngập đầu bay thẳng lên, hắn kêu: "Doãn Ninh, há miệng..."
 

Lý Doãn Ninh hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn sang, quy đầu gần trong gang tấc, mắt nhỏ trên đỉnh khẽ co khẽ rút, giống như con rắn nguy hiểm phun lưỡi muốn bắn ra chất lỏng có độc.
 

Nàng xoay mặt qua, "Ta không muốn ăn..." Ai lại thích ăn tinh dịch của nam nhân!
 

"Vậy thì bắn trên mặt." Vân Dịch tử thủ lỗ tinh, ra vẻ khó khăn, "Bằng không thì ra không được."
 

Lý Doãn Ninh vô cùng sợ hắn "ra không được", rưng rưng gật đầu.
 

Vân Dịch như tiếp nhận thánh lệnh, mãnh liệt đẩy một cái, để bản thâᶇ thoải mái trèo lên đỉnh, từng luồng tinh dịch bão tố bắn lên gương mặt xinh đẹp non mềm nhỏ nhắn.
 

"Hu hu..."
 

Tình dịch như sữa bò phun trên mặt, ấm áp, dính, xối vào mí mắt không mở ra được, chóp mũi, cánh môi vung vãi khắp nơi.
 

Vân Dịch thở ra một hơi thở dài, thả mình trên đầu vai nàng, không để ý thứ bẩn đục trên mặt nàng, đưa bên mặt dính sát, "Chưa đủ..."
 

"Ngươi bắn rồi..." Lý Doãn Ninh kêu lên, nàng phát hiện hắn vẫn cứng ngắc như trước chống lấy bụng dưới nàng.
 

"Một lần nào đủ." Vân Dịch thở dài, ngón tay lục lọi thăm dò vào quần lót nàng, vỗ về chơi đùa hoa huyệt ướt sũng, "Lần sau cho nàng ăn no bụng."
 

Không biết hắn nói "nàng**", là chỉ Tiểu Vân Dịch hay là nàng. Lý Doãn Ninh nhắc nhở, "không có chuyện có lần sau!"
 

**Nàng: Trong tiếng Trung, nó và nàng đều cùng cách phát âm
 

Nàng ẩm ướt, là bầu vú bị chọc ghẹo, cũng không cần nam nhân.
 

"Còn nhiều thời gian." Vân Dịch ý vị sâu xa cười cười, "Nhìn xem việc này trong hai ta là ai đến định đoạt."


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.