Trở lại bữa tiệc, Vân Dịch nhìn thấy khuôn mặt trong trắng thuần khiết của Lý Doãn Ninh, sưng đỏ, giọng điệu không vui nói: "Gặp mặt người cũ, hết sức tình thâm, mắt cũng khóc sưng lên?"
"Ngươi bắt buộc ta, uy hiếp ta, làm nhục ta, còn không cho ta khóc?" Lý Doãn Ninh oán hận trừng mắt nhìn Vân Dịch, đem mọi sự không nỡ đối với Trịnh Dịch đều gia tăng lên việc ác của hắn.
Vân Dịch bĩu môi, khó có thể yên lặng, chuyển chủ đề: "Hắn nói cái gì với nàng?"
Lý Doãn Ninh đầu giả ngốc.
Vân Dịch cầm bầu rượu lên rót một chén rượu, đưa lên trước mặt nàng, ung dung nói: "Để ta đoán xem, có phải hắn muốn mang nàng rời khỏi ta?"
Lý Doãn Ninh mở to mắt nhìn chằm chằm vào Vân Dịch, quả thực hoài nghi hắn có Thuận Phong Nhĩ rồi.
Vân Dịch lơ đễnh cười cười. Trịnh Dịch đợi một buổi tối ở cửa cung, tấm lòng Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết, chỉ có đứa ngốc như Lý Doãn Ninh mới nghĩ người khác nhìn không ra, bộ dạng ngạc nhiên.
Hắn chậm rãi rót đầy vào chén rượu của mình, nhẹ nhàng hớp một cái, nửa thật nửa giả nói: "Ngược lại cũng không phải là không thể không cho."
Lý Doãn Ninh khẽ vểnh tai, đôi mắt đen láy trông mong nhìn hắn, giống như con mèo nhỏ chỉ chờ chủ nhân có lòng tốt cho ăn cá khô.
Vân Dịch hất mặt về phía bàn nhỏ trước mặt Lý Doãn Ninh, ý bảo nàng nâng cốc uống hết.
Lý Doãn Ninh bưng chén rượu nhỏ lên, nhẹ nhàng ngửi, một mùi rượu thuần hậu, ước chừng là loại Trúc Diệp Thanh mạnh. Từ trước đến nay nàng uống sữa bò và rượu trái cây, nhưng vì muốn dỗ dành Vân Dịch làm việc thiện, nghiến răng uống hết một hơi.
"Khục khục..."
Rượu mạnh như lửa, cay cay đốt qua cổ họng, Lý Doãn Ninh che miệng ho khan.
Vân Dịch nhẹ vỗ lên má nàng. Tiểu công chúa non nớt, chưa từng uống rượu mạnh, trong chốc lát trên mặt đã vài phần say rượu, hai gò má non mềm ửng hồng, hai con ngươi óng ánh ướt át đầy nước, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi hơi hơi mở ra hít thở.
So với sắc thái quyến rũ sau khi cao triều khác biệt vài phần, nhưng so với bộ dạng như quả phụ đã chết phu quân mà Trịnh Dịch thấy đẹp mắt hơn không ít.
Hắn siết chặt eo của nàng, vỗ lưng nhè nhẹ cho nàng dễ thở, vừa giống như kể chuyện nói: "Khi còn bé ta nuôi một con chó, có một đệ đệ khăng khăng đòi, phụ thân bảo ta cho hắn, ta không lay chuyển được, đành cho luôn."
Lý Doãn Ninh nghe không hiểu thế nào, đầu óc nàng có chút mơ hồ, thế nhưng vẫn còn tỉnh táo. Chuyện này cùng chuyện có thả nàng đi hay không, có quan hệ gì?
Vân Dịch cười cười: "Ta đưa cho hắn thi thể của con chó... Về phần thứ đệ kia của ta, chắc hẳn ngươi cũng từng nghe đồn, về sau ta dùng một kiếm đâm chết hắn, à, còn có cả di nương không biết tốt xấu kia nữa."
Lý Doãn Ninh trừng to mắt, không tin được lời bản thân nghe thấy. Hắn vậy mà thật sự thừa nhận, tự tay sát hại tính mạng hai người có quan hệ thân thích.
"Ngươi, ngươi..." Nàng hốt hoảng lui về phía sau, muốn tránh khỏi sự giam cầm của hắn.
Vân Dịch lại càng ôm chặt, dán mặt bên tai nàng, dịu dàng muôn phần nói: "Hắn muốn nàng, ta không nỡ giết nàng, vậy thì giết hắn."
"Tên điên, ngươi cái tên điên này!" Lý Doãn Ninh dùng sức đẩy hắn, nhưng hắn giống như một ngọn núi lớn, không chút động đậy.
"Vì vậy," Vân Dịch yêu thương vỗ vỗ gương mặt nàng, "Nàng biết nên làm như thế nào rồi chứ, hả?"
Nói xong, cười lạnh thả nàng.
Cảm giác say của Lý Doãn Ninh biến mất hơn phân nửa, suy tư về việc truyền tin tức cho Trịnh Dịch như thế nào, để cho hắn đừng ra mặt chuộc nàng.
Tiệc trong cung tìm không được cơ hội, nàng vẫn luôn ở trong phạm vi tầm mắt Vân Dịch, bên người cũng không có nha hoàn đắc dụng.
Thật vất vả nhịn đến tàn cuộc, nàng nhẹ nhàng thở ra, chỉ mong phương pháp xử lý theo như lời Trịnh Dịch không áp dụng ở đây hôm nay.
Nhưng chuyện thường không như mong muốn, người sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Mới ra khỏi đại điện, Trịnh Dịch ở bên ngoài gọi Vân Dịch lại.
"Vân thế tử." Trịnh Dịch khách khí vái chào.
"Trịnh công tử." Vân Dịch nhíu mày gật đầu.
Lý Doãn Ninh nghe hai người hàn huyên, trong lòng như treo mười lăm cái thùng múc nước —— bất ổn, nàng ngắt lời: "Thế tử, người không phải nói vội về phủ có việc?"
Vân Dịch liếc nàng, chậm rãi nói: "Chủ tử nói chuyện, nào có tỳ nữ như ngươi xen vào, xuống dưới."
Nha hoàn ngày thường hầu hạ Lý Doãn Ninh, kéo nàng đến một bên.
Trịnh Dịch mở miệng nói: "Trịnh gia ta nguyện dùng mười hộc ngọc trai, trăm lượng hoàng kim, trao đổi một tỳ nữ Vân phủ, không biết ý thế tử như thế nào?"
"Trịnh công tử ra tay thật lớn." Vân Dịch khen, giả vờ giả vịt hỏi, "Không biết hầu gái nào có vinh hạnh này?"
"Cố nhân Tiền triều." Trịnh Dịch nói rõ ràng, "Là người từng có hôn ước với Trịnh mỗ."
"Từng hôn ước à?" Vân Dịch sợ hãi thán phục, kinh ngạc lại khinh thường, "Đồ của mình không trông coi cho tốt, người ngoài chiếm được lại trông mong đến cầu, ngươi muốn ta phải cho, nào có chuyện tốt như vậy." Giọng điệu làm khó dễ.
Trịnh Dịch không phiền muộn, thần sắc bình thản nói: "Nếu thế tử thích mỹ nhân, Trịnh gia nguyện lại tặng mười tỳ nữ xinh đẹp gia cảnh trong sạch."
Có thể làm cho trạng nguyên lang trời quang trăng sáng của Tiền triều—— Trịnh dịch bỏ thể diện xuống, dùng tiền dùng sắc đến chuộc tỳ nữ, nghĩ rằng nhất định là một vị giai nhân khuynh thành.
Không ít người dừng lại xem thế nào, có một vài thần tử cựu triều nhận ra thân phận Lý Doãn Ninh, châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.
Vân Dịch gật đầu, ra vẻ do dự, "Trả tiền lại còn trả sắc, nghe ra mười phần thành ý, không tiện cự tuyệt."
"Chỉ là ta là người luôn luôn không muốn miễn cưỡng người khác." Lời nói xoay chuyển, hắn gọi Lý Doãn Ninh trở lại, cười ôn hòa đến cực điểm, "Ninh Ninh, nói với Trịnh công tử, ngươi nguyện ý đi theo hắn sao?"