Gả Thay - Quy Khứ Nhàn Nhân

Chương 13: Đáp trả



Xuân Ba Uyển, gió lay rèm sa.

A Yên cầm mảnh bùn vỡ trong tay, khi tức giận dần nổi lên, đáy mắt cũng thoáng hiện vẻ châm biếm.

Ngày đó sở dĩ nàng đi theo Tần Niệm Nguyệt, là do nàng cảm thấy cứ bị kẻ gian để ý tới thật sự rất phiền phức liền thuận tay đẩy một cái, muốn dẫn Tần Niệm Nguyệt lộ đuôi.

Sau khi vào ấp Phong Hiên, biết đó là địa bàn của Tạ Đĩnh, nàng không ở lại lâu, trở về lập tức hỏi thăm ngọn ngành với Điền ma ma. Lúc đó nàng mới biết, đồ vật trong ấp Phong Hiên đều là tâm huyết nhiều năm của Tạ Đĩnh sưu tầm, không cho phép người khác dễ dàng đặt chân vào.

Cũng có thể thấy, Tần Niệm Nguyệt là muốn dụ nàng đạp lên giới tuyến.

A Yên nắm rõ ý đồ, còn đặc biệt nói trước với bà mẫu một tiếng, tránh cho đến lúc đó không kịp phòng bị, trở tay không kịp.

Ai ngờ Tạ Đĩnh lại ném ra những mảnh vỡ này?

Nàng gả chồng xa xôi ngàn dặm, một thân một mình ở bên ngoài, vừa rồi nhớ nhung tổ phụ. Khi nãy gảy đàn không hầu vốn rất nhớ nhà, thấy Tạ Đĩnh ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, với vẻ mặt kiên quyết hạch tội, oan ức bỗng chốc ùa lên.

Phần Dương vương nổi danh bốn biển, nắm giữ quyền cao, uy hiếp chúng tướng, việc quân chính đều lão luyện thận trọng, đối với chuyện trong nội trạch lại điếc tai mù mắt đến mức này, không hỏi đầu đuôi đã định tội?

A Yên gần như cười lạnh, “Vương gia chẳng lẽ cho rằng là ta tự ý xông vào ấp Phong Hiên, thấy bùn đất này làm tinh xảo liền nảy sinh ý đồ xấu xa mà đập vỡ nó?”

Tạ Đĩnh nghe vậy, không khỏi nhíu mày.

Hắn không phải là người không nói lý lẽ.

Ấp Phong Hiên quả thật có quy tắc bất thành văn nhưng A Yên mới đến không biết nội tình, cho dù vô ý bước vào, hắn cũng không đến mức vì vậy mà truy cứu. Điều khiến hắn đau lòng chính là bức tượng bùn bị vỡ, là câu nói “chỉ là chuyện bùn đất thôi, vỡ rồi cũng không cần quá để ý” do Tần Niệm Nguyệt chuyển lời. Thái độ coi thường như vậy, cùng với hành vi đổi tân nương rồi vứt bỏ của Sở gia không khác gì, khinh mạn đến mức khiến người ta tức giận.

Hắn cố gắng đè nén lửa giận, lạnh giọng nói: “Nó không chỉ là bùn đất.”

“Ta đương nhiên biết!”

A Yên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sắc bén bức người của hắn, “Đại sư Huệ Chi là nhà điêu khắc bùn nổi tiếng, tác phẩm điêu khắc bùn của ông, cho dù không nói đến giá ngàn vàng, chỉ riêng tâm huyết, sự khéo léo, tấm lòng dồn vào đó, trong mắt người hiểu nghề đều là vô giá chi bảo. Quả cầu này ta từng nghe Từ gia tổ phụ nhắc đến, là tác phẩm đắc ý của đại sư Huệ Chi năm bốn mươi tuổi, ngàn vàng khó cầu.”

Bốn chữ “đại sư Huệ Chi” lọt vào tai, Tạ Đĩnh hơi ngẩn ra.

“Nàng biết ông ấy?”

A Yên không để ý đến câu hỏi của hắn, chỉ nói: “Điện hạ vừa đến đã vội vàng chỉ trích, hẳn là đã nghe lời nói một phía của biểu muội. Không biết nàng ta đã nói gì, mà lại khiến điện hạ tin tưởng không nghi ngờ như vậy?”

Thái độ này của nàng, so với sự cẩn trọng chu toàn của nàng mấy ngày trước, thật sự có chút sắc sảo.

Tạ Đĩnh lại cảm thấy sự việc có gì đó khác thường.

Cơn giận vẫn còn đang kích động trong lồng ng.ực, hắn cố gắng kiềm chế, lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, nói: “Vào phòng thưởng thức, không cẩn thận làm vỡ.”

A Yên như là cười lạnh, đột nhiên xoay người đi đến gian buồng.

Đó là nơi nàng cất giữ tranh chữ, cất giấu một nửa gia sản nàng mang từ kinh thành đến.

Bị oan uổng trong lòng đầy ấm ức, nàng mấy bước là chạy tới, đạp lên chiếc ghế tròn bên cạnh kệ sách, nhón chân xem xét giữa những hộp tranh được bày thành hàng, chọn lấy một chiếc có treo thẻ màu vàng nhạt rồi lấy xuống. Nàng thậm chí còn chưa xuống đất, đã nhân thế cạy chiếc thẻ ngà ra, lấy ra bức họa bên trong, kéo đứt sợi dây lụa buộc, một tay cầm trục tranh hơi nâng cánh tay, một bức họa tráng lệ liền rơi vào tầm mắt của Tạ Đĩnh.

Sóng nước gấm vóc, giang sơn vạn dặm.

Thật sự là hình ảnh được vẽ trên quả cầu bùn kia! Bởi vì trục tranh rộng lớn, so với trên quả cầu càng thêm hùng vĩ.

Hô hấp của hắn khẽ ngưng trệ.

A Yên đạp trên ghế tròn, cao hơn Tạ Đĩnh một chút, đưa bức họa kia đến trước mặt hắn, nói: “Đại sư Huệ Chi trước khi chìm đắm vào điêu khắc bùn từng học vẽ cùng Từ thái phó, những năm đầu còn có chút giao tình với gia tổ phụ. Tác phẩm điêu khắc bùn của ông, Từ thái phó đều sẽ phác họa lại, bức họa này càng là do chính tay ông vẽ, không khác gì bức tượng bùn kia.”

“Điện hạ có lẽ cảm thấy ta còn trẻ không biết gì, kiến thức nông cạn. Nhưng nói một câu tự đại, dựa vào giao tình của Từ thái phó và đại sư Huệ Chi, tượng bùn của ông ấy ta thấy còn nhiều hơn cả điện hạ.”

“Tượng bùn ông ấy làm những năm đầu mỏng manh dễ vỡ, khi di chuyển phải hết sức cẩn thận, ta dù có ngốc cũng không đến mức lấy nó ra mạo hiểm.”

“Huống chi, bức họa này ta đã thuộc lòng, không cần phải nâng niu xem xét!”

Nàng nói xong cơn giận, thấy ánh mắt Tạ Đĩnh vẫn còn lảng vảng trên bức họa, lại giận dỗi thu lại, không muốn cho hắn xem thêm.

Trong phòng đột nhiên chìm vào tĩnh mịch, như mực đặc ngưng đọng.

Ngoài cửa sổ, giọng nói cung kính của đám người hầu vang lên đúng lúc này, “Bái kiến Thái phi.”

Thời tiết vào buổi chiều đầu thu vẫn còn khá nóng.

Vốn dĩ hôm nay Võ thị định ở nhà nhàn rỗi, bà mặc một bộ áo sam đoạn mềm mại thoải mái, lúc này bước nhanh tới, vạt áo hơi phấp phới.

Bà xuất thân từ gia đình võ tướng, từ nhỏ đã cùng anh em học văn luyện võ, tuy không trở thành một nữ tướng lừng danh như Tĩnh Ninh quận chúa nhưng cũng có vài phần thủ đoạn nhanh nhẹn quyết đoán, tầm nhìn cũng rất lão luyện. Mấy hôm trước, khi A Yên nhắc tới chuyện Tần Niệm Nguyệt dẫn nàng đi ấp Phong Hiên, Võ thị đã thấy lạ, vừa rồi nghe Tạ Thục thông báo tin tức, lập tức nhận ra điều bất thường.

Lẽ ra chuyện này không lớn, không đáng để trưởng bối ra mặt.

Nhưng Sở thị dù sao cũng mới gả vào,Tạ Đĩnh lại dồn hết tâm tư vào quân chính, rất ít để ý đến nội trạch, thêm vào đó tính tình lại vừa ngang vừa cứng, nếu như chủ quan oan uổng cho con dâu mới khiến đôi phu thê vì chuyện này mà sinh ra hiềm khích, thành thân chưa được mấy ngày đã trở mặt, thật sự không ổn.

Võ thị không chậm trễ, bất chấp thời tiết nóng bức mà đến.

Vốn dĩ cho rằng tiểu cô nương sẽ bị đứa con trai kiêu căng chọc cho khóc, nào ngờ mang theo lo lắng tiến vào trong phòng, cảnh tượng lọt vào mắt lại hoàn toàn vượt quá dự liệu –

A Yên eo thon váy thêu, tuy vành mắt hơi đỏ nhưng tay cầm trục tranh đứng trên ghế tròn, vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng. Tạ Đĩnh thì quay lưng đứng trước bàn, thân hình cao ngất thẳng tắp hơi căng cứng, lúc nghe thấy tiếng bước chân quay đầu lại, trên mặt hắn rõ ràng còn có vẻ lúng túng chưa kịp che giấu hết, sắc mắt cũng hơi xấu hổ giống như bị người ta nghẹn họng vậy.

Võ thị có chút không hiểu ra sao, “Đây là…”

“Điện hạ hiểu lầm con dâu làm vỡ tượng đất ở ấp Phong Hiên, con dâu vừa mới giải thích rõ ràng, sao mẫu thân lại đột nhiên tới đây?” A Yên không ngờ bà mẫu lại đích thân đến, vội vàng xuống đất hành lễ.

Bên cạnh Tạ Đĩnh cũng mặt mày căng thẳng, im lặng chắp tay.

Võ thị vòng qua con trai, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai A Yên, nỗi lo lắng ẩn giấu đều hóa thành tiếng cười nhẹ đầy hứng thú, “Có chuyện gì vậy?”

Hiểu lầm đã được làm sáng tỏ, giải thích cũng không phiền phức.

A Yên nói ngắn gọn, không dài dòng.

Võ thị vốn dĩ muốn nhân cơ hội này hơi gõ Tần Niệm Nguyệt, nghe được lời tự chứng của A Yên, lại nhìn vẻ mặt lúng túng của Tạ Đĩnh liền biết chuyện này con dâu không hề có nửa điểm sai trái.

Bà bảo nha hoàn mang những mảnh vỡ bùn được đựng trong hộp gấm tới, thấy vật bị vỡ tan tành, vừa đau lòng vừa hơi lộ vẻ lạnh lùng trên mặt, nói với Tạ Đĩnh: “Nếu là Niệm Nguyệt cố ý làm vậy, sự việc tuy nhỏ nhưng không thể qua loa cho xong. Quận chúa nếu còn sống, chắc hẳn cũng không muốn nhìn con cái lớn lên thành cái dạng này, con nếu không bận thì cùng chúng ta đến Chiếu Nguyệt Đường một chuyến?”

Vừa nói, vừa dò hỏi nhìn về phía Tạ Đĩnh.

Tạ Đĩnh nghe vậy liếc nhìn A Yên.

Nếu là chuyện bình thường, loại chuyện tầm thường này trong nội trạch này hắn sẽ không bao giờ hỏi tới nhưng hôm nay thì… hắn nghe lời Tần Niệm Nguyệt nói một bên, cho rằng A Yên thật sự đã nói ra những lời khinh mạn như vậy, giận dữ tới chất vấn lạnh lùng, hành sự quá ngông cuồng khiến nàng oan ức.

Vẫn là nên cho một lời giải thích.

Tạ Đĩnh nhìn cô nương nhỏ đang cúi đầu không nói gì, với thói kiêu ngạo lạnh lùng mấy năm nay, không thể nói ra lời xin lỗi dỗ dành người, chỉ hơi lúng túng gật đầu nói: “Cùng đi vậy.”

…………..

Tần Niệm Nguyệt ngồi trên bồ đoàn, vẫn chưa biết đến những động tĩnh ở đằng xa.

Nàng đang dâng hương cho Lão thái phi Trịnh thị.

Sau khi Tĩnh Ninh quận chúa chiến tử, Trịnh thị gần như đau lòng đến chết đi sống lại, vì không muốn cháu ngoại đi vào vết xe đổ, mấy năm nay chỉ dạy nàng đọc sách làm thơ, dâng hương cắm hoa và những việc tao nhã khác, vô cùng cưng chiều.

Tần Niệm Nguyệt cũng rất thông minh, cầm kỳ thi họa đều khá tinh thông.

Ngay cả khả năng tính toán cũng ngày càng tăng.

Ví dụ như chuyện tượng đất, nàng thật ra cũng đã cân nhắc kỹ càng – ấp Phong Hiên là địa bàn của biểu ca Tạ Đĩnh, chuyện này đương nhiên do hắn quyết định.

Hắn lập tước quá sớm, tuy có thủ đoạn lạnh lùng nhưng muốn bằng thân phận thiếu niên trấn áp đám lão tướng đổ máu nơi biên cương, những lão thần mưu sâu tính kỹ, không phải là chuyện dễ dàng. Mấy năm nay, trên vai hắn gánh hai trách nhiệm vương vị và Tiết độ sứ, tâm tư hầu như đều dồn vào đó, đối với chuyện quân chính thì nắm chắc trong lòng bàn tay, tung hoành ngang dọc, đối với nội trạch thì hầu như không để ý, đều nhờ Võ thị quản lý.

Hắn vốn dĩ đã bất mãn với việc triều đình ban hôn, những ngày đầu mới cưới mấy đêm không về, đủ thấy sự phản kháng, thêm vào đó nàng lại luôn được trưởng bối khen ngợi, lời nói đương nhiên đáng tin hơn Sở thị.

Đến lúc đó cho dù Sở thị không nhận, cũng có thể đối chứng.

Lúc đó trong ấp Phong Hiên chỉ có nàng và Sở thị mỗi người dẫn theo nha hoàn, không có nhân chứng nào khác, nàng chỉ cần khẳng định tượng đất là do Sở thị làm vỡ, thì không ai có thể nói rõ được. Nhưng trước khi vào phòng, nàng thật ra đã lưu lại một chút tâm cơ, cố ý đợi A Yên đi vào rồi mới chần chừ một lát mới đi theo. Lúc các nàng đến gần phòng, chắc chắn có nha hoàn ở đằng xa chú ý, khi đối chứng đưa ra, có thể chắc như đinh đóng cột.

Đến lúc đó, dù không thể xác định được ai đã làm vỡ đồ vật, hành động tự ý vào phòng không nghe lời khuyên can của Sở thị cũng có thể được xác nhận thông qua lời khai của người hầu tận mắt chứng kiến, từ đó khẳng định Sở thị nói dối.

Như vậy, dù Sở thị có trăm miệng nghìn lời, cũng khó mà chối cãi.

Dựa vào sự yêu thương của ngọi tổ mẫu và sự thiên vị của các trưởng bối trong phủ dành cho nàng ta. Dù mợ có ý thiên vị bảo vệ, Sở thị cũng khó tránh khỏi thất bại trong cuộc đối chất này, khiến biểu ca Tạ Đĩnh sinh lòng bất mãn, sau đó hoàn toàn bị hắt hủi.

Đến lúc đó, dù mợ có xúi giục, e rằng cũng không dám đến ngủ lại nữa.

Chỉ cần Sở thị bị biểu ca ruồng bỏ, vừa thành hôn đã mang tiếng xấu, thân phận vương phi cũng chỉ còn trên danh nghĩa, thì nàng có thể…

Tần Niệm Nguyệt từ từ đốt hương, thầm tính toán.

Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng người hầu cung kính bẩm báo, nàng nhìn theo động tĩnh, thấy ngoài sân bóng người lay động, Thái phi Võ thị dẫn theo Tạ Đĩnh và A Yên khoan thai bước tới, vòng qua bình phong Tùng Hạc Diên Niên, đi về chỗ ở của lão thái phi.

Lông mày Tần Niệm Nguyệt khẽ nhếch lên, tay nàng mất đi phân nửa, nhang tàn được vùi tỉ mỉ lập tức nứt toác.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.