Giả A Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 36: Cậu ấy là gì của cậu



Quý Tiêu không kịp ngăn cản Quý Tiểu Phong.

Chuột như bị sét đánh, cả người đứng khựng lại, không thể động đậy.

Quý Tiểu Phong tránh xa cái chân gà rơi xuống, lùi lại một bước, nhìn Chuột đang há hốc miệng, kỳ quái hỏi: "Anh Chuột, sao vậy?"

"Ha ha, không có gì đâu." Chuột là người thông minh, thấy sắc mặt Quý Tiêu không vui, cậu ta cố gắng làm ra vẻ không có chuyện gì, nhặt chân gà lên, rửa qua dưới vòi nước rồi tiếp tục ăn.

.

Sáng sớm, ngồi trước bàn ăn, Quý Tiêu, Ngu Dật Hàm và Chuột rơi vào bầu không khí im lặng kỳ quái.

May mắn là Quý Tiểu Phong rất hay nói, thỉnh thoảng lại tìm Ngu Dật Hàm nói vài câu, giúp không khí bớt căng thẳng. Bà ngoại là người mù, lại có thính lực kém, có lẽ cũng không nhận ra gì.

Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc, thời gian cũng đã trôi qua kha khá.

Quý Tiêu đeo ba lô cho Quý Tiểu Phong, đội mũ bảo hiểm cho cậu bé, rồi ôm cậu bé lên xe điện của Chuột.

Quý Tiểu Phong không nỡ rời đi, nói lời tạm biệt với Ngu Dật Hàm và Quý Tiêu.

"Anh tiểu Hàm, lần sau lại đến chơi với em và anh hai nhé!" Quý Tiểu Phong nói với Ngu Dật Hàm.

Ngu Dật Hàm dịu dàng đáp lại một tiếng "Ừ".

"Anh Quý, chúng mày... chúng mày..." Chuột nhìn Quý Tiêu và Ngu Dật Hàm, muốn nói gì đó nhưng lại thấy Quý Tiểu Phong đang ở bên cạnh, còn phải đưa cậu bé đi học, không thể nói được, đành ngượng ngùng gãi đầu: "Thôi, tao đưa Tiểu Phong đi học đã."

Quý Tiêu hiện tại cũng đang rối loạn, chỉ có thể nói với Chuột: "Lúc nào có thời gian tao sẽ nói với mày."

.

Quý Tiêu và Ngu Dật Hàm nhìn Chuột lái xe điện đưa Quý Tiểu Phong đi qua con đường nhỏ.

Dưới tầng chỉ còn lại hai người họ.

Ngu Dật Hàm nhìn Quý Tiêu.

Quý Tiêu sẽ nói với Chuột về mối quan hệ của họ như thế nào?

Anh khẽ nuốt nước bọt, rất muốn hỏi, nhưng biết hiện tại Quý Tiêu đang rối loạn, không muốn làm Quý Tiêu thêm căng thẳng.

Ngu Dật Hàm nhìn sắc mặt Quý Tiêu vẫn chưa tốt lắm, sau đó nói: "Chúng ta chuẩn bị đi bệnh viện nhé."

Quý Tiêu đáp lại một tiếng "Ừ".

.

Quý Tiêu và Ngu Dật Hàm về nhà chuẩn bị đồ đạc đơn giản một chút, lúc ra ngoài, Quý Tiêu lại nói với Ngu Dật Hàm: "Cậu đợi tôi chút."

Ngu Dật Hàm nhìn Quý Tiêu đi vào hành lang, hỏi: "Cậu định làm gì vậy?"

Quý Tiêu quay lại nhìn anh: "Tôi đi lấy xe máy của tôi ra."

Ngu Dật Hàm nói: "Không cần đâu, tôi đã bảo tài xế đến đón rồi."

"Thôi, đừng, khu này ngập nước nhiều quá, xe chạy qua chắc chết máy mất." Quý Tiêu thở dài. “Tôi sẽ lái xe máy chở cậu đi."

Ngu Dật Hàm hơi nhíu mày: "Đường ở đây không tốt, giờ cậu lại không thích hợp đi xe."

Quý Tiêu vốn định nói không sao, nhưng nhìn Ngu Dật Hàm, nghĩ đến việc mình đang mang thai, cũng hiểu Ngu Dật Hàm sẽ lo lắng cho đứa bé, đành dừng lại.

"Vậy..."

Ngu Dật Hàm nói: "Chỗ này cách đầu ngõ không xa, tôi bảo tài xế dừng xe ở đó, chúng ta đi bộ qua."

.

Quý Tiêu và Ngu Dật Hàm chọn những chỗ có thể bước qua mà đi, vừa đúng lúc nhìn thấy xe của tài xế cũng đã đỗ ở đó.

Nhưng từ nơi xe dừng đến đó vẫn còn một đoạn khá dài, toàn là nước, gần như thành một cái ao nhỏ, không có chỗ nào để đi.

Tài xế mặc vest bước xuống, nhìn đống nước lớn trước mắt, cũng không biết phải làm sao.

Quý Tiêu thở dài, đoán chắc người này ngoài ngõ Ô Nê ra, chắc chẳng bao giờ đến mấy nơi thế này, chưa gặp phải chuyện như thế này bao giờ.

"Thiếu gia, có cần tôi gọi người đến hút nước không?" Tài xế hỏi Ngu Dật Hàm.

"Không cần phiền phức vậy đâu." Quý Tiêu nghe vậy thì cảm thấy không cần làm to chuyện, quay sang hỏi Ngu Dật Hàm: "Chúng ta trực tiếp lội qua nước đi?"

Ngu Dật Hàm gật đầu đồng ý.

Quý Tiêu cúi xuống xắn quần, nhìn thấy phía trước là vũng nước bẩn, rồi mới nhớ ra điều gì đó, quay sang nói với Ngu Dật Hàm: "Tôi quên mất, đường này không có ai đến làm vệ sinh nên nước có thể hơi bẩn, cậu cố chịu nhé."

Ngu Dật Hàm nhìn Quý Tiêu xắn quần, để lộ ra cổ chân thon dài đẹp mắt, rồi nghĩ đến việc Quý Tiêu sẽ phải bước vào vũng nước bẩn, không nói gì.

Khi Quý Tiêu vừa xắn xong quần và chuẩn bị bước đi, Ngu Dật Hàm đột nhiên kéo hắn lại.

"Sao vậy?" Quý Tiêu nhìn Ngu Dật Hàm, còn tưởng anh không muốn đi, cười một tiếng: "Được rồi, thiếu gia, nếu cậu thực sự thấy nước bẩn thì bảo người ta hút đi! Tôi đi trước đây..."

Vừa cười vừa chuẩn bị bước đi, ngay lúc đó, Quý Tiêu cảm nhận được Ngu Dật Hàm đột ngột ôm lấy eo hắn. Khi hắn kịp phản ứng lại thì đã bị Ngu Dật Hàm bế ngang lên.

"Cái đệt!" Quý Tiêu trợn mắt, mặt đỏ bừng. “Cậu làm gì vậy?"

Ngu Dật Hàm cao lớn, sức mạnh cũng rất đáng ngạc nhiên, bế Quý Tiêu cao 1m80 mà không hề tốn sức gì, nhìn Quý Tiêu bằng đôi mắt đen như mực, nói nhỏ: "Tôi sẽ bế cậu qua đó."

Đây là lần đầu tiên Quý Tiêu bị ai đó bế theo kiểu "công chúa", tài xế kia vẫn đứng ngây ra nhìn hai người, rõ ràng cũng bị sốc, Quý Tiêu càng xấu hổ hơn, mặt đỏ bừng.

"Đừng! Tôi có phải kiểu yếu đuối như vậy đâu, mau thả tôi xuống. Nếu bị người ta thấy, tôi không thể sống nổi ở đây nữa!" Quý Tiêu thấp giọng trách móc, cố gắng vùng vẫy.

Ngu Dật Hàm không thả hắn ra, an ủi: "Không ai nhìn thấy đâu."

"Cậu, tài xế của cậu không phải là người sao?" Quý Tiêu tức giận nói.

"Anh ấy sẽ không nói linh tinh đâu."

"Ngu Dật Hàm! Tôi giận rồi đấy!" Quý Tiêu đỏ mặt, thật sự không thể quen được với tình huống này.

Ngu Dật Hàm dừng lại một chút, nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: "Quý Tiêu, sáng nay nước rất lạnh, bên trong lại rất bẩn, có thể có ký sinh trùng. Tôi không muốn lát nữa cậu lại cảm thấy khó chịu. Cậu cũng phải chú ý đến sức khỏe, được không?"

Quý Tiêu nhìn Ngu Dật Hàm.

Ánh mắt Ngu Dật Hàm đen kịt, phản chiếu hình bóng Quý Tiêu, giọng nói tuy không còn lạnh lùng như trước, nhưng cũng không mềm mỏng hơn là bao, chỉ là kiểu nói bình thản, nhưng lại bộc lộ rõ sự quan tâm và lo lắng của anh.

Đó có lẽ là sự dịu dàng đặc biệt của Ngu Dật Hàm, một người cao ngạo và nghiêm khắc

Nhưng cũng vừa kiềm chế lại vừa chân thành.

.

Trong lòng Quý Tiêu rung động, mặt đỏ bừng, cuối cùng nhịn nhục, chôn mặt vào lòng Ngu Dật Hàm, im lặng đồng ý.

Từ trước tới giờ, hắn luôn một mình gánh vác mọi thứ, chăm sóc cho người khác, nhưng khoảnh khắc này, hắn rõ ràng nhận ra mình đang được một người nâng niu trong lòng bàn tay.

.

Không khí sau cơn mưa rất trong lành, có một chút mùi đất và cỏ nhưng không hề khó chịu, gió mang đến một cảm giác mát mẻ dễ chịu.

Những bông hoa sao ở góc đường sau một đêm mưa gió vẫn kiên cường nở rộ với sức sống mạnh mẽ, chỉ có hoa lá buổi sáng có chút sương mai, hơi cong xuống trông như e thẹn.

...

Ngu Dật Hàm bế Quý Tiêu rất vững vàng, bước qua vũng nước, đặt hắn vào xe.

Khi tài xế mở cửa cho hai người, nhìn thấy Ngu Dật Hàm vốn lạnh lùng ít nói mà giờ lại dịu dàng dỗ dành người trong lòng, anh ta càng ngạc nhiên, nhưng cũng không dám thể hiện quá, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, rồi quay lại ngồi vào xe.

Khi xe chạy về bệnh viện, Quý Tiêu quay lại, nhìn thấy đôi giày và ống quần của Ngu Dật Hàm bị ướt và dính bẩn, nghĩ tới anh luôn rất chú ý đến hình thức, cảm thấy hơi áy náy, nói: "Biết thế đã bảo người ta hút nước đi."

Ngu Dật Hàm nhẹ nhàng nói: "Tôi không muốn để cậu phải chờ lâu."

.

Khi xe đến bệnh viện ba sao gần đó, họ dừng lại.

Quý Tiêu và Ngu Dật Hàm cùng đi vào bãi đậu xe dưới lòng đất, Quý Tiêu chợt nhớ mình phải làm xét nghiệm, có chút do dự.

Từ khi Quý Tiêu phát hiện mình không phải Alpha mà là Omega, hắn luôn tránh những bệnh viện chính quy, vì dù sao giới tính của hắn và trong hộ khẩu là không giống nhau.

Ngu Dật Hàm nhận ra sự lo lắng của Quý Tiêu, nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ nói với bệnh viện."

Quý Tiêu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

.

Sau khi cố gắng chịu đựng cảm giác kỳ lạ, Quý Tiêu làm các xét nghiệm cần thiết cho Omega mang thai, cảm giác như mình đang mơ, hắn không thể tin được là mình không chỉ đến một bệnh viện chuyên khoa Omega mà còn vào thẳng khoa sản ngay lần đầu.

Ngu Dật Hàm đi lấy giấy tờ, bảo Quý Tiêu ngồi nghỉ một chút.

Quý Tiêu ngồi ở phòng chờ, đang mơ màng chờ kết quả.

Trong đầu hắn lúc này rất mơ hồ.

Dù thể chất rất tốt, nhưng trước kia hắn đã làm rất nhiều công việc bán thời gian, còn từng đánh nhau, không biết liệu có ảnh hưởng gì không?

Ngu Dật Hàm quan tâm mình như vậy, có phải anh cũng rất muốn đứa trẻ này không? Nếu có chuyện gì xảy ra, liệu anh có buồn không?

.

Đang miên man suy nghĩ, một Omega nam đỡ bụng đi qua cùng với chồng, Quý Tiêu nhìn thấy bụng tròn căng của người đó, cơ bụng bất giác co lại.

Chỉ cần đến kiểm tra đã khiến hắn thấy rất kỳ lạ, không thể tưởng tượng nếu bụng hắn ngày càng to lên thì sẽ như thế nào.

Ngay sau đó, Alpha bên cạnh Omega nam đó ôm lấy cậu ta, thì thầm một câu gì đó. Cậu ta cười nhẹ rồi gật đầu, trông rất ngọt ngào và đầy tình cảm.

Quý Tiêu nhớ lại hình ảnh Ngu Dật Hàm đã đi cùng hắn, rồi cố gắng thư giãn, hít một hơi thật sâu.

.

Quý Tiêu đợi một lúc rồi vào nhà vệ sinh, khi bước ra đang định quay về, hắn nhìn thấy một bà bầu vô tình trượt chân.

Hắn lập tức đưa tay đỡ lấy cô.

Đó là một Omega nữ, bụng đã khá lớn, khi bị ngã thì giật mình và kêu lên một tiếng nhỏ.

Sau khi được Quý Tiêu đỡ, cô vội vàng giữ bụng và cảm ơn hắn.

"Chị dâu!" Một Omega nam chạy đến từ phía sau bà bầu. “Ôi trời! Chị dâu! Em vừa mới lấy giấy xét nghiệm giúp chị, quay lại thì chị suýt nữa ngã. Làm em sợ chết khiếp!"

"May mà có người ta giúp đỡ..." Omega nam nhìn thấy Quý Tiêu đứng bên cạnh, không khỏi đỏ mặt. “Cảm ơn anh, anh đẹp trai!"

Quý Tiêu đáp: "Không có gì."

Mặc dù biết rằng những Alpha đến chuyên khoa Omega thường là đã có gia đình, nhưng Omega nam này nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Quý Tiêu vẫn không nhịn được, ôm hy vọng thử dò hỏi: "Anh đẹp trai, nhìn cậu cũng không lớn tuổi lắm, có phải là đến cùng chị dâu hay ai đó để làm kiểm tra thai không?"

Quý Tiêu nhận ra Omega nam này có vẻ nghĩ hắn là Alpha, và nghĩ rằng mình đến đây để làm kiểm tra thai, đành ngượng ngùng cười nói: "Không phải."

Omega nam có chút thất vọng, nhưng vẫn không từ bỏ, hỏi tiếp: "Vậy, cậu đến đây cùng người yêu sao?"

Quý Tiêu ngừng lại một chút.

Vào khoảnh khắc này, hắn không biết phải trả lời thế nào.

Ngay khi hắn đang ngần ngại, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau. “Cậu ấy đến cùng tôi."


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.