Hứa Nhiên nhìn thấy cô ngơ ngác, còn cho rằng cô bị dọa sợ, hai người chậm rãi đi xuống lầu, khi đến hành lang, đột nhiên cậu ấy hỏi: “Cậu có quen Trì Khâm không?”
Lâm Miên quay đầu nhìn cậu ấy.
Đôi mắt cô gái trong veo, sạch sẽ và dịu dàng như dòng suối mát giữa hè.
“Không quen biết, sao vậy?”
Hứa Nhiên nói: “Không có gì, chỉ là lúc nào đi cùng cậu cũng bắt gặp anh ta thôi.”
Lâm Miên không nói gì, toà giảng đường cũng chỉ có nhiêu đó, cho nên việc chạm mặt nhau cũng là điều dễ hiểu, bình thường rất hiếm khi có ai chắp nối hai người bọn họ lại với nhau.
Ngày mai là đại hội thể thao, tiết tự học tối nay của khối 11 bị hủy bỏ, kế hoạch học bù của Lâm Miên và Hứa Nhiên cũng được nghỉ một ngày.
“Ngày mai chân cậu có chạy được không?” Hứa Nhiên thấy cô bước đi có chút kỳ lạ, nên nhất quyết muốn đưa cô về nhà, mặc dù không có tiết tự học buổi tối nhưng lúc tan học cũng đã hơn tám giờ rồi.
Lâm Miên không từ chối nữa: “Có chút đau, ngủ một đêm sẽ ổn thôi.”
Hai người đều không giỏi nói chuyện, họ lặng lẽ đi đến đầu hẻm, Lâm Miên nhìn thấy bóng người đứng trong hẻm, lặng lẽ cong môi dưới, đến thì tốt quá.
“Tớ phải đi mua chút đồ, nếu không cậu về trước đi?” Lâm Miên mím môi nhìn Hứa Nhiên.
“Để tớ đi cùng cậu.”
Lâm Miên ngẩng đầu nhìn cậu ấy, ngập ngừng nói: “Không tiện lắm, tớ muốn mua đồ dùng cá nhân…”
Nghe được lời cô nói, tai Hứa Nhiên đỏ bừng: “Vậy tớ đi trước.”
Lâm Miên tạm biệt người ấy xong, một mình đi vào con hẻm. Cô vừa bước vào bóng tối, đã bị người túm tóc đẩy vào tường. Cô khó khăn ngước mắt lên, nhìn mấy nữ sinh đối diện, lần này Yến Kinh rất cẩn thận, còn mang theo đồng bọn.
Trên tay bọn họ còn có gậy gộc và máy ảnh, họ lao tới xé rách áo Lâm Miên.
Lâm Miên không phản kháng, nghe bọn họ chửi bới thô tục và cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình.
Hứa Nhiên đi được một đoạn thì điện thoại di động reo lên, cậu ấy nhìn thấy là cuộc gọi của Lâm Miên: “Lâm Miên, sao vậy?”
Bên kia không có giọng nói của Lâm Miên, cậu ấy nghe thấy tiếng người rất ồn ào, tất cả đều là câu chửi mắng thô tục, còn có tiếng nữ sinh khóc thút thít, tim cậu ấy chợt thót lại, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy trở về.
Khi nhìn thấy một màn đó, hai mắt Hứa Nhiên mở to.
Lâm Miên đang dựa vào tường, trên mặt có rất nhiều vết đỏ, tóc rối bù, nhìn thấy cậu ấy chạy tới, ánh mắt hoảng sợ chợt lóe lên tia hy vọng.
Nghe thấy tiếng bước chân, mấy người xung quanh đều dừng tay, ngoại trừ Yến Kinh, trên mặt những người còn lại đều hiện lên vẻ chột dạ, lùi về sau vài bước, Hứa Nhiên nhìn bọn họ một lượt, sau đó đỡ Lâm Miên đứng dậy.
“Cậu muốn giúp nó sao?” Yến Kinh nhìn gương mặt lo lắng của Hứa Nhiên, hỏi một câu.
Hứa Nhiên nhặt chiếc ba lô bị ném trên mặt đất lên: “Đây là bạo lực học đường, tôi nhất định sẽ xử lý, mặc kệ là ai.”
Lâm Miên không quay đầu lại, để Hứa Nhiên đưa cô rời đi. Đột nhiên Yến Kinh hét lên về phía bọn họ: “Nó không thích cậu, nó chỉ lợi dụng cậu mà thôi!”
Yến Kinh nhớ đến lần trước Lâm Miên bất ngờ phản kích, chẳng phải là để chọc giận cô ta, chờ cô ta quay lại trả thù sẽ nhân cơ hội cho Hứa Nhiên nhìn thấy sao.
Chỉ có người có gia thế tốt như Hứa Nhiên mới có thể thực sự ngăn được.
Lâm Miên nghe được lời nói của cô ta, đã chuẩn bị tinh thần từ trước để biểu cảm trên mặt mình không quá hớ hênh, cô lén liếc nhìn Hứa Nhiên, thấy chàng trai không có chút thay đổi nào.
“Tớ đưa cậu về trước.”
Sau khi vào nhà Lâm Miên, cô rót cho Hứa Nhiên một ly nước, hai người ngồi trên ghế sô pha, không nói gì.
Hứa Nhiên nhìn vẻ mặt thờ ơ của cô, như thể đã quen rồi, ngập ngừng hỏi: “Đã bao lâu rồi?”
“Kỳ nghỉ hè trước khi lên lớp 11.”
Hứa Nhiên ngẫm nghĩ, thì ra mọi chuyện đều để lại dấu vết. Sau khi khai giảng, Lâm Miên càng ngày càng trầm mặc, còn thường xuyên vắng mặt trong tiết thể dục giữa giờ, cậu ấy đưa tay cầm lấy cái ly ấm áp: “Thật xin lỗi. Tớ là lớp trưởng, nhưng lại không hề phát hiện ra chuyện gì.”
“Không, đó là chuyện của tớ.” Lâm Miên nhẹ giọng trả lời.
Hứa Nhiên nhìn vết thương trên đầu gối của cô, đứng dậy: “Để tớ đi mua thuốc cho cậu.”
“Nhà tớ có, lát nữa tớ sẽ tự bôi.”
Hứa Nhiên không biết cô đã bị đánh bao nhiêu lần nên mớᎥ có thể chuẩn bị thuốc sẵn như vậy: “Cậu có bằng chứng tố cáo việc bạo lực học đường của họ không?”
Lâm Miên gật đầu: “Trong điện thoại có ghi âm và một vài đoạn video. Lát nữa tớ gửi cho cậu.”
“Được.” Trong lòng Hứa Nhiên có chút chua xót, cậu ấy nhớ rõ lúc học lớp 10, tuy Lâm Miên cũng rất trầm lặng, nhưng không phải loại trầm mặc đầy áp lực như bây giờ, áp lực đến mức khiến người ta không thở nổi, chỉ còn cảm nhận được cơn đau đớn nơi lồng ngực.
Lúc rời đi, Hứa Nhiên vẫn không nhịn được, đưa tay sờ mái tóc mềm mại của cô gái, cảm giác được cơ thể người trước mặt cứng đờ, cậu ấy cười khẽ nói: “Nghỉ ngơi cho khoẻ, mọi chuyện sẽ được giải quyết thôi.”
Lâm Miên gật đầu.
Sau khi tiễn Hứa Nhiên đi, cô vào phòng ngủ, lục lọi hòm thuốc ở cạnh giường, lấy tăm bông và băng keo cá nhân ra, nhìn lọ povidine trống không, thở dài một tiếng.
Đúng là loạn hết cả rồi.
Vẫn phải đi xuống nhà thuốc gần đó, khi đi ngang qua lối vào siêu thị, cô dừng lại.
Gió đêm thổi qua, đầu thiếu niên hơi cúi xuống, sườn mặt sắc bén, đầu ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, nghe thấy tiếng bước chân liền nhìn về phía Lâm Miên.
Đôi mắt anh tối đen và thờ ơ.
Dưới mắt có một vệt máu đỏ tươi.