Phó Nham Phong tới nơi khác nhập hàng, lúc về khoảng bốn giờ chiều, vừa bước vào đã nghe Trương Dương bảo có người tìm.
“Gần một tiếng đồng hồ rồi, vừa lên tầng, em bảo cậu ấy gọi cho anh thì không gọi, còn dặn em đừng gọi.”
Trương Dương mới tới nửa tháng trước, lớn hơn Giang Vân Ý hai tuổi, đi làm được hai năm, cuối năm nhà máy đóng cửa, tiền lương chưa lấy được đã rơi vào cảnh thất nghiệp, về quê nhà tìm việc thì gặp cửa hàng của Phó Nham Phong, đúng lúc anh đang thiếu người nên giữ lại.
Nghe Trương Dương nói vậy, Phó Nham Phong không lên tầng ngay, ra xe vác một bao tải xuống trước rồi giao cho Trương Dương xếp lên kệ, sau đó mới lên tầng.
Từ cửa tầng hai, vừa liếc mắt anh đã thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi trước quầy, thiếu niên ngồi nghiêng so với cầu thang, tay cầm điện thoại chơi trò chơi.
Đầu hơi cúi, mái tóc đen mềm mại càng làm nổi bật gương mặt và vành tai trắng ngần, cằm hơi nhọn nhưng góc mặt mượt mà, nhìn qua được nuôi dưỡng khá tốt.
Áo khoác lông thủ công tinh tế, quần legging ôm lấy đôi chân phối với đôi bốt Martin màu kaki, so với năm ngoái, mùa đông năm nay Giang Vân Ý rõ ràng chú ý đến cách ăn mặc hơn nhiều.
Con trai dì bán hàng mà Phó Nham Phong từng thuê bảo bà về nhà đón đưa cháu nội đi học nên làm được một tháng thì nghỉ. Thật ra ngoài kỳ nghỉ đông và hè, khách đọc sách trong tiệm không đông lắm, nên cuối năm ngoái Phó Nham Phong đã dọn hết đồ uống và đồ ăn vặt xuống tầng một để bán cùng đồ dùng khác, tiền trừ thẳng vào tài khoản của khách hàng, ngoài tiết kiệm chi phí thuê nhân công còn thúc đẩy khách hàng nạp phí.
Ngoài Giang Vân Ý, bên cạnh quầy có mấy người ngồi, thậm chí có người ngồi bên trong quầy, quầy hình quạt màu trắng không bán đồ đã biến thành chiếc bàn đọc sách với thiết kế độc đáo, vì thế hiện tại vẫn được trưng ở đấy chứ không bán đi.
Cách ba mét, dường như Giang Vân Ý cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Phó Nham Phong, chợt ngẩng đầu, quay về phía cầu thang.
Phó Nham Phong sờ đồng hồ trên cổ tay, Giang Vân Ý cúi đầu nhìn đồng hồ của mình, nhớ tới hai chiếc giống hệt nhau, mặt từ từ ửng đỏ.
Hai người cùng xuống tầng, Phó Nham Phong xách balo và túi hành lý, Trương Dương vừa sửa sang lại kệ sách vừa quay đầu nhìn bọn họ, thoải mái bắt chuyện: “Anh Nham Phong, đây là em trai anh à? Em họ bên nội hay bên ngoại vậy?”
Phó Nham Phong: “Cùng một mẹ, xem như em ruột.”
Mặt Giang Vân Ý càng đỏ hơn.
Trương Dương hiểu ra: “Mẹ anh nhận con nuôi à…”
Phó Nham Phong giới thiệu Giang Vân Ý với Trương Dương: “Em ấy tên Giang Vân Ý, đang học ở Thượng Hải, sắp thi đại học.”
Giới thiệu xong, Trương Dương ở lại trông cửa hàng, buổi tối Phó Nham Phong mang Giang Vân Ý về nhà dùng bữa.
Trên đường về, xe đi chậm rãi, hai người từ từ tán gẫu.
Phó Nham Phong: “Em về từ bao giờ? Sao về mà không báo một tiếng.”
Giang Vân Ý nhỏ giọng hừ một tiếng: “Lúc trước em nói với anh bao giờ được nghỉ rồi.”
Giang Vân Ý cúi đầu túm góc áo, thì thầm: “Muốn tạo bất ngờ cho anh, nhưng anh không ở cửa hàng, chỉ có anh kia.”
Phó Nham Phong giải thích: “Cậu ấy mới tới không lâu, dạo này bận quá, quên nói với em.”
Lúc này Giang Vân Ý mới nhớ ra mà hỏi: “Sao hôm nay dì không ra cửa hàng ạ?”
Rất nhanh sau đó Giang Vân Ý đã biết Phó Nham Phong bận rộn đến nhường nào, thì ra không phải mỗi hôm nay Ngô Văn Hà không ra mà từ nửa tháng trước, trong người không thoải mái nên vẫn tĩnh dưỡng ở nhà. Phó Nham Phong bận rộn một phần là do về nhà chăm sóc Ngô Văn Hà, giờ cơm phải về nên mới thuê Trương Dương hỗ trợ trông cửa hàng, mỗi ngày hai bữa gọi thức ăn ngoài.
“Ngoài Trương Dương, thi thoảng có học sinh làm bán thời gian, em bận học nên anh không nói hết.”
“Không sao, không sao hết.” Lúc này Giang Vân Ý thừa nhận mình quá trẻ con, Phó Nham Phong đã vất vả như thế, bản thân lại giận dỗi, cậu lập tức ném Trương Dương ra sau đầu, quay người về phía anh, “Dì không sao chứ anh?”
“Dạo này hay chóng mặt, anh đưa mẹ tới bệnh viện huyện kiểm tra rồi, bác sĩ bảo bệnh cũ, kê thuốc hạ huyết áp và một số thuốc khác.”
Từ lần trước Ngô Văn Hà suýt ngã ở cửa hàng, Phó Nham Phong không cho bà ra nữa, dặn bà ở nhà nghỉ ngơi, bản thân thì chạy hai đầu nhà và cửa hàng.
Giang Vân Ý bất an: “Hay đưa dì lên bệnh viện lớn ở thành phố được không anh?”
Phó Nham Phong duỗi tay xoa đầu cậu: “Ừ, anh cũng định thế, năm sau đi.”
Giang Vân Ý nắm tay Phó Nham Phong, hôn một cái lên mu bàn tay anh.
Xe tới gần nhà, Phó Nham Phong kéo phanh tay, quay người nhìn Giang Vân Ý.
Giang Vân Ý tự giác lại gần, nhắm hai mắt lại.
Phó Nham Phong không nhắm mắt, nắm lấy cổ tay cậu, hơi cúi đầu ngậm lấy đôi môi thiếu niên, ngắm cậu ở cự ly gần, hàng mi run nhẹ, nhìn ra cậu được hôn thoải mái.
Đôi môi tách ra, Giang Vân Ý mở mắt, thấy Phó Nham Phong nhìn mình chăm chú thì ngại ngùng: “Anh không nhắm mắt.”
“Đến trước ăn tết.” Giang Vân Ý tính ngày, “Em đặt vé khứ hồi rồi, còn tầm bảy, tám ngày.”
Nếu không mua vé trước, đến lúc đấy người người về quê rất khó mua.
Phó Nham Phong: “Ừ, năm nay có thể ăn tết ở nhà rồi.”
Không bao giờ phải lang thang bên ngoài nữa.
Không chờ Giang Vân Ý đáp lời, Phó Nham Phong chỉ cổ tay cậu: “Đồng hồ vừa nhỉ.”
“Hình như cái của anh to hơn thì phải?” Giang Vân Ý cúi đầu so sánh, “Em đeo cái này là vừa.”
Phó Nham Phong chưa bảo cái trên tay mình dành cho nam, còn của Giang Vân Ý là nữ, bởi của nam quá lớn, Giang Vân Ý đeo không vừa.
Nhưng ngoài kích cỡ khác nhau, vẻ ngoài thoạt nhìn gần như giống nhau.
Gần nửa năm không thấy, gặp lại Ngô Văn Hà, Giang Vân Ý nhận ra khí sắc bà giảm hẳn, như thể tới mùa đông, cơ thể tự động tắt nguồn tiết kiệm năng lượng, hai mắt lờ đờ không có sức sống, nếp nhăn trên da cũng rõ ràng.
Ngô Văn Hà dựa vào đầu giường, đắp chăn, trong lòng ôm túi chườm nóng năm ngoái Giang Vân Ý tặng, thấy cậu thì đặt túi xuống, kéo tay cậu: “Dì không biết hôm nay Tiểu Vân về, nếu không đã bảo Nham Phong thịt gà.”
“Không cần phiền như thế đâu dì.” Giang Vân Ý trả lời, “Gà giữ lại để đẻ trứng, con ăn trứng gà là được, lúc trước không mang trứng gà đi, lần này con về ăn bù!”
“Ừ, ừ, con ăn bao nhiêu cũng được.” Ngô Văn Hà nắm chặt tay Giang Vân Ý.
Giang Vân Ý lo lắng: “Dì ơi, sức khỏe dì sao rồi?”
Ngô Văn Hà xua tay: “Không có vấn đề gì lớn, bệnh cũ thôi, chỉ có anh Nham Phong của con làm quá lên, không cho dì làm cái này, không cho dì làm cái kia, dì thấy ấy mà, con người không được nhàn rỗi quá, nhàn rỗi quá sức khỏe lại có vấn đề.”
“Sang năm chúng ta lên thành phố kiểm tra nhé dì.” Giang Vân Ý mím môi, “Sức khỏe là quan trọng nhất.”
Ngô Văn Hà hiền từ xoa đầu cậu, bất đắc dĩ cười nói: “Ừ, dì nghe con.”
Một lát sau, Ngô Văn Hà hỏi cậu: “Mẹ có biết con về đây không?”
“Mẹ con biết ạ, con bảo nghỉ đông sẽ về thăm bạn, trước tất niên sẽ quay về.” Giang Vân Ý thở dài, “Con muốn ăn tết với dì.”
Nói xong lời này Giang Vân Ý mới nhớ lúc nãy trên xe cậu định nói gì đó mà chưa nói được, cậu muốn nói nếu được ở lại ăn tết thì tốt, còn chưa mở miệng thì Phó Nham Phong đã bàn về chuyện đồng hồ, thế là cậu quên mất.
Ngô Văn Hà: “Dì cũng hy vọng con ở lại ăn tết, nhưng bây giờ mẹ con về đón, con vẫn nên ở bên mẹ thì hơn.”
Lần này Giang Vân Ý về có mang bánh Palmier bên Thượng Hải, đây là một loại bánh xốp có hình dạng vừa giống cánh con bướm vừa giống hình trái tim, cậu ăn thì thấy ngon nên thường xuyên xếp hàng mua, cũng muốn Phó Nham Phong và Ngô Văn Hà nếm thử nên cẩn thận xếp hai túi vào hành lý đem về.
Vì nguyên nhân sức khỏe nên không Ngô Văn Hà không ăn được nhiều đồ ngọt, Giang Vân Ý mang bánh ra, dặn bà ăn vừa phải, nếm hương vị là được, Ngô Văn Hà nếm thử một miếng nhỏ thì cảm thấy không tồi nên ăn luôn cả cái.
Trong lúc Giang Vân Ý và Ngô Văn Hà hàn huyên, Phó Nham Phong ở phòng bếp nấu cơm, hiện tại Ngô Văn Hà đi đứng khó khăn, thử xuống giường mấy lần nhưng đi chưa được hai bước đã chóng mặt, Phó Nham Phong không cho bà đi lung tung nên mang hẳn cơm vào phòng.
Vì an toàn nên phòng WC có thêm ghế nhựa cho bà ngồi tắm.
Hiện tại sức khỏe Ngô Văn Hà suy yếu, Giang Vân Ý cũng khó chịu vô cùng, buổi tối đi tắm thấy chiếc ghế nhựa kia, hai tay che mắt quay lưng về phía Phó Nham Phong, nghẹn ngào: “Năm sau anh nhất định phải đưa dì tới bệnh viện lớn kiểm tra.”
Phó Nham Phong sợ cậu lạnh, dội nước ấm lên người cậu, lòng bàn tay vỗ lưng, Giang Vân Ý run vai khóc mãi không ngừng, Phó Nham Phong nắm vai quay người lại, nhìn thẳng cậu: “Em cũng cần anh chăm sóc đấy à?”
Giang Vân Ý nín ngay tắp lự, sụt sịt tự tắm.
Sau khi tắm xong, hai người cùng giặt quần áo ở sân sau, ngoài quần áo của mình, Phó Nham Phong giặt luôn quần áo của Ngô Văn Hà.
Giang Vân Ý nhìn chậu quần áo của Phó Nham Phong, tưởng tượng mình là con gái thì hay rồi, có thể tiện chăm sóc Ngô Văn Hà hơn.
Chính thời khắc này, Giang Vân Ý lại miên man suy nghĩ, có phải đúng là Phó Nham Phong nên cưới vợ không?