Gió Và Thung Lũng - Hà Khuyết

Chương 41



Tối hôm ấy Ngô Văn Hà không ra ngoài nữa, Phó Nham Phong và Giang Vân

Ý mua mấy đồ ăn thanh đạm về rồi ba người cùng dùng bữa ở nhà trọ.

Ăn xong bữa tối, Ngô Văn Hà uống thuốc rồi lên giường nghỉ ngơi, không quên

dặn Phó Nham Phong đi dạo cùng Giang Vân Ý, “Mẹ không đi đâu, bà già này

đi cả ngày mệt rồi, lâu lắm mới có dịp đi chơi, hai đứa cứ thoải mái.”

Hôm sau phải chia xa, tâm trạng Giang Vân Ý xuống dốc, không hứng thú với

phong cảnh bên ngoài, chỉ muốn dính lấy Phó Nham Phong không rời một giây.

Vừa ra khỏi nhà trọ, cậu đã than chân đau lưng đau, muốn Phó Nham Phong

cõng.

Phó Nham Phong không hỏi cậu đau là bởi một ngày dài đi đường hay cuộc làm

tình vào chiều nay, im lặng khom lưng cõng cậu lên.

Giang Vân Ý ghé vào bờ vai rộng của anh, hai tay ôm lấy cổ, thỏa mãn cọ vào

cổ anh, nhúc nhích tìm vị trí thoải mái: “Bây giờ hết đau rồi.”

Bọn họ sang đường, đi dọc theo đại lộ Tân Giang. Tầm bảy giờ tối, người đi

đường đông đúc, đường cái thành phố rộng hơn ở nông thôn, đèn điện sáng

ngời, lại nhiều cây xanh, tán rộng tỏa ra tứ phía.

Tới quảng trường, các ông bà chú thím đang khiêu vũ tập thể, Giang Vân Ý

ngẩng đầu, hai mắt tròn xoe ngắm một lát, ghé vào tai Phó Nham Phong thủ thỉ:

“Anh nói xem, sau này mình tìm bạn đời cho dì, bọn họ cùng khiêu vũ ở quảng

trường được không?”

Nằm trên lưng người ta rất tiện thì thầm, vì thế đêm nay Giang Vân Ý nói luôn

miệng.

Dọc đường đi, thi thoảng có người chú ý đến bọn họ, nhưng rồi lại rời mắt,

thành thị quá náo nhiệt, không ai lãng phí thời gian trên người bọn họ cả.

Phó Nham Phong không trao đổi về phương diện sức khỏe của Ngô Văn Hà, chỉ

nói theo: “Có thể.”

Giang Vân Ý: “Vậy đến khi hai chúng ta già có ra khiêu vũ không?”

Phó Nham Phong: “Người cao tuổi toàn chơi cờ thôi.”

Giang Vân Ý kiêu ngạo: “Nhưng em thích khiêu vũ.”

Phó Nham Phong: “Ừ thì khiêu vũ.”

Giang Vân Ý chợt thở dài: “Dì bảo Đại Hoàng già rồi, tiếc là nó còn chưa có

bạn đời thì đã già rồi.”

Nghe Phó Nham Phong nói, thì ra trước đây Đại Hoàng từng chơi thân với một

con chó cái trong thôn, về sau nó bị xe đâm chết, từ đó Đại Hoàng không thân

với con chó nào nữa.

Giang Vân Ý nói ngập ngừng: “Đại Hoàng si tình thật đấy.”

Tiếp nối đại lộ Tân Giang là cây cầu bắc ngang qua sông, Giang Vân Ý muốn tự

đi đường, Phó Nham Phong để cậu xuống.

Xuống dưới, Giang Vân Ý mới thấy ngại ngùng: “Em sợ anh cõng lâu sẽ mệt.”

Phó Nham Phong không nể mặt: “Nên xuống tự đi từ lâu rồi mới đúng.”

Giang Vân Ý hừ một tiếng.

Phó Nham Phong xoa đầu cậu, không nói nữa, quay người nhìn dòng sông, lúc

này Giang Vân Ý cũng nhìn theo.

Cầu vừa dài vừa rộng bắc qua con sông, bọn họ đứng trên lối đi dưới ánh sáng

màu xanh nhạt, ngắm những tòa nhà cao sừng sững hai bên bờ sông, bầu trời

đêm thành phố ngập tràn ánh đèn neon.

Gió lạnh thổi qua, Giang Vân Ý rùng mình, giây tiếp theo đã rơi vào lồng ngực

ấm áp.

Phó Nham Phong dịch lại gần, một tay đặt lên vai cậu, nửa ôm nửa kéo cậu vào

lòng.

“Phó Nham Phong.” Giang Vân Ý quay đầu nhìn anh, tự nhiên thốt lên, “Em

yêu anh.”

Phó Nham Phong xoa đầu cậu: “Biết rồi.”

Giang Vân Ý rõ ràng không hài lòng với câu trả lời của anh, véo eo anh một cái,

lẩm bẩm: “Không có lương tâm.”

Phó Nham Phong nhìn Giang Vân Ý, tay bóp nhẹ vai cậu: “Hai năm nữa, anh

vào thành phố mua một cửa hàng mặt tiền hai gian.”

Giang Vân Ý ngẩng đầu: “Thế anh ở đâu?”

“Tầng dưới buôn bán, sinh hoạt trên tầng hai, mẹ một phòng, hai chúng ta một

phòng.”

Nghe thấy hai từ “chúng ta”, Giang Vân Ý mừng thầm, ra vẻ bình tĩnh: “Phòng

khác thì sao?”

Phó Nham Phong trêu cậu: “Dành cho Đại Hoàng.”

“Oa, Đại Hoàng còn có phòng riêng, em lại phải chen chúc với anh một

phòng!”

“?”

Như thể phản công được một lần, Giang Vân Ý mừng rỡ nhảy lên lưng anh, hai

tay giang rộng: “Cõng em.”

Phó Nham Phong đỡ mông cõng cậu lên, đi song song với với dòng xe cộ sang

bờ bên kia.

Giang Vân Ý nằm nhoài trên lưng anh tưởng tượng tương lai: “Lúc ấy anh vẫn

mở cửa hàng tạp hóa chứ?”

“Sao cũng được, có thể có thêm những mặt hàng khác.”

“Anh muốn tới thành phố nào?”

“Đâu cũng được, tiết kiệm đủ tiền mua cửa hàng là được.”

“Nếu không gặp em, anh muốn đi đâu?”

“Một mình anh thì đi đâu cũng giống nhau.”

“Nghĩa là em ở đâu, anh đều tới tìm ạ?”

“Ừ.”

“Em nghĩ rồi, sức khỏe dì không tốt nên không thể đi quá xa, em thấy chúng ta

ở trong tỉnh này là được.”

“Em cứ chuyên tâm học hành đi, chuyện tương lai bàn sau.”

“Em nói thật, em không phải người có chí lớn gì đâu, bây giờ em học là vì anh,

nhưng anh đừng cảm thấy áp lực gì cả, dù anh không cần thì em vẫn về nhà kế

thừa cửa hàng bánh bao chiên của mẹ, nhưng tốt nhất là anh đừng không cần

em, nếu không em cắn anh đấy.”

Giang Vân Ý nói một đống lời vô nghĩa, nghiêng đầu giả vờ định cắn cổ anh

một cái.

Nhà trọ và Ngô Văn Hà ở bên này nên hai người không đi xa, sang bên kia cầu

rồi quay về.

Qua cầu, Giang Vân Ý lại nhảy xuống tự đi, bọn họ dạo vòng quanh mấy khu

phố quanh nhà trọ.

Quẹo vào một con đường nhỏ, ven đường trồng hàng cây long não, khu dân cư

cổ xưa ẩn hiện sau hàng rào sắt màu đồng, xen giữa là mấy cửa hàng.

Ngang qua tiệm băng đĩa, ca khúc “Dù là chân trời góc bể, anh vẫn muốn ở bên

em” của Trương Học Hữu được xướng lên, bọn họ nắm chặt tay nhau.

Hôm sau ở nhà ga, Ngô Văn Hà nhét một bao lì xì vào tay Giang Vân Ý, bảo là

mừng tuổi cậu trước: “Con yên tâm, Phật Tổ phù hộ, lần này con sẽ đỗ được đại

học như ý nguyện.”

Giang Vân Ý nhận bao lì xì, dang hai tay ôm Ngô Văn Hà: “Dì ơi, dì phải sống

lâu trăm tuổi đấy.”

Ngô Văn Hà vỗ lưng cậu, cười đáp: “Thi đại học xong, dì tặng con bao lì xì to

thật to.”

Giang Vân Ý: “Con nhớ rồi dì ạ.”

Khoảng cách xa xôi, tuy đã đồng ý với Phó Nham Phong thi đại học xong mới

về, song Giang Vân Ý chưa từ bỏ ý định, hỏi mình về vào lễ lao động được

không.

Thật sự quá xa, ngoài nghỉ đông và nghỉ hè, những ngày lễ khác không dài, đi

đường đã mất một nửa thời gian, Phó Nham Phong không đồng ý.

Vào trạm phải đóng cửa, Giang Vân Ý lưu luyến đến đâu thì vẫn phải đi, vừa đi

vừa ngoái đầu lại. Thấy Phó Nham Phong và Ngô Văn Hà vẫn đứng tại chỗ

nhìn theo mình, cách đoạn xa cậu vẫn liều mạng vẫy tay.

Ngô Văn Hà cũng vẫy tay, Phó Nham Phong đứng bên cạnh xách túi nhìn cậu,

như thể cậu chỉ về nhà bà nội ăn bữa cơm, ăn xong lại sang chơi.

Giang Vân Ý về Thượng Hải không đến hai ngày là đến Tết.

Đêm giao thừa, Giang Vân Ý gọi cho Phó Nham Phong, bảo tất niên cậu dùng

bữa với Giang Huệ Thanh và một người đàn ông khác.

“Chú ấy là đối tác nhiều năm của mẹ em, nhưng em cứ cảm thấy chú ấy có ý

với mẹ em.” Giang Vân Ý cầm điện thoại nói nhỏ, “Em hỏi mẹ thì mẹ lại bảo

em suy nghĩ nhiều.”

Phó Nham Phong nghe Giang Vân Ý kể người đàn ông kia có tiền, vừa ly hôn

hai năm trước, năm nay nhìn dáng vẻ có lẽ đang theo đuổi Giang Huệ Thanh.

“Được rồi, không nói về mẹ em nữa, dì đâu rồi anh, dì đang xem Xuân Vãn ạ?”

Phó Nham Phong: “Lúc nãy mẹ bảo bị chóng mặt, uống thuốc xong đi ngủ rồi.”

“Dạ? Có nặng không anh?”

“Chắc là bệnh cũ, sang năm anh đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra lại.”

Mấy ngày liên tục, mỗi ngày Giang Vân Ý đều gọi cho Phó Nham Phong, hầu

như đều gọi vào ban ngày để tiện tán gẫu với Ngô Văn Hà mấy câu.

Trong điện thoại, giọng Ngô Văn Hà vẫn to rõ ràng, không giống như bị bệnh,

lúc này Giang Vân Ý mới yên lòng.

Giang Vân Ý hỏi Phó Nham Phong có mặc quần áo cậu mua không, Phó Nham

Phong trả lời mặc rồi, Giang Vân Ý lập tức hứng khởi, bảo anh chụp cho mình

một tấm xem thử, Phó Nham Phong đáp lại rằng điện thoại không có tính năng

chụp ảnh, mấy hôm nữa mua cái mới rồi chụp sau. Giang Vân Ý hỏi cụ thể là

bao giờ, Phó Nham Phong đáp mùng năm mùng sáu gì đấy, Giang Vân Ý dặn

anh nhớ chụp Ngô Văn Hà nữa, “Dì mặc áo khoác mới chưa anh?”

Phó Nham Phong: “Mặc rồi, ngủ cũng ôm.”

Nhưng mùng sáu trôi qua, Giang Vân Ý vẫn không đợi được ảnh chụp của Phó

Nham Phong.

~Hết chương 41~

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.