Gió Và Thung Lũng - Hà Khuyết

Chương 51



Chớp mắt đã sang tháng chín, trước khai giảng Giang Vân Ý còn vui vẻ tính

toán học ngoại trú mỗi ngày, nhưng sau buổi học đầu tiên đã phải nghe lời Phó

Nham Phong xách hành lý vào kí túc xá trường làm quen với bạn mới một thời

gian.

Phó Nham Phong dẫn cậu tới trường nhập học, sau khi lấy chìa khóa phòng thì

vác vali lên tầng năm cho cậu.

Kí túc xá dành cho bốn người, trên là giường, dưới là bàn, không gian không

nhỏ lại có thêm ban công, điều kiện không tồi, Giang Vân Ý được phân chiếc

giường cạnh ban công.

Những người khác chưa tới, bọn họ để vali trong phòng rồi cùng ra ngoài mua

một số đồ dùng sinh hoạt khác.

Kỳ nghỉ hè trôi qua, phố sinh viên sôi động hẳn lên, người chen người vào siêu

thị mini mua chăn màn, đèn bàn, móc và một số nhu yếu phẩm khác. Bởi sau

khi nhập học, Giang Vân Ý tiến vào nửa tháng tập huấn quân sự luôn nên Phó

Nham Phong tiện tay mua cho cậu tuýp kem chống nắng.

Đến lúc hai người quay lại kí túc xá, có thêm hai bạn cùng phòng đã đến, một

người mặc đồng phục đá bóng với bộ tóc húi cua, bạn còn lại đeo kính trông rất

nhã nhặn, bạn đeo kính tự làm thủ tục nhập học, còn bạn tóc húi cua đi cùng ba

mẹ nhưng bọn họ vừa về rồi.

Trên danh sách, Giang Vân Ý vẫn tên là Phó Vân Ý, vì giảm bớt phiền toái, cậu

không khăng khăng chuyện mình là Giang Vân Ý mà dứt khoát giới thiệu chung

với Phó Nham Phong: “Tớ là Phó Vân Ý, đây là anh tớ, Phó Nham Phong.”

Giang Vân Ý được hời còn khoe mẽ, lôi kéo Phó Nham Phong, gọi “anh ơi, anh

à” không ngừng.

Dừng được không đến mười phút, trong lúc Phó Nham Phong lau bàn, cậu sắp

xếp giường đệm xong lại nhìn về phía anh cười tươi, “Cảm ơn anh.”

Sau đó bạn học cuối cùng đến, Giang Vân Ý đang ở ban công nói chuyện điện

thoại với Giang Huệ Thanh, đang nói thì quay đầu, vừa lúc thấy một bạn nam

qua cánh cửa kính trong suốt, cả người mang một màu sắc tươi sáng, áo sơ mi

hồng nhạt và quần ngố màu xanh lục, cùng với mái tóc màu vàng nổi bật, đứng

cạnh Phó Nham Phong như một lọ thuốc nhuộm, không biết lọ thuốc nhuộm

đang nói gì với Phó Nham Phong, cười tươi đến nỗi hai mắt thành một đường

thẳng.

Sau khi báo cáo với Giang Huệ Thanh chuyện nhập học thì Giang Vân Ý mở

cửa bước vào, lọ thuốc nhuộm và Phó Nham Phong cùng quay lại nhìn cậu.

“Cậu là Phó Vân Ý đúng không?” Lọ thuốc nhuộm chủ động tiến lên chào hỏi,

không tiếc một nụ cười, “Tớ tên là Đinh Thần, nằm cạnh giường cậu.”

Ngoại hình Đinh Thần không tệ, mắt ra mắt, mũi ra mũi, ngũ quan xem như

đoan chính, nhưng không hiểu sao cả người lại toát ra vẻ hài hước.

“Cậu nói xem có buồn cười không cơ chứ, lúc nãy mới vào tớ còn tưởng anh

cậu thuộc ban cố vấn, gọi thầy hồi lâu mới biết là anh cậu, hahahahaha…”

Nếu Đinh Thần không cười toáng lên thì Giang Vân Ý còn cảm thấy thú vị,

nhưng trước mắt không thể nói thêm câu nào, chỉ đành mỉm cười xem như đáp

lại.

Sắp tới bữa trưa, bạn tóc húi cua rủ đi căng tin, Đinh Thần túm tay Giang Vân

Ý: “Cùng đi đi…”

Giang Vân Ý thấy Đinh Thần nháy mắt với mình: “Gọi cả anh cậu đi cùng nữa,

dùng thẻ cơm của cậu quẹt cho anh ấy là được.”

Ở căng tin, bọn họ chọn hai bàn cạnh nhau, bạn tóc húi cua và bạn đeo kính

ngồi một bàn, Giang Vân Ý và Phó Nham Phong ngồi đối diện ở bàn bên cạnh.

Giang Vân Ý có ý tốt định bảo Đinh Thần ngồi cạnh mình thì thấy Đinh Thần

bưng đĩa cơm sang phía đối diện, ngồi xuống cạnh Phó Nham Phong.

Trường đại học khai giảng, bến xe người đến đông đúc, ăn trưa xong, Phó

Nham Phong rời khỏi trường đi đón khách, hai hôm nay có thể kiếm không ít.

Trường N không kiểm tra đêm, mười giờ tối, Phó Nham Phong về phòng trọ,

thấy đèn sáng mới biết Giang Vân Ý tự chạy về.

Không chờ anh hỏi, Giang Vân Ý đã lại gần ôm chặt lấy anh.

Phó Nham Phong nhíu mày: “Sao lại về? Không phải mai bắt đầu tập quân sự

rồi à?”

“Em không ở ký túc đâu, em phải ở với anh…” Giang Vân Ý dụi mắt, “Đi bộ

mười phút là đến, mai em dậy sớm hơn chút là được.”

Phó Nham Phong ngồi xuống sô pha, kéo cậu ngồi lên đùi ôm vào lòng, hỏi:

“Sao thế?”

“Ban ngày em ở trường, buổi tối về ngủ với anh được không…” Giang Vân Ý

không hiểu sao lại cảm thấy tủi thân, mấy hạt đậu rơi tí tách, “Gần mà, trước kia

em còn ngồi xe mấy chục tiếng, không có lý do gì mà gần thế này lại không ở

cùng nhau…”

Phó Nham Phong rút mấy tờ khăn giấy trên bàn lau nước mắt cho cậu: “Không

phải chúng ta đã thống nhất rồi hay sao, sau khi khai giảng em ở ký túc một thời

gian làm quen bạn mới? Hơn nữa có phải chúng ta không gặp nhau nữa đâu, em

gọi thì anh tới trường tìm em, cuối tuần thì em về đây ở, ngày thường vẫn nên

sống chung với các bạn.”

“Em không cần…” Giang Vân Ý không nghe lời, lắc đầu nguây nguẩy, hai tay

vòng lấy cổ anh la lối, “Em không về, chồng biến thành anh trai thật mất!”

Phó Nham Phong hỏi kỹ mới biết thì ra sau khi anh đi, Đinh Thần tìm Giang

Vân Ý hỏi phương thức liên lạc của anh.

Giang Vân Ý: “Đinh Thần bảo muốn làm quen với anh.”

Phó Nham Phong: “Làm quen kiểu gì?”

Giang Vân Ý: “Cậu ấy hỏi anh có bạn gái không.”

Phó Nham Phong: “Em trả lời thế nào?”

Giang Vân Ý bĩu môi: “Em bảo anh không có, nào ngờ…”

Nào ngờ Đinh Thần hỏi Phó Nham Phong có thích nam không.

“Chắn chắn cậu ấy để ý anh rồi.” Giang Vân Ý mím môi lại chực khóc, “Em

quá ngốc, ai biết… cậu ấy cũng thích nam…”

Phó Nham Phong: “Em cho số anh?”

“Vâng.” Giang Vân Ý uể oải, “Người muốn rời đi, em giữ không được.”

Phó Nham Phong: “Em cho là anh chọn em vì bên cạnh chỉ có em?”

Giang Vân Ý thì thầm: “Em vẫn luôn loanh qua loanh quanh cạnh anh…”

Phó Nham Phong hỏi lại: “Nghĩa là nếu có người khác ở bên, anh sẽ chọn người

đó?”

Nội tâm Giang Vân Ý chua xót không rõ lý do, lời này của Phó Nham Phong

xem như đánh thức nỗi bối rối trong lòng cậu.

Vì thế cậu không nói lên lời, chỉ cụp mắt gặm nhấm cảm xúc bi thương.

Rất nhanh sau đó, cậu nghe thấy Phó Nham Phong nói tiếp: “Nhân quả sai rồi,

bởi vì anh chọn em nên em mới có thể ở bên anh.”

Giang Vân Ý ngẩng đầu, ngơ ngác chưa phản ứng lại, Phó Nham Phong nâng

cằm, lòng bàn tay áp sát má cậu: “Giang Vân Ý, nếu đầu óc không dùng được

thì làm từ thiện đi.”

Lúc này Giang Vân Ý mới lấy lại tinh thần, phồng má, cố làm ra vẻ: “Anh thích

em thế cơ à? Sao em không nhìn ra.”

Phó Nham Phong: “Đúng là rất thích, nếu không nhìn ra thì mai anh đưa em đi

kiểm tra mắt.”

Giang Vân Ý bắt đầu làm bộ làm tịch, đỏ mặt đứng dậy, quay người định đi.

Phó Nham Phong thuận theo bước đến kéo cậu vào lòng: “Đừng làm loạn nữa

Vân Muội, anh ôm cái nào.”

Hôm nay Giang Vân Ý về tay không, chỉ mang mỗi thẻ sinh viên, may là phòng

trọ có đủ đồ, những thứ cần có thì có hết, cứ thế mà vào ở thôi.

Hôm sau Giang Vân Ý bắt đầu tập quân sự, Phó Nham Phong cũng bận chuẩn

bị cho khai trương cửa hàng, hai người tắm rửa xong thì lên giường nghỉ ngơi.

Lá gan Giang Vân Ý ngày càng to ra, ngày mai vất vả mà vẫn muốn thân thiết

với Phó Nham Phong, Phó Nham Phong không làm, lấy chăn bọc cậu thành con

nhộng rồi ôm chặt.

Giang Vân Ý không thể động đậy, đành ngoan ngoãn ngủ, chỉ là trước khi ngủ

không quên tán gẫu mấy câu.

Giang Vân Ý hỏi: “Bao giờ mới được làm?”

Trong bóng đêm, Phó Nham Phong nhắm mắt: “Làm gì?”

Giang Vân Ý ấp úng: “Làm cái kia…”

Phó Nham Phong mở mắt: “Chờ em tập quân sự xong.”

Giọng Giang Vân Ý ấm ức: “Thế phải nửa tháng nữa…”

Hôm đầu tiên Giang Vân Ý tập quân sự, buổi tối về đến nhà nằm bò trên sô pha

không nhấc nổi tay, cuối cùng đã hiểu nỗi lo của Phó Nham Phong, may là đêm

qua không làm, nếu không hôm nay cơ thể cậu đã tan thành nhiều mảnh.

Mấy hôm đầu Giang Vân Ý còn về phòng trọ của Phó Nham Phong, đi được hai

ngày rồi không đi nổi nữa, buổi sáng thật sự không dậy được, vì thế đành nghe

lời quay về kí túc xá.

Không biết do chăm chỉ bôi kem chống nắng hay thể chất phơi nắng không đen,

mọi người xung quanh đều như thay một lớp da, chỉ có Giang Vân Ý vẫn trắng

bóc.

Sau chuyện của Đinh Thần, mấy ngày rồi Giang Vân Ý không đăng nhập vào

tài khoản QQ của Phó Nham Phong, nửa là sợ, nửa là trốn tránh, cho đến một

hôm Đinh Thần lại gần choàng lấy vai cậu và nói: “Cậu có thể lừa hai người

bạn kia nhưng không lừa được tớ đâu.”

Giang Vân Ý lầm bầm: “Nếu tớ muốn giấu thì đã không cho cậu nick QQ của

anh ấy.”

“Không trách cậu trông chừng kĩ thế, có thể khiến tớ vừa liếc mắt đã để ý thì

đúng là nên trông chừng thật kỹ.” Đinh Thần cười hở mười cái răng, “Phong

yêu Tiểu Vân, tớ học được rồi.”

Vì thế hôm sau nickname bạn trai họ Hách của Đinh Thần đã biến thành “Hách

yêu Đinh Đinh”.

Kỳ tập huấn còn chưa kết thúc thì Giang Vân Ý và Đinh Thần đã trở thành bạn

tốt, tuy Giang Vân Ý từng tuyên bố là mình rộng lượng không so đo Đinh Thần

từng có ý đồ theo đuổi Phó Nham Phong nhưng Phó Nham Phong vẫn biết vì

thế nên Đinh Thần mới thích bạn trai khoa thể dục thể thao kia.

Đúng là Đinh Thần định theo đuổi Phó Nham Phong, nhưng sau đó Phó Nham

Phong biết Giang Vân Ý không cho số điện thoại mà cho nickname QQ, vì vậy

không cần anh giải thích thì đối phương đã lịch sự sử cho “Phong yêu Tiểu

Vân” một tin nhắn: “Xin lỗi, tôi không biết quan hệ giữa anh và Vân Ý là thế

này.”

Phó Nham Phong trả lời: “Hiện tại cậu biết vẫn chưa muộn.”

Không đến một phút, đối phương đáp lại: “Đệt? Đúng thế à? Nhóc con kia giấu

kĩ thật.”

Phó Nham Phong không nhắn tiếp, không lâu sau lại nhận được một tin:

“Nhưng nói thật, nickname và avatar của anh không ngầu giống anh một chút

nào.”

Avatar của Đinh Thần là thiếu niên u buồn với mái tóc vàng che nửa gương mặt,

nickname theo kiểu teencode thịnh hành lúc bấy giờ – “Em la` niê`m hẠnh

phu’c cu?A anh”.

Tháng chín, cửa hàng của Phó Nham Phong chính thức khai trương, tên vẫn giữ

nguyên Phong Vân. Sau đó, Phó Nham Phong nghe theo kiến nghị của Giang

Vân Ý, bắt đầu dùng tài khoản “Phong yêu Tiểu Vân” kết bạn với khách quen,

chụp các sản phẩm mới đăng lên QQ, kinh doanh cả online lẫn offline.

Mỗi ngày Giang Vân Ý siêng năng quảng bá Phong Vân trên QQ, không đến

một tháng, ai cũng biết cậu có anh trai mở cửa hàng ở phố sinh viên, không

những mấy bạn cùng phòng mà tận nửa lớp đều từng mua áo thun chỗ anh.

Thậm chí không tới nửa học kỳ, phạm vi khách hàng của Phó Nham Phong

không dừng ở khoa kế toán của Giang Vân Ý mà còn mở rộng sang khoa thể

dục của bạn trai Đinh Thần.

Ngoài mở cửa hàng buôn bán, Phó Nham Phong cũng đang chuẩn bị thi, trong

phòng trọ và cửa hàng có không ít tài liệu, có nhiều quyển anh từng đọc qua, lấy

chứng chỉ chỉ còn là thời gian.

Bởi vì khoa kế toán chênh lệch tỷ lệ nam nữ, cả khoa chỉ có bốn nam sinh tập

trung hết trong phòng kí túc xá của Giang Vân Ý, Giang Vân Ý lại là chàng trai

đẹp nhất. Vì thế mới khai giảng đã có không ít nữ sinh để mắt đến cậu, sau đó

có mấy bạn nữ tinh tế nhận ra những người như Giang Vân Ý hay Đinh Thần có

lẽ không có hứng thú với con gái, một truyền mười, mười truyền trăm, dần dần

các nữ sinh đều xem bọn họ như chị em.

Trong bối cảnh “âm thịnh dương suy”, hai bạn nam còn lại không đến một

tháng sau nhập học cũng thoát kiếp FA, từ đây bốn người thoát khỏi cuộc sống

tập thể trong kí túc xá và bắt đầu bốn năm tự do hoạt động.

Năm nhất việc học không nặng, Giang Vân Ý không có tiết là lại chạy tới phố

sinh viên, ở trong cửa hàng nửa ngày hoặc cả ngày, không vào trường, buối tối

về thẳng phòng trọ cùng anh.

Tối nay, Giang Vân Ý ngồi trong cửa hàng ôm laptop đăng QQ, cậu chụp mấy

bức áo thun đăng vào album như thường lệ, sau đó đăng nhập tài khoản của

mình và chia sẻ lại.

Trong lúc Giang Vân Ý đi WC, Phó Nham Phong thấy biểu tượng chim cánh

cụt trên thanh công cụ nhấp nháy, tưởng là có tin nhắn của khách hàng, nhấp

vào mới biết là tài khoản của Giang Vân Ý.

Anh đang định tắt khung thoại đi, khóe mắt đã liếc thấy một câu.

“Quốc Khánh em có dự định gì không? Có muốn ra ngoài chơi không?”

Tên người gửi là “Anh Đới Minh”.

~Hết chương 51~

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.