Đối với việc đi đến trường đại học P, do có Lâm Mặc Bạch ở bên nên tự nhiên Nguyễn Tình sẽ không phải lái xe. Hai ngày nay Nguyễn Tình luôn ở bên tỉ mỉ chăm sóc cho Lâm Mặc Bạch. Đêm qua ngoại trừ gội đầu cũng không làm gì đặc biệt cả nên ngày hôm sau trừ những lúc ho khan thì nhiệt độ đã bình thường trở lại, cơ thể cũng khoẻ mạnh hơn, dường như đã khỏi ốm được 90%.
Còn Nguyễn Tình thì ngược lại, một mình hưng phấn cả đêm hôm qua, lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được, cuối cùng khi Lâm Mặc Bạch ôm trong ngực mới mơ mơ màng màng ngủ đi.
Bà đã từng luôn tâm niệm rằng "Con cần phải đến đại học Thanh Hoa". Tất cả sự quan tâm của bà, chẳng qua cũng chỉ là chấp niệm trong lòng bà.
Mà cha Lâm...
Đó là cha anh, người cha mà anh kính trọng, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, giữa bọn họ có khoảng cách quá lớn. Khi còn nhỏ, cha Lâm thường hay vuốt tóc và khen anh làm tốt. Nhưng khi anh lớn lên, cha anh vẫn như thế, chỉ có anh là càng ngày càng xa cách.
Đối với anh mà nói, biệt thự Lâm gia giống như một nhà kho thể thao ẩm ướt và tối tăm, không khí bị đè nén nặng nề đến nỗi một tia ánh sáng cũng chẳng thể xuyên qua nổi.
Nhưng bây giờ, anh có thể rời xa Lâm gia, cũng có thể nắm lấy hạnh phúc trong lòng bàn tay mình.
"Đương nhiên là đi ăn cơm trước, em đói bụng rồi."
Hai người một trái một phải xuống xe, Nguyễn Tình mặc váy hoa hồng, trong khi Lâm Mặc Bạch mặc áo sơ mi trắng với quần jean. Hai người đi trong khuôn viên trường một cách hoà hợp.
Nguyễn Tình đi phía trước, chủ động nắm tay Lâm Mặc Bạch, vừa đi vừa lắc qua lắc lại: "Nghe nói phố ẩm thực ở Tây Môn thành phố P có món gà rán ăn rất ngon? A Bạch, anh có muốn đi ăn không?"