Hãy Khóc Và Cầu Nguyện Đi

Chương 181: NGOẠI TRUYỆN 14



Vợ anh, người đã chiều chuộng anh tận đáy lòng, đã ngủ thiếp đi trong vòng tay anh. Có thể giống như kiệt sức và mất ý thức, nhưng thực tế có như thế nào thì cũng không là vấn đề với anh, người thất vọng khi vợ mình không còn thức.

Matthias giữ nguyên tư thế đó thêm một lúc nữa, ôm lấy cơ thể mềm mại đang nhũn ra. Khi hơi nóng nguội dần, Layla rúc sâu hơn vào vòng tay anh từng chút một. Cử chỉ tìm kiếm hơi ấm trong vô thức đó đáng yêu đến mức khiến anh phút chốc quên đi những ham muốn còn sót lại.

Sau khi hôn nhẹ lên vầng trán mịn màng của cô, Matthias vòng tay và ôm Layla chặt hơn nữa. Thậm chí đến bây giờ, đôi khi anh vẫn bị cuốn vào cảm giác tuyệt vọng khi không biết phải làm gì với người phụ nữ đang ở trong vòng tay mình.

Anh xóa bỏ ý nghĩ đó bằng cách nghĩ rằng đó là một cảm giác nực cười đối với một người vợ đã là của anh. Matthias biết rõ hơn ai hết rằng ham muốn của anh với Layla ngay từ đầu đã không ở mức bình thường. Không cần phải kiềm chế. Tất nhiên, ngay cả khi anh muốn kiềm chế thì cũng sẽ không có gì thay đổi.

Hơi thở đều đặn của Layla thấm vào bóng tối và trở nên rõ ràng hơn khi màn đêm buông xuống.

Matthias vòng tay nằm xuống và nhìn Layla. Khi anh vuốt ve những sợi tóc tơ mềm mại mọc ở rìa trán, bóng hàng mi dài của cô khẽ rung rinh.

Matthias bật ra một tiếng cười nhẹ và cúi xuống hôn vào đôi mắt vẫn còn ướt của cô.

Anh thích cảm giác cơ thể nhỏ bé mềm mại nằm gọn trong vòng tay anh. Hơi nóng của cơ thể hai người thấm vào tấm ga trải giường ấm áp dễ chịu, cơn gió đêm hè thổi qua khung cửa sổ đang mở cũng vậy.

Matthias lần theo dấu vết nước mắt còn sót lại bằng đôi môi của mình. Trước khi kịp nhận ra, hơi thở của anh đã mang theo hơi nóng. Bàn tay vuốt ve những đường nét đẹp đẽ của sống lưng cô cũng như vậy.

Những suy nghĩ của anh về việc có thêm con vẫn vậy, nhưng anh khá tham lam thời gian có thể dành để chứng kiến người phụ nữ này mang thai con mình. Lần duy nhất anh nhìn thấy Layla mang thai Felix là trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó trong chiến tranh.

Khoảng thời gian đó, việc hoảng sợ vì sức khoẻ của cô đã khiến anh điên cuồng vì việc đứa trẻ có chết cũng không thành vấn đề. Nhưng anh thấy hài lòng khi nhìn bụng bầu Layla và nghĩ về việc cô đang mang thai đứa con của anh. Hài lòng đến mức đủ để xóa đi sự vỡ mộng và tự hủy hoại bản thân vì đã trở thành một con quái vật như vậy.

Giá như chúng ta có thể dành ra khoảng thời gian đó mà không cảm thấy đau đớn...

Lúc này Matthias vòng đôi bàn tay đầy sức nóng của mình quanh vòng eo thon thả của Layla. Khi cái bụng căng tròn xinh đẹp của cô hiện lên trong đầu, anh chợt nhận ra rằng chiến tranh đã cướp đi khoảng thời gian lẽ ra là của riêng anh và cô.

Làm thế nào mà cái bụng phẳng lì này lại to lên đến mức đó được? Bụng của cô sẽ to đến mức nào? Khi anh nhìn thấy cô mang thai trong chiến tranh, bụng của cô thậm chí còn to đến mức tưởng chừng như là quá sức đối với người phụ nữ nhỏ bé này. Sẽ to đến mức nào khi đứa trẻ phát triển đủ tháng? Layla sẽ nghĩ gì trong thời gian đó? Cô ấy sẽ cười nhiều thế nào? Cô ấy sẽ trở nên xinh đẹp ra sao?

Khi càng nhiều câu hỏi, bàn tay chạm vào Layla càng trở nên nóng hơn. Matthias sẵn sàng chấp nhận rằng anh đã ngạo mạn khi coi loại ham muốn này là thứ có thể thỏa mãn và vứt đi.

Kể cả sau bao ngày ám ảnh như thể cô ấy hoàn toàn là của anh, ít nhất ở thời điểm tiếp xúc thân thể và làm tình, ham muốn của anh vẫn cháy bỏng. Nếu anh đâm vào sâu nhất có thể, va chạm cơ thể, đẩy bản thân đến giới hạn và lấp đầy mọi giác quan của mình với người phụ nữ này, anh sẽ thoát khỏi cảm giác bối rối không biết phải làm gì, ngay cả khi chỉ trong một khoảnh khắc.

Khi bàn tay từ từ di chuyển đến ôm lấy ngực cô, Layla phát ra một tiếng rên nhẹ và mở mắt ra. Khi cô nhìn vào anh bằng đôi mắt ngái ngủ, Matthias từ từ siết chặt tay hơn. Hơi thở của anh trở nên run rẩy hơn một chút vì niềm khoái cảm tàn bạo mà anh cảm nhận được từ những dấu tay đỏ in trên làn da mỏng manh vốn đã đầy dấu vết mà anh để lại.

"Em sẽ ổn thôi. Nghỉ ngơi đi."

Làm ướt phần ngực nhô cao đẹp đẽ của cô, Matthias trìu mến thì thầm, như thể đang an ủi một đứa trẻ. Khi nhận ra ham muốn trắng trợn khác với giọng nói, anh đã ở trên cơ thể Layla.

"... Nói dối."

Layla đang nheo mắt nhìn anh và bật cười. Không giống như dáng vẻ mệt mỏi và nhếch nhác, ánh mắt của cô trong trẻo và trong suốt.

"Ừm."

Matthias sẵn sàng đồng ý và ngồi thẳng dậy. Layla nao núng vì sự căng thẳng muộn màng, nhưng anh đã ở giữa hai đầu gối dang rộng của cô.

"Nói dối."

Matthias, người đã nói một điều gì đó gây cảm giác đáng xấu hổ hơn khi anh thậm chí còn không nở một nụ cười nào, anh hôn nhẹ vào đầu gối đang khép chặt của Layla. Nữ hoàng bệ hạ của anh chấp nhận sự phục tùng của thần dân bằng cách từ từ thả lỏng cơ thể cứng đờ của mình.

Matthias ôm chặt eo Layla, đẩy mạnh vào thật sâu. Mỗi lần Layla hít một hơi thật sâu và cựa quậy cơ thể, ham muốn như khát nước của anh lại càng dâng cao.

Matthias ấn vào cái bụng trắng nõn đẫm mồ hôi và dùng hết sức thúc vào người cô lần nữa. Layla, người đang run rẩy không thể kiểm soát được cơ thể, khẽ nức nở và duỗi tay ra. Đôi mắt ướt át đang nhìn anh như đang khao khát điều gì đó.

Matthias thở dài xen lẫn tiếng rên rỉ nghẹn ngào và cúi đầu làm theo yêu cầu của Layla. Cơ thể lắc lư của Layla ấm áp và mềm mại, giống như bên trong đang nuốt chửng và siết chặt lấy anh.

"Anh yêu em."

Matthias khẽ thì thầm, áp vầng trán đẫm mồ hôi của mình vào trán cô. Bây giờ anh đã biết cảm giác kỳ lạ khi đôi mắt hai người nhìn vào mắt nhau sâu sắc. Là yêu. Dù anh đã cố gắng phớt lờ và phủ nhận nhưng tình cảm đó vẫn tiếp tục như cái bóng theo sau anh.

"Anh yêu em, Layla."

Vì thế anh có thể nói bao nhiêu tùy thích.

Anh yêu em.

Layla, Layla của anh.

Anh yêu em.

-------------------------

Mùa, tập hợp của những ngày dài chậm rãi, lại trôi qua với tốc độ nhanh đến mức buồn bã.

Khi cái nóng đỉnh điểm giảm xuống, màu nước sông Schulter dần đậm hơn. Mặc dù mùa hè vẫn đang tràn ngập nhưng sắc màu đã báo trước mùa thu sẽ sớm đến.

Dù có lúc buồn đến rơi nước mắt nhưng Layla vẫn sẵn sàng chấp nhận thời gian trôi qua.

Felix lớn lên khi mùa trôi đi. Khi lớn lên, thằng bé ngày càng giống Matthias hơn. Nhưng mặt khác, nó cũng trông giống với Layla. Cô biết đó là điều tự nhiên nhưng Layla luôn ngạc nhiên và hạnh phúc vì điều đó. Khi mùa trôi đi và đứa trẻ lớn lên, tình yêu cũng lớn dần theo.

Khi Layla có thể thả mình ở sông Schulter mà không còn sợ hãi, Matthias đã phải đến Latz một thời gian. Anh nói rằng đó là vì chuyện liên quan đến công việc kinh doanh mới được mở rộng.

Chỉ còn vài tuần nữa là hết kỳ nghỉ, đáng nhẽ họ có thể cùng nhau quay lại thủ đô, nhưng Layla đã quyết định ở lại đây với Felix. Cho đến khi anh trở lại, họ sẽ tận hưởng những ngày hè còn lại ở Arvis.

Tất nhiên, người hoan nghênh quyết định đó nhất chính là hai vị Nữ công tước tiền nhiệm, đặc biệt là Elise von Herhardt. Tình yêu của bà dành cho cháu trai mình thật đặc biệt, và cách đây không lâu, bà đã gọi Felix là kiệt tác thực sự của gia tộc Herhardt, điều này khiến Layla có chút xấu hổ.

'Sao thế? Con cảm thấy buồn khi phải nhường chỗ của chồng mình cho con trai mình ư?'

Bà ấy nhìn Layla với đôi mắt mở to và hỏi với giọng điệu có phần gay gắt.

'Nhưng Layla, chẳng phải sẽ hơi khó khăn khi vẫn gọi chồng của con, người đã bị mù quáng bởi một người phụ nữ đến mức lợi dụng mạng sống của mình như một công cụ là kiệt tác của gia tộc ư?'

Đôi mắt nhìn chằm chằm của bà ấy thật nhức nhối. Layla không nói nên lời và không thể đưa ra câu trả lời nào.

'Con sẽ hiểu cảm giác của mẹ khi bị con trai mình đe dọa như vậy.'

Elise von Herhardt, người đã mỉm cười như thể thích thú trước phản ứng của cô, nhanh chóng cau mày với vẻ mặt căng thẳng.

'Không. Không. Điều đó không nên xảy ra."

Bà nở một nụ cười vô cùng nhân hậu khi ôm đứa cháu trai đang chơi trên đùi mình.

'Felix, hãy trở thành kiệt tác thực sự của Herhardt nhé.'

Felix không hiểu lời nói đó có ý gì, vẫn cười rạng rỡ gật đầu, khiến bà nội và bà cố vui mừng.

Cứ như vậy ngày qua ngày, những ngày hè còn lại tại Arvis không có Matthias trôi qua.

Khi thời điểm chia tay đến gần, sự gắn bó của hai Nữ công tước với cháu trai của họ ngày càng lớn, khiến Layla khó có thể dành thời gian cho con trai mình. Thậm chí, cô còn cảm thấy hơi tiếc khi đứa con trai của mình không hề nhút nhát mà luôn nghe lời mọi người.

Layla đang vô thức nghĩ một cách trẻ con rằng thằng bé chắc chắn không giống cha nó về mặt đó, sau đó phát ra một tiếng cười khúc khích từ giữa môi. Cô cảm thấy chán khi nghĩ tới học học kỳ tiếp theo và đi dạo. Cô muốn ở bên Felix, nhưng thằng bé đang bận rộn với món đồ chơi mới mà bà nội đã mua cho nó.

Khi bước vào con đường rừng tối rợp bóng lá, Layla cởi chiếc mũ rộng vành ra. Mái tóc mềm mại xõa xuống tung bay trong gió, thời tiết đã trở nên khá mát mẻ. Ký ức về một mùa hè khu rừng vắng Công tước chầm chậm trôi theo gió.

Đó là năm mà Matthias, người được bổ nhiệm làm sĩ quan, lên đường ra mặt trận hải ngoại. Mọi người ở Arvis cảm thấy hơi xa lạ với mùa hè bắt đầu mà không có buổi lễ ồn ào chào đón sự trở lại của Công tước Herhardt. Ngay cả chú Bill, người vốn thờ ơ với những chuyện như vậy, cũng không khác gì.

Vì vậy Layla quyết định không thể hiện điều đó ra. Cô đã chờ đợi một mùa hè không có Công tước lâu lắm rồi, và cô đã thấy hạnh phúc và may mắn biết bao. Cô chỉ muốn chôn vùi mọi cảm xúc trong lòng và tận hưởng một mùa hè yên bình.

Cô nghĩ thực sự là như vậy.

Layla đi dạo quanh khu rừng một cách thỏa thích. Ngắm đàn chim di cư không ngừng quay về, ghi lại những loài hoa mới được phát hiện và hái thật nhiều dâu rừng để làm mứt.

Layla đã lớn lên rất nhiều vào mùa hè năm đó.

Cơ thể vốn có tay chân dài nay đã có những đường nét mềm mại và cân đối, khiến cô trông như một thiếu nữ đúng nghĩa. Lần lượt, các nam sinh bắt đầu đợi Layla Llewellyn trước cổng trường nữ sinh Gillies, nhưng cô không quan tâm đến những vấn đề như thế.

Đó là mùa cô sống trong thân xác của một người phụ nữ với tâm hồn của một đứa trẻ. Một mùa hè êm đềm và tươi đẹp đầy niềm vui và kỷ niệm hạnh phúc.

Nhưng đôi khi, như hôm nay, có những lúc cô phải dừng lại giữa con đường rừng. Cô nhìn chằm chằm vào con đường yên tĩnh một lúc, nghiêng đầu với một cảm giác kỳ lạ, nhưng rồi cô quên mất tất cả và bắt đầu bước đi nhẹ nhàng.

Giống như cô gái ngày ấy, Layla lặng lẽ nhìn con đường dẫn tới sông Schulter. Bụi trắng bay dọc theo mũi giày của cô khi cô vô tình đá xuống đất.

Layla cứ như vậy một lúc rồi quay người đi về phía dòng sông.

Cô có nên gọi điện thoại cho anh không?

Khi cô chợt nảy ra một ý nghĩ ngốc nghếch, cô lại cười có chút ngượng ngùng.

Layla đội mũ lại và bắt đầu quay lại con đường cô vừa đi với tốc độ nhanh hơn một chút.

------------------------

Kyle nhìn thấy người đàn ông đó ở một nơi không ngờ tới.

Anh và cha đang trên đường trở về sau chuyến thăm bệnh nhân của cha. Dù chưa trở thành bác sĩ nhưng anh đã có thể đảm nhận vai trò một trợ lý khá chuyên nghiệp.

Chiếc xe chở Công tước Herhardt dừng lại trước khách sạn đối diện với bệnh viện của gia đình Ettman. Khi bước ra khỏi xe, những động tác quen thuộc của người đàn ông đó đã thu hút sự chú ý của Kyle mà không báo trước.

"Có chuyện gì vậy?"

Bác sĩ Ettman xuống xe sau mỉm cười hỏi.

"Không. Chỉ là thời tiết đẹp thôi."

Trước khi cha anh nhìn thấy tình huống xảy ra bên kia đường, Kyle bắt đầu nói một cách thờ ơ.

Mùa hè năm Công tước Herhardt sống sót trở về, gia đình Ettmann rời Karlsvard. Không ai ép buộc nhưng ai cũng biết đó là lẽ tự nhiên.

Vị trí bác sĩ của Công tước đã được đảm nhận bởi một bác sĩ giỏi khác do bác sĩ Ettman giới thiệu, họ định cư ở Latz và mở một bệnh viện với quy mô lớn hơn trước. Kyle cũng dự định điều hành bệnh viện của cha mình ngay sau khi tốt nghiệp trường y.

May mắn thay, bác sĩ Ettman đã vào bệnh viện mà không còn nghi ngờ gì nữa. Kyle thấy nhẹ nhõm, lại nhìn sang bên kia đường. Gần như cùng lúc đó, Công tước Herhardt cũng quay đầu lại.

Ánh mắt hai người đàn ông gặp nhau qua con đường vắng.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.