Hãy Khóc Và Cầu Nguyện Đi

Chương 33: HÃY HÔN TÔI



Kyle dẫn Layla lên sân thượng nhìn ra vườn hồng. Khi bầu không khí ồn ào và xa hoa của bữa tiệc nhạt dần, Layla cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Cảm ơn, Kyle. Cảm ơn cậu rất, rất nhiều."

Layla, dựa vào lan can bằng đá cẩm thạch, thở dài và cảm ơn. Kyle, người lẽ ra phải mỉm cười, không hiểu sao lại có vẻ mặt nghiêm nghị.

"Kyle?"

"Tại sao cậu lại như vậy?"

"Hả?"

"Cô ta đang kéo cậu đi đây đi đó, coi cậu như một đồ vật, vậy tại sao cậu lại đứng yên hả Layla Llewellyn kiêu hãnh và thông minh?"

"Cậu nghĩ sao?"

Không giống như Kyle đang tức giận một cách bất thường, Layla mỉm cười rạng rỡ.

"Cô ấy không nói gì sai cả. Tớ là trẻ mồ côi, tớ mắc nợ chú Bill và tớ sẽ trở thành giáo viên."

"Không ai biết ngay cả khi người khác biết cậu."

"Con người vốn có nhiều mặt, anh Ettman."

"Cậu chỉ giỏi nói những điều vô nghĩa."

Kyle cuối cùng bật cười trước câu trả lời vui đùa của Layla.

"Đi ngay đi, Kyle. Vì tớ thực sự ổn."

"Tớ đi đâu đây?"

"Cậu có rất nhiều người cần gặp ở đây. Cậu có rất nhiều bạn bè."

"Không sao đâu."

Kyle xua tay như thể đang khó chịu với mọi thứ và dựa vào lan can bên cạnh Layla.

"Đừng làm thế..."

"Layla, hôm nay tôi đến đây với tư cách là bạn đồng hành của cậu."

Kyle từ từ quay đầu lại. Đôi mắt xám của cậu lấp lánh ánh sáng ấm áp ngay cả trong bóng tối.

"Vậy nên tớ sẽ ở bên cạnh cậu."

Một nụ cười chậm rãi nở trên môi và mắt Kyle.

"Tớ muốn làm vậy."

Hương thơm ngọt ngào của hoa hồng thoang thoảng theo làn gió thổi từ ngoài vườn. Layla mím môi cố nói thêm điều gì đó nhưng lại lơ đãng chạm vào lan can.

"Tại sao cậu không trả lời?"

Kyle nhẹ nhàng vuốt ve Layla, người đang nhìn xuống mũi giày nhọn của mình, trông có vẻ hơi lúng túng.

"... Tớ không chắc."

"Cậu có nghĩ rằng cậu lại xấu hổ trước mặt tớ nữa không?"

"Không phải thế sao?"

"Tớ nghĩ mặt cậu đang đỏ lên?"

"Khồng!"

Layla xấu hổ đưa tay lên chạm vào má mình.

"Cậu bị lừa rồi."

Layla nhìn thấy Kyle cười khúc khích tinh nghịch nên mất bình tĩnh và bắt đầu cười lớn. Đúng lúc đó bà Ettman đang lang thang khắp hành lang tìm con trai mình thì nhận thấy hai người trên sân thượng.

"Kyle. Con đang làm gì ở đây vậy?"

Bà thở dài và tiến lại gần.

Layla nhanh chóng đứng thẳng người và cúi đầu. Bà Ettman, người chấp nhận lời chào chỉ bằng một cái nhìn đơn giản, ngay lập tức quay lại nhìn con trai mình.

"Có rất nhiều người đang chờ gặp con đấy."

"Là gặp bố con, không phải con."

Kyle cười tươi, nhưng ánh mắt bà Ettman trở nên nghiêm nghị hơn.

"Kyle Ettman, mẹ con trông như đang đùa à?"

"Mẹ, mẹ biết con không có ý đó mà."

"Đi thôi. Lão phu nhân đang tìm con. Con không có ý định bắt bà ấy phải đợi đấy chứ?"

Thái độ của bà Ettman rất cứng rắn, như thể bà đang nói rằng bà sẽ không cho phép bất kỳ sự phản đối nào nữa.

"Quay lại đi, Kyle."

Layla, người đang nín thở, thận trọng nói.

Lão phu nhân của công quốc rất yêu quý cậu con trai duy nhất của bác sĩ. Layla biết rất rõ bà Ettman tự hào thế nào về điều đó.

"Tớ sẽ đợi ở đây."

Để trấn an Kyle, Layla cũng mỉm cười rạng rỡ.

"Cảm ơn, Layla."

Chỉ khi đó bà Ettman mới mỉm cười với Layla. Mặc dù bà ấy có đôi mắt màu xám giống hệt Kyle nhưng ánh mắt cô ấy khi nhìn Layla luôn có phần lạnh lùng. Layla cũng biết điều đó.

Kyle miễn cưỡng bước những bước nặng nề. Layla vẫy tay nhẹ với Kyle, người vẫn đang quay đầu nhìn lại.

"Chờ nhé!"

Kyle cau mày và hét lên.

"Phải đợi tớ nhé, Layla!"

Haizz.

Cô muốn trả lời một cách tự nguyện nhưng Layla không thể mở miệng được. Tất cả những gì Layla có thể làm chỉ là mỉm cười và vẫy tay mạnh mẽ hơn.

Sau khi Kyle và bà Ettman rời đi, sân thượng lại trở nên yên bình. Âm nhạc và tiếng cười vang lên từ hội trường kết hợp với ánh đèn đẹp mắt đã tạo nên một bầu không khí thư giãn. Vì không đeo kính nên ánh đèn có vẻ mờ ảo nhưng khung cảnh lại càng có cảm giác mơ màng và đẹp đẽ hơn.

Bây giờ vai trò của Layla Llewellyn đã kết thúc.

Nhẹ nhõm, Layla ngưỡng mộ một cách ngây thơ. Khi tâm trí trở nên thoải mái hơn, cuối cùng cô cũng có thể nhìn thấy khía cạnh xa lạ của mình.

Khi cô di chuyển chân một chút, dải ruy băng trang trí ở eo và viền váy của cô rung lên. Layla, cảm thấy vui tươi, cẩn thận nhấc chân lên và hạ xuống liên tục, nhìn vào viền váy bồng bềnh của mình.

Chiếc váy trắng thêu chỉ vàng đẹp như mộng này có kết cấu vải mềm đến mức lần đầu tiên cô cảm thấy như toàn thân mình đang bị nhột.

Và một chiếc vòng cổ.

Layla lặng lẽ điều chỉnh chiếc vòng cổ của mình với nụ cười ngượng ngùng biến mất.

Tại sao tiểu thư Brandt lại nói vậy?

Có thể đó chỉ là sự khinh thường và thương hại được thể hiện một cách tinh tế nhưng Layla lại thích điều đó. Món quà của chú Bill đẹp đến chói mắt. Dù ai có nói gì thì đối với Layla cũng vậy, và chỉ sự thật đó thôi là đủ.

Layla lại mỉm cười và khi cô nhìn lên, một người đàn ông cao lớn bước ra sân thượng. Khuôn mặt Layla, vốn đang vui mừng vì tưởng đó là Kyle, cứng đờ trong giây lát.

Đó là Công tước Herhardt. Tiểu thư Brandt cũng ở đó.

---------------------------

"Gió đêm trong lành quá phải không?"

Claudine hít một hơi thật sâu và mỉm cười hỏi. Cô có thái độ ranh mãnh, như thể lý do dẫn Matthias lên sân thượng thực sự là gió đêm.

"Tôi thích mùa hè vì đêm hè rất đẹp. Ngài nghĩ sao, Công tước Herhardt?"

Claudine mỉm cười rạng rỡ, tựa nhẹ vào lan can cẩm thạch. Ánh mắt của Matthias hướng thẳng đến mục đích thực sự của việc đến đây, Layla Llewellyn, người đang đứng ở đầu bên kia.

"Tôi không thích mùa hè lắm đâu, thưa tiểu thư."

Matthias dừng lại cạnh Claudine. Ánh mắt đang ngắm nhìn khu vườn đầy hoa hồng thoáng qua khuôn mặt Layla. Cô trông rất xấu hổ và lo lắng trước sự xuất hiện của những vị khách không mời mà đến.

"Vậy sao? Tôi chỉ nghĩ là ngài thích mùa hè."

Claudine lúc này đang đứng quay lưng về phía Layla và nhìn Matthias.

"Giờ nghĩ lại, ngài Herhardt có vẻ là một người rất lạnh lùng. Tất nhiên, ngài biết rằng đây không phải là những lời khiển trách, đúng không?"

Claudine quay lưng về phía anh, bước một bước gần hơn. Bây giờ khoảng cách giữa họ gần đến mức hơi thở của họ có thể chạm vào nhau.

"Tôi thực sự thích sự lạnh lùng của ngài ở vũ hội. Thái độ trang nghiêm không từ bỏ bất cứ điều gì thực sự rất cao quý và tao nhã."

"Tôi mừng là cô thích, thưa tiểu thư."

Mathias không lùi bước và đối mặt với Claudine.

"Xin hãy hôn tôi."

Claudine, người đang nhìn chằm chằm vào anh, đưa ra một yêu cầu táo bạo. Matthias im lặng nhìn cô.

"Tôi thích việc ngài Herhardt thờ ơ, nhưng chẳng phải cần ít nhất một chút đam mê giữa chúng ta sao?"

Khi Claudine nghiêng đầu, mái tóc nâu dày của cô ấy đung đưa một cách bồng bềnh.

"Nếu chúng ta đính hôn, kết hôn rồi sống với nhau đến hết cuộc đời."

"Đó là mức độ đam mê tối thiểu..."

Matthias nheo mắt một lúc rồi gật cằm như thể đồng tình.

"Có lý."

Matthias ôm lấy má Claudine không chút do dự hay chần chừ. Claudine có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng nhắm mắt lại một cách tự nhiên.

Ánh mắt Matthias cùng bóng mi dài hướng về phía bên kia sân thượng. Layla, người đang bồn chồn đi đi lại lại tại chỗ, cũng nhìn anh vào lúc đó.

Trong khi vẫn nhìn thẳng vào Layla, Matthias từ từ hạ môi mình xuống môi Claudine.

Layla Llewellyn, người ngoài cuộc mà Claudine muốn, đã thể hiện một cách trung thực vai trò của mình. Cô cứng đơ người và ngơ ngác nhìn họ. Ngay cả khoảng cách xa và bóng tối cũng không thể che giấu đôi má đỏ bừng của người phụ nữ.

Trong suốt nụ hôn cực kỳ kiềm chế, ánh mắt của Matthias tập trung hoàn toàn vào Layla. Đôi mắt xanh bất lực nhìn anh như bị tê liệt, trông ngây thơ như đêm trăng sáng.

Cuối cùng, khi Layla ngoảnh mặt đi, nụ hôn đơn giản giữa hai người kết thúc. Trong khi Claudine từ từ mở mắt và trên khóe môi nở một nụ cười kỳ lạ thì Layla chạy xuống cầu thang dẫn ra vườn như thể đang chạy trốn.

"Đi thôi."

Matthias lịch sự chìa tay ra. Claudine cũng nắm tay anh như không có chuyện gì xảy ra.

"Tôi tự tin, thưa ngài Herhardt."

Claudine vừa bước vào đại sảnh mỉm cười nói.

"Tôi chắc chắn chúng ta sẽ là một cặp khá đẹp đôi."

Layla điên cuồng chạy xuống cầu thang. Mặc dù biết rõ rằng họ không thể đuổi theo nhưng bước chân của cô vẫn ngày càng nhanh hơn.

Tiếng gót giày của Layla chạy dọc lối đi làm rung chuyển khu vườn đêm yên tĩnh. Mãi cho đến khi đến được đài phun nước lớn ở trung tâm khu vườn, Layla mới dừng lại. Trong lúc tôi đang hụt hơi, cơn đau ở chân mà cô đã quên mất vì quá tập trung vào việc bỏ chạy lại quay trở lại.

"À..."

Layla cởi giày, cau mày và thở dài. Trên bàn chân của cô có những vết xước do mang giày cao gót mới. Da ở gót chân của cô bị bong và máu chảy ra. Tất cả những gì cô muốn làm là cứ như vậy chạy đến căn nhà gỗ, nhưng cuối cùng Layla đã quay lại.

Cô đã hứa với Kyle rằng cô sẽ đợi. Cô cảm thấy ít nhất mình nên để lại lời nhắn nói rằng cô sẽ rời đi trước. Nhưng cô không thể buộc mình phải quay trở lại dinh thự sáng đèn đó một lần nữa, về thế giới xa lạ và khó chịu đó.

Layla lo lắng khập khiễng bước xuống con đường bên phải lối đi dạo. Đây là nơi giàn hoa hồng leo mọc lên. Đầu tiên, cô định đợi ở vườn và đi đến dinh thự vào lúc Kyle trở ra.

Nhưng ngồi xuống có được không?

Layla nhìn chằm chằm vào băng ghế và suy ngẫm. Đó là một cây hoa hồng mà cô đã cẩn thận cắt tỉa và chăm sóc với sự giúp đỡ của chú Bill, nhưng cô chưa bao giờ ngồi gần đó. Bởi vì đó là một vị trí không được phép đối với người làm.

Nhưng tối nay cô là khách của Arvis thì có được làm vậy không?

Nghĩ đi nghĩ lại một lúc, Layla mới có thể nhẹ nhàng ngồi xuống mép ghế. Phải mất thêm một chút can đảm và thời gian để cởi giày.

Layla dựa lưng vào tay vịn của băng ghế và vòng tay quanh đầu gối. Khi bàn chân đau nhức của cô chạm vào đá cẩm thạch mát lạnh, cơn đau dịu đi đôi chút. Giày đẹp có hại cho đôi chân đến mức nào? Cô không thể mang lại đôi giày đó lần nữa.

Kể cả khi cô không chạy, cô vẫn có thể giữ được gót chân của mình.

Layla, người đang nhẹ nhàng chạm vào vết thương đau đớn nhất bằng đầu ngón tay, thoáng cảm thấy ghê tởm trước một ký ức chợt hiện lên trong đầu cô.

Khi nghĩ đến Công tước Herhardt, người đàn ông đang hôn vị hôn phu tương lai của anh ta nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cô, khuôn mặt cô tự nhiên cau lại. Claudine, người thản nhiên nhận nụ hôn mặc dù biết rõ ràng có người khác ở đó, cũng không thể hiểu nổi.

"Tại sao họ lại làm vậy?"

Layla lẩm bẩm một mình và vô thức chà xát môi.

"... Xấu hổ quá."

Lần này, cô dùng mu bàn tay chà xát mạnh vào môi. Như muốn xóa đi những ký ức và cảm giác về đêm trăng hiện lên trong tâm trí cô ngay lúc cô sững người và chạm mắt với người đàn ông đó.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.