Đột nhiên Lạc Dư lại thấy sống lưng lành lạnh, cậu nghi hoặc quay đầu lại nhìn,
- Vũ Nhiên, anh tìm tôi có việc gì sao?
Theo trí nhớ nguyên chủ thì đây chính là thằng bạn chí cốt thời trung học. Vũ Nhiên không trả lời, Lạc Dư nhăn mày, sao đứng nhìn cậu chằm chằm vậy, Lạc Dư vừa khó hiểu vừa âm thầm cảm thán, ừm, đẹp trai thật.
250 trong không gian yếu ớt nói:
- / Kí chủ, hắn là Nhiên Nhiên /
Lạc Dư gật đầu:
- Ta biết.
Chỉ là sao sắc mặt của Vũ Nhiên lại khó coi như vậy chứ, ai chọc hắn a. Cậu chưa kịp phản ứng thì Vũ Nhiên đi tới vác cậu lên vai, Từ Thiên Long lạnh mặt lao về phía trước chặn hắn lại:
- Người anh em, bắt người của Từ Thiên Long không phải sự lựa chọn tốt đâu.
Vũ Nhiên cong môi phất phất tay, một đám người áo đen xông tới chặn cậu ta lại, hai bên lao vào đánh nhau, Từ Thiên Long muốn ngăn Vũ Nhiên đem Lạc Dư đi nhưng sức một mình hắn không làm gì được.
Vũ Nhiên vứt Lạc Dư vào ghế sau rồi lái xe rời đi.
- Vũ Nhiên, cậu đưa tôi đi đâu a, lâu không gặp tính tình của cậu sao chẳng tốt lên chút nào vậy.
Vũ Nhiên hừ lạnh không thèm đáp lời Lạc Dư, nhưng cậu cũng không quan tâm lắm tiếp tục nói:
- Vũ Nhiên, mấy năm nay cậu làm việc ở đâu a, không đến thăm tôi gì hết.
Nói đến đây Lạc Dư có chút ủy khuất cúi đầu, 5 năm ngay cả bóng dáng hắn cậu cũng chẳng thấy.Vũ Nhiên cứng đờ, hắn mím môi: