“ Tiểu nhân , tiểu nhân chỉ là ham mê tài sản nên định theo dõi hai vị muốn ăn cướp thôi ạ, mong hai vị lượng thứ tha cho tiểu nhân “ Tên nam nhân kia ánh mắt đảo qua đảo lại nói .
“ Vậy sao, được rồi lão Thạch , nếu hắn đã không chịu nói sự thật ngươi cắt đứt ngũ chi của hắn rồi vứt xác hắn vào trong sông là được . Đằng nào mai chúng ta cũng rời đi rồi ta cũng không cần biết sự thật cho lắm “ . Nói xong Ngô Minh định xoay người rời đi, lời nói của hắn ẩn chứa sát khí kinh hồn .
“ Vâng “ Thạch Hùng vâng lời tiến tới gần tên nam nhân kia , sát khí từ trên thân hắn toả ra kinh người.
Tên nam nhân kia cảm nhân được sát khí từ trên thân hai người biết hai người chắc chắn sẽ thực sự giết mình vội vàng hoảng sợ la lên :
“Hai vị đại nhân ta mạng. Tiểu nhân cũng chỉ là theo mệnh lệnh của người ta thôi “
Ngô Minh và Thạch Hùng dừng lại , Ngô Minh hỏi tiếp :” Được rồi, kể lại rõ đầu đuôi cho ta, nếu có nửa lời nói dối hậu quả ngươi cũng nên biết rồi chứ “
“ Thưa hai vị đại nhân, tiểu nhân là người của bên quận chủ đại nhân. Thường ngày nghe lời và phục vụ quận chủ tiểu thiếu gia . Từ lâu tiểu thiếu gia đã yêu thích Hà gia tiểu nương tử mấy lần định ép buộc Hà gia tiểu nương tử gả cho hắn. Ai ngờ Hà gia không chịu đồng ý nên đã ra chiêu ném tú cầu chọn rể , mà vị đại nhân này lại chính là người được chọn cho nên khi biết tin tức đó vị kia tiểu thiếu gia rất là tức giận liền phái tiểu nhân tới theo dõi ngài. Bởi vì nghe lời quận chủ đại nhân không được làm loạn cho đến khi kết thúc đấu giá hôi cho nên đợi khi đấu giá hội kết thúc vị tiểu thiếu gia kia muốn bắt ngài về trừng trị ạ “
Tên nam nhân kia một năm một mười kể hết thẩy sự việc mà hắn biết được cho Ngô Minh .
Ngô Minh và Thạch Hùng khi nghe xong giật mình, không nghĩ mọi chuyện lại từ trên người hắn mà ra.
Thảo nào Ngô Minh cảm thấy hơi kì quặc , một gia đình giàu có như Hà gia lại muốn nhanh chóng gả con gái đi như vậy, cho dù phải bỏ ra một số bạc rất lớn để chiêu con rể như hắn. Với lại như lúc trước hắn nói vừa gặp đã yêu là điều khó có thể xảy ra. Hoá ra hắn cũng chỉ là Hà gia tìm một con dê thế tội thay thôi.
Nghĩ tới đây Ngô Minh không khỏi lắc cái đầu, đúng là dù ở thời nào đi chăng nưa cũng không thể tránh khỏi ngươi lừa ta gạt.
Trong những ngày ở Bạch Đằng thành này, Ngô Minh cũng có tìm hiểu sơ qua các thế lực ở đây và tính cách của từng thế lực. Hắn biết được quận chủ thế lực làm việc rất bá đạo, nói chung là nhất đẳng độc tôn ở đây, mọi thế lực khác đều phải nể mặt không dám đắc tội . Nhất là nghe đồn rằng quận chủ tiểu thiếu gia dựa vào vị thế của cha làm việc ác rất nhiều, tính cách cay độc âm hiểm . Tuy hắn nghe được tên kia nói rằng chỉ bắt hắn về trừng trị nhưng mà Ngô Minh cũng đoán được là không thoát khỏi ta tấn một phen với cái chết.
Ngô Minh thở dài, hắn chỉ muốn sống an ổn thôi nhưng nhiều việc cứ đến tìm trên người hắn là sao.
“ Hai vị đại nhân, tiểu nhân trên có mẹ già dưới có con trẻ mong hai người tha mạng “ Tên nam nhân kia dập đầu cầu xin.
Ngô Minh nghe được câu này cảm thấy rất quen, đây không phải là câu mà mấy cuốn tiểu thuyết lúc trước hay viết sao. Nhưng lần nào người cầu xin nói câu này xong cũng bị giết chết.
Ngô Minh nảy ra một ý nghĩ xấu nói :” Được rồi, nể tình ngươi kể rõ sự việc ra không giấu diếm ta có thể tha chết cho ngươi “. Nói xong Ngô Minh xoay người dời đi
“ Đạ tạ đại nhân, đa tạ đại nhân “ Tên kia nhanh chóng dập đầu vui mừng cảm tạ.
Bỗng nhiên , ánh đao loé sáng, đầu lâu của hắn đã bay lên cao, trên gương mặt hắn tràn ra vẻ không thể tin được, chết không nhắm mắt.
Thạch Hùng tay đang lau vết máu trên cây đao, nhìn vào viên đầu lâu kia nói :” Bang chủ nói ngài ấy tha cho ngươi nhưng không có nghĩ là ta tha cho ngươi a, bất ngờ lắm đúng không “.
Ngô Minh mỉm cười, giết người diệt khẩu. Thủ pháp rất quen thuộc, hắn cũng không có biện pháp khác a, và lại tên này có lẽ cũng đẫ trợ giúp tên quận chủ tiểu thiếu gia làm rất nhiều chuyện ác rồi cho nên ác giả ác báo thôi.
Thạch Hùng liền vác xác của tên nam nhân kia buộc vào một cục dá ném xuống sông, xử lí sạch sẽ tất cả vết tích hai người trở về gian khách sạn. Cả hai người cùng đi vào một gian phòng.
Thạch Hùng và Ngô Minh cùng ngồi xuống, sau đó Thạch Hùng nhì Ngô Minh hỏi :” Bang chủ, ngài có tính toán gì tiếp theo sao “.
Ngô Minh ngồi suy nghĩ một lúc nói :” Có lẽ mai ta sẽ đến Hà gia hỏi sự thật, tiện thể chấm dứt chuyện hôn sự luôn , mong là sẽ không gây ra phiền phức. Và lại ngươi cũng nên chuẩn bị sẵn sàng , ngày mai chúng ta cũng sẽ rời đi ngay để tránh điều không cần thiết xảy ra “.
Thạch Hùng gật đầu về phòng của mình, một đêm nay là đêm khó có thể ngủ ngon của hai người. Tuy nói hắn bây giờ không sợ vị kia quận chủ tiểu thiếu gia nhưng hắn lo ngại vị kia quận chủ a, tuy hắn bây giờ không đánh lại được Bá Khí cảnh đại tông sư nhưng cũng chưa chắc đã sợ sệt với lại hắn tự tin rằng có thể chạy thoát khỏi Bá Khí cảnh đại tông sư đuổi bắt.
…
Bạch Đằng thành, những tia sáng bắt đầu vẩy xuống đại địa, báo hiệu một ngày mới đã đến. Từng người từng người bắt đầu tràn ra con phố , mọi thứ bắt đầu rộn ràng và nhộn nhịp như mọi ngày.
Tứ phương khách sạn, Ngô Minh cũng tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt ăn sáng xong hắn liền rời khỏi nơi đây đi đến Hà phủ. Còn Thạch Hùng sửa sang lại đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Hà phủ.
Hôm nay Hà phủ vẫn náo nhiệt như mọi khi, người hầu đi ra đi vào chuẩn bị cho buổi cưới hỏi. Lúc này , Ngô minh bước tới đây, nhìn tấm biển treo trên cao in chữ Hà phủ kia hắn bước chân vào.
“ Cô gia , ngài đã tới “ Các nha hoàn người hầu nhìn thấy Ngô Minh tiến đến lên tiếng chào hỏi. Ngô Minh cũng chỉ gật đầu một cái rồi đi qua.
Lúc này đang ngồi ở trong sân ngắm phong cảnh Hà Ngọc Hương thấy Ngô Minh đi đến vội vàng đứng dậy đi đến tươi cười tay ôm lấy tay Ngô Minh nói :” Ngô lang, chàng đến rồi . Mấy hôm chàng không có tới thăm thiếp, thiếp rất nhớ chàng “. Nói xong còn nũng nịu tỏ vẻ đáng thương trước mặt Ngô Minh
Ngô Minh nghe vậy cũng không có để ý gì, lạnh giọng hỏi :” Cho ta biết, bây giờ Hà phụ đang ở đâu “.
“ Chàng hỏi phụ thân thiếp có việc gì “ Hà Ngọc Hương nghi hoặc nói. Mấy lần trước Ngô Minh đến cũng chỉ đến hỏi thăm nàng , lần này lại là tới đi tìm phụ thân nàng.
Ngô Minh cũng chỉ qua loa nói :” Ta có việc muốn bàn bạc với ngài ấy một chút, sao nào, chẳng lẽ ngài ấy không có ở đây sao “
“ Được rồi, chằng đi theo thiếp, phụ thân đang ở thư phòng làm việc của ngài ấy “ Nói xong Hà Ngọc Hương cất bước, Ngô Minh đi theo đằng sau.