"Sau đó sẽ dùng gương chiếu hậu của xe điện sượt qua Trương Hiểu Bình".
"Chà, nếu anh không đoán sai, đối phương chắc hẳn là một shipper".
Lý Phong vừa nói xong, thì ở góc đường phía trước, thật sự có một shipper lái xe điện chạy tới.
Chiếc xe điện chạy tương đối nhanh, một trong những chiếc gương chiếu hậu đã sượt qua túi xách của Trương Hiểu Bình.
Trương Hiểu Bình cũng bị chiếc túi kéo ngã xuống đất.
Shipper nhanh chóng dừng lại và đưa tay đỡ Trương Hiểu Bình lên.
Hứa Mộc Tình có đôi mắt sắc bén, chỉ cần nhìn thoáng qua cô cũng có thể biết được shipper này chính là người phục vụ pha cà phê trong tiệm cà phê lúc nãy.
Lúc này, ngay cả Hứa Mộc Tình cũng phải trầm trồ trước sự sắp xếp tài tình của Viên Lịch Hành.
Lý Phong dường như nhìn thấu tâm tư của Hứa Mộc Tình, nói.
"Viên Lịch Hành! Hắn có bằng tiến sĩ tâm lý học tại trường đại học".
"Hắn rất giỏi sử dụng kỹ thuật này".
"Nếu người mà hắn phái đến là một kẻ khoa trương, chỉ chú ý đến vẻ bề ngoài".
"Nhất định sẽ bị Trương Hiểu Bình chán ghét".
"Vì dù sao Trương Hiểu Bình cũng xuất thân từ dưới đáy xã hội".
"Sẽ không phù hợp với những người chải chuốt, bóng bẩy suốt ngày".
"Đó là lý do tại sao lại có sự sắp xếp như vậy".
Cách đó một đoạn, Hứa Mộc Tình cũng có chút lo lắng nhìn Trương Hiểu Bình đã được người ta đỡ dậy.
"Không được, em không thể để Tiểu Bình tổn thương lần nữa được".