Nói xong, Lý Phong đưa Hứa Hiếu Dương ra khỏi biệt thự.
Lý Phong vừa mới rời đi, áp lực nặng trịch đè lên đầu Đường Quan Văn lập tức biến mất.
Đường Quan Văn cảm thấy hô hấp dễ dàng hơn rất nhiều.
Hắn vội vàng lấy điện thoại ra, định gọi điện cho đám đàn em đi ngăn cản Lý Phong.
Bỗng nhiên món đồ cổ quý giá trên tủ rơi xuống.
“Choang!”
Ngay sau đó, tấm kính trên cửa sổ lập tức vỡ tan.
Cả bức tưởng và trần nhà rung lên dữ dội!
Trước khi Đường Quan Văn kịp phản ứng lại, toàn bộ biệt thự đã hoàn toàn sụp đổ!
Hứa Hiếu Dương đi sau Lý Phong quay trở về xe.
Nhìn thấy ngôi biệt thự nguy nga trong tích tắc sụp xuống thành một đống đổ nát.
Hứa Hiếu Dương không khỏi hỏi: “Chúng ta làm như vậy không hay lắm thì phải?”
Lý Phong mỉm cười: “Bố, chúng ta trước nay đều là nước sông không phạm nước giếng, chỉ cần bọn họ không động đến chúng ta, chúng ta cũng sẽ không làm gì bọn họ”.
“Nhiều khi, không thể nói rằng, chúng ta cứ làm theo nguyên tắc như vậy, không đụng tới ai thì sẽ có thể sống một cuộc sống yên bình”.
“Trên thế giới này có rất nhiều hổ dữ và sói ác”.
“Bọn họ luôn ghen tị với người khác”.
“Bọn họ sẽ luôn tìm cách cướp đoạt thành quả lao động của người khác, đối với loại người như vậy thì không thể mềm lòng được”.