Tần Nguyễn dù1ng ngón trỏ và ngón giữa chạm vào chóp mũi.
Cô cũng nhỏ giọng đáp lại: “Ừ, không khí ở đây không tốt.” Khuôn mặt đẹp trai của anh ta âm trầm, đôi môi mỏng mím thành một đường, ai cũng có thể nhận ra Hoắc Dịch Dung đang tức giận.
Hoắc Dịch Dung lạnh lùng nói: “Bỏ kế hoạch trước đó đi, những người đó không cần giữ lại, anh hãy tự tay tiễn họ lên đường!”
“Nhị gia!” Nghe thấy hai đứa cháu trai xảy ra chuyện, sắc mặt Hoắc Dịch Dung đột nhiên thay đổi, ánh mắt âm trầm, anh ta buột miệng chửi một tiếng không hề phù hợp với thân phận.
Hoắc Vân Tiêu lại bàn giao vài câu ngắn gọn, Hoắc Dịch Dung thỉnh thoảng đáp lại, giọng trầm như nước, đầy sự tức giận kìm nén không thể phát tiết.
Sau khi cúp máy, Hoắc Dịch Dung quay đầu nhìn người đàn ông mặc đồng phục huấn luyện đang đứng trong phòng làm việc. Người đàn ông không thể nhìn thấy khuôn mặt kêu lên.
Trong mắt Hoắc Dịch Dung lóe lên tia sáng tàn nhẫn và nguy hiểm, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào người đàn ông: “Đây là mệnh lệnh! Bọn chúng dám ra tay với hai đứa cháu của tôi, tôi không chém bọn chúng thành nhiều mảnh đã là tốt lắm rồi!”
Người đàn ông đứng trước bàn làm việc cúi đầu, khàn giọng nói: “Nhị gia, có quá nhiều người, có sợ chuyện này ồn ào quá mức không?” Hoắc Chi lập tức đáp ứng, cô ta lấy điện thoại di động ra để liên lạc với Hoắc Dịch Dung.
Bọn họ không nhìn thấy Tần Nguyễn ngồi trong xe, đang mở to đôi mắt trong suốt, nhìn chằm chằm vào Hoắc Vân Tiêu đứng ở ngoài cửa xe.
Tần Nguyễn muốn biết thực lực của chồng mình, làm cách nào để anh tìm được A Diêu và An Kỳ khi không có bất kỳ manh mối nào. Sau khi ra khỏi khách sạn Hoàng Đình, Tần Nguyễn cuối cùng 7cũng được hít thở không khí trong lành.
Tuy nhiên, Tần Nguyễn còn chưa kịp thả lỏng, chiếc điện thoại trong túi cô đã đổ chuông.
T2ần Nguyễn lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên người gọi là giáo viên của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ. Tần Nguyễn đứng trước xe, cảm thấy bụng đau nhói, cơ thể khẽ run lên, cô theo bản năng chống tay lên cửa xe.
Lúc này, Tần Nguyễn cau mày thật chặt, lạnh lùng ra lệnh cho giáo viên: “Gửi video đến điện thoại di động của tôi, lập tức, ngay lập tức!”
“Được được được, tôi gửi ngay đây!” Tần Nguyễn nhấc chân đi về phía đoàn xe của nhà họ Hoắc đang đậu ở khách sạn Hoàng Đình, bàn tay buông thõng bên người run rẩy.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đều là mạng sống của Tần Nguyễn, ai dám có ý đồ với chúng thì chẳng khác nào muốn giết cô!
Cô giáo khóc lóc xin lỗi: “Xin lỗi Hoắc phu nhân, chúng tôi đã kiểm tra tất cả các camera giám sát, nhưng không phát hiện hai người đàn ông đó vào trường lúc nào, bọn họ cứ như tự dưng xuất hiện vậy.” Hoắc Vân Tiêu khẽ thở dài, đứng dậy xuống xe rồi đóng cửa lại.
Khi xoay người, khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Vân Tiêu phủ đầy mây đen, anh trầm giọng ra lệnh cho Hoắc Chi đang đứng cách đó không xa: “Thông báo cho Nhị gia, xử lý tất cả thành viên bị bắt của tộc Pháp Sư và những người có liên quan ngay tại chỗ!”
“Vâng, chủ nhân!” Dù Tần Nguyễn đã cố gắng che giấu, nhưng Hoắc Vân Tiêu vẫn nhận ra những giọt nước long lanh trong mắt cô, để người mình yêu thương bị người có ý đồ xấu dọa sợ, Hoắc Vân Tiêu chỉ muốn bắt ngay kẻ đứng phía sau, rồi trả lại cho kẻ đó gấp trăm lần sự lo lắng và đau khổ của Tần Nguyễn.
Hoắc Vân Tiêu cúi người vuốt tóc Tần Nguyễn, nhẹ giọng an ủi: “Ngoan.”
Tần Nguyễn không lên tiếng, hai mắt nhắm chặt, cặp lông mi dài khẽ run rẩy, có thể thấy trong lòng cô không hề bình tĩnh. Tần Nguyễn đã mất đi sự bình tĩnh thường ngày, cô hoàn toàn hoảng loạn.
Hoắc Vân Tiêu dịu dàng nói: “Nguyễn Nguyễn, em hãy tin anh.”
Tần Nguyễn nhắm mắt lại, che giấu những giọt nước mắt, cô khẽ nói: “Em tin anh.” Đương nhiên, Hoắc Chi đầu bên kia không thể cho anh ta câu trả lời, ngay sau đó Hoắc Vân Tiêu đã cầm lấy điện thoại.
“Anh hai, A Diêu và An Kỳ bị bọn chúng bắt đi rồi, em không muốn nhìn thấy đám người bị bắt ở khu tây nữa, cũng không muốn nghe tin bọn chúng còn sống.”
“Chết tiệt!” Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tần Nguyễn, Hoắc Vân Tiêu cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Hoắc Vân Tiêu mở cửa xe, bế Tần Nguyễn đặt lên ghế, anh quỳ một gối trên ghế da, nói với Tần Nguyễn đang tràn đầy lo lắng: “Đừng lo, anh cam đoan em sẽ sớm nhìn thấy hai thằng nhóc đó thôi.”
Tần Nguyễn nắm lấy tay Hoắc Vân Tiêu, siết chặt tay anh như thể nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, cô vội vàng hỏi: “Bọn nó thật sự sẽ không sao chứ?” Trong lòng Tần Nguyễn có dự cảm xấu, cô vô 0thức nối máy.
Giọng nói lo lắng của giáo viên vang lên: “Hoắc phu nhân, đã xảy ra chuyện, Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ mất tích rồi!”
Sắc mặt Tần Nguyễn trầm xuống, cô siết chặt chiếc điện thoại trong tay, trầm giọng hỏi: “Mất tích là sao? Lúc này bọn nó phải ở trên lớp chứ.” Cô giáo suýt khóc giải thích: “Lúc chúng tôi chơi trò chơi giữa giờ thì hai cậu chủ nhỏ vẫn còn ở đó, khi chuông vào lớp reo, hai cậu bé không vào lớp, sau khi phát hiện hai cậu bé mất tích, chúng tôi lập tức xem lại camera giám sát và phát hiện có hai người đàn ông mặc áo bào xám đã đưa bọn nhỏ đi.”
Nghe thấy người đàn ông mặc áo bào xám đưa hai đứa con trai đi, ánh mắt Tần Nguyễn lóe lên, theo bản năng đoán là tộc Pháp Sư.
Ngọn lửa giận lập tức bùng lên, Tần Nguyễn thở hồng hộc, lạnh giọng hỏi: “Trường học nghiêm cấm người ngoài tiến vào, bọn họ làm ăn kiểu gì, tại sao lại để con trai tôi bị người ta bắt đi ở nơi công cộng.” Còn về sự an toàn của hai đứa nhỏ - Tần Nguyễn xắn tay áo lên, kiểm tra đường chỉ đỏ trên cánh tay.
Ngay từ khi Tần Nguyễn sinh hai đứa bé ra, cô đã có quan hệ mật thiết với sinh mệnh của chúng, một khi hai đứa trẻ xảy ra chuyện, Tần Nguyễn chắc chắn sẽ cảm nhận được.
Hoắc Dịch Dung đang trò chuyện với người nào đó ở nhà họ Hoắc, sau khi nhận điện thoại và biết mệnh lệnh của em ba, sắc mặt anh ta biến đổi, lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra thế?” Nghe thấy lời phàn nàn của 2Tần Nguyễn, Hoắc Vân Tiêu cười cưng chiều, đỡ eo cô rời khỏi nơi thị phi này.
Hoắc Chi dẫn mấy ám vệ đi theo.
Còn về phần Hoắc Khư7ơng, ông ta và những ám vệ còn lại của nhà họ Hoắc ở lại thu dọn chiến trường. Hoắc Dịch Dung bật cười: “Làm sao? Sống chung với chúng lâu quá nên nảy sinh tình cảm à, không nỡ ra tay sao?”
“Tôi không dám!”
“Vậy thì đừng nói nhảm nữa, anh lập tức đưa bọn chúng lên đường đi, nếu thiếu một người, tôi sẽ cho anh và em trai chôn cùng!”