Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 164: Tam gia



Hoắc Vân Tiêu nghe ra được ông nội đang thăm dò mình, ông muốn biết tình cảm giữa anh và Tần Nguyễn.

Ông nội quan tâm đến vấn đề tình ckảm của Hoắc Vân Tiêu còn hơn cả quan tâm anh cả và anh hai.

Nếu không phải vì sức khỏe của Hoắc Vân Tiêu, ông nội đã tổ chức đủ loại tciệc để mời các tiểu thư danh giá đến, sau đó chọn lựa ra một cô gái làm bạn bên cạnh anh rồi. Ông cụ Hoắc luôn cho rằng Hoắc Vân Tiêu đăng ký kết hôn với Tần Nguyên nhanh như vậy, là vì hai người có ấn tượng tốt về nhau cho dù vẫn chưa hiểu nhau lắm.

Nên biết rằng, đứa cháu trai này của ông cụ trông bề ngoài có vẻ ôn hòa dễ nói chuyện đấy, nhưng thực chất lại lạnh lùng và tàn nhẫn hơn bất kỳ ai trong nhà họ Hoắc.

Nó không muốn làm điều gì thì không ai có thể ép buộc được.
Hoắc Hồng Hưng coi như hiểu rõ con trai mình hơn, ông lạnh giọng hỏi: “Con đang thương hại cô bé ấy à?”

Tần Nguyễn là một cô gái tuổi còn nhỏ, những gì mà cô đã trải qua ở khu tây thật sự khiến người ta phải thương xót.

Cho dù là ông, khi đọc những tư liệu kia cũng phải thở dài.
Hoắc Vân Tiêu dùng những ngón tay mảnh khảnh của mình gõ nhẹ lên thành ghế sô pha, nhịp điệu đều đều nhưng không hề phát ra bất cứ âm thanh nào.

Anh cụp mắt xuống, thản nhiên nói: “Đối với nhà họ Hoắc mà nói, nuôi một đứa trẻ quá dễ dàng, nhưng con của Hoắc Vân Tiêu không thể để người ta gọi là con hoang được”

Sau khi biết Tần Nguyễn có thai, Hoắc Vân Tiêu đã nghĩ đến tương lai sau này. Tuổi thọ còn chưa đến mười năm, anh có thể làm được những gì cho Tần Nguyễn và đứa bé trong bụng cô đây.
“Ông à, ông nghĩ cháu thành loại người gì vậy, cô ấy nhỏ như vậy, vẫn còn là một đứa trẻ mà”

Hoắc Vân Tiêu mấp máy môi, giọng nói của anh rất dứt khoát và thể hiện thái độ rõ ràng.

“Con bé đã trưởng thành rồi, trong bụng còn đang mang đứa con của cháu đấy!” Ông cụ Hoắc cau mày: “Nếu cháu không thích con bé thì cần gì vẽ vời đi đăng ký kết hôn, chẳng lẽ nhà họ Hoắc còn không nuôi nổi một đứa bé à?”
Hoắc Vân Tiêu cười hiền hòa, trong đôi maắt sâu thẳm ánh lên tia sáng u ám khiến người khác không thể nào phỏng đoán được.

Anh bình tĩnh nói: “Nguyễn Nguyễn vẫn còn nhỏ ạ”.

“Cháu không thích mà lại che chở cho con bé à?” Ông cụ chưa chịu từ bỏ.
Nếu nó không thích Tần Nguyễn, cần gì phải cưới con bé chứ.

Cuộc đời này của ông cụ Hoặc có một nguyện vọng duy nhất, đó là Hoắc Vân Tiêu sống mạnh khỏe bình an trong cả quãng đời còn lại, và có người nó yêu bên cạnh, được như vậy thì ông cụ không còn gì phải tiếc nuối nữa.

Nếu Tần Nguyễn không phải người Hoắc Vân Tiêu yêu, nhưng lại chiếm mất vị trí bên cạnh đứa cháu của ông cụ, sẽ khiến ông cụ cảm thấy hơi khổ sở.
Địa vị của nhà họ Tần ở thủ đô hơi xấu hổ, muốn leo lên cũng có hạn, nhưng trong thời gian ngắn cũng sẽ không bị hạ thấp xuống.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, trong bụng của Tần Nguyễn đang thai nghén đứa con của Hoắc Vân Tiêu, nó mang trong mình dòng máu cao quý, vừa sinh ra đã là con ông trời rồi.

Thủ đô là nơi tập trung của quyền quý, sau này Tần Nguyên sinh con ra rồi bị người khác ức hiếp, ai có thể che chở cho mẹ con họ.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.