Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 457: Nguyễn nguyễn



Trên người Tần Nguyễn phóng ra sát khí còn nặng hơn so với yêu khí của Bóng Tuyết.

Và cô cảm nhận được sự hiện diện của anh hai trokng ngôi nhà nhỏ này. Nó chỉ có thể vừa sốt ruột, vừa chậm rãi di chuyển cơ thể nho nhỏ hướng về phía chủ nhân.

Tần Nguyễn quay đầu, đôi mắt lạnh lẽo đối đầu với đôi mắt xanh biếc của Bóng Tuyết.
Chủ nhân của căn nhà bị ngậm ống quần, cũng chính là cô gái đã hét lên trước đó cúi đầu nhìn xuống Bóng Tuyết một cách bối rối.

“Bóng Tuyết, bọn họ là ai, vì sao lại xông vào nhà của chúng ta?”
Có lẽ là bị vẻ khát máu trong đôi mắt hung ác của Tần Nguyễn trấn áp, đôi mắt của Bóng Tuyết lộ ra vẻ sợ hãi,c tiếng kêu cũng dần yếu đi.

Cho đến khi nó ngừng phát ra âm thanh, nó nghiêng đầu và cắn vào khoảng không như thể đang ngậm lấy thaứ gì đó và lùi lại.
“Hoắc Xuyên, chờ một chút!”

Hoắc Xuyên chỉ còn cách phòng ngủ mấy bước nữa bèn dừng lại.
Khói bốc ra từ ổ khóa cửa đang khóa và cánh cửa mở ra.

Hoắc Xuyên nhấc chân đạp, cửa mở toang.
“Bướng bỉnh!”

Bàn tay đang nắm lại ở giữa không trung lập tức hất về phía bên phải.
“Tên thật của cô cơ?”

Cô gái lắc đầu: “Tất cả mọi người đều gọi tôi là Yêu Yêu.”
Tần Nguyễn đi tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn đôi chủ tớ một quỷ một mèo này: “Đối với tôi mà nói, giết các người là việc dễ như trở bàn tay, đừng tự chuốc lấy khổ nữa.”

“Meo meo meo!!!”
“Ừm.”

Hai người nối gót nhau đi vào trong phòng ngủ.
“Meo, meo meo...”

Bóng Tuyết thấy chủ nhân bị thương nên muốn xông lên phía trước, nhưng vì đang bị lực Minh Thần trói lại nên nó không có cách nào hành động được.
“Cô không được đụng vào Bé Ngoan!”

Yêu Yêu xông vào trong phòng, đẩy mạnh cái tay Tần Nguyễn đang nắm lấy cằm của Bé Ngoan.
Cô gái ngồi xổm xuống và ôm Bóng Tuyết vào trong ngực.

Những ám vệ còn đứng ở trong phòng khách được nhìn thấy một cảnh tượng thần kỳ.
Nhưng cô gái ngồi ở bên giường dù đã cố gắng chụm chân vào những tư thế trông rất quái lạ, khiến thị giác của người nhìn vào cảm thấy không thoải mái.

Tần Nguyễn nhíu mày đi vào trong căn phòng, Hoắc Xuyên lập tức tiến lên chắn phía trước cô: “Phu nhân cẩn thận.”
“Meo!”

Tần Nguyễn bực mình Yêu Yêu cứ dây dưa với mình, bèn dùng lực Minh Thần đẩy Yêu Yêu ra, khiến đối phương ngã ngồi trên mặt đất.
Bộ lông trắng như tuyết của nó dựng đứng hết cả lên, tiếng kêu càng ngày càng dữ dội hơn.

“Bóng Tuyết ngoan, đừng kêu nữa, em ngoan một chút nhé.”
Lạnh lùng nhìn dáng vẻ phẫn nộ và bất lực của nó, Tần Nguyễn phất tay, cơ thể của Bóng Tuyết bị một lực không thể phản kháng lại được đẩy đến bên cạnh Yêu Yêu.

Trước cửa phòng ngủ không còn con mèo trắng ngăn cản nữa, Hoắc Xuyên móc súng ra, nhắm ngay cửa phòng ngủ rồi bắn liên tiếp hai phát.
“Bé Ngoan tự nguyện đi về cùng Bóng Tuyết mà!”

“Cái c*t ấy!”
Yêu Yêu không ngừng lắc đầu: “Tôi không biết, tôi không biết, cầu xin cô đừng làm tổn thương Bóng Tuyết, tôi chỉ có mình nó thôi!”

Gương mặt Tần Nguyễn lộ vẻ giận dữ, cô đè nén sự tức giận trong lòng và lạnh lùng lên tiếng: “Làm anh hai tôi trở lại bình thường, nếu không không cần nói gì nữa!”
Cơ thể của Bóng Tuyết bị một sức mạnh bí ẩn đánh văng lên vách tường.

“Meo!”
“Meo meo meo!!!”

Đáp lại Tần Nguyễn là tiếng kêu phẫn nộ của Bóng Tuyết.
Tần Nguyễn cũng không quá cố chấp với tên thật của đối phương, biết tên cô gái rồi, cô nhẹ nhàng nói.

“Yêu Yêu, tôi tới đây không phải là để làm tổn thương cô, mặc kệ cô là người hay là quỷ, đều không liên quan gì đến tôi cả. Nhưng anh hai tôi là người bình thường, anh ấy chẳng có thù hận gì với cô, hôm nay tôi đến đây chỉ muốn đưa anh ấy đi thôi, xin hãy giao anh ấy ra đây.”
Tần Nguyễn đã xác định mình không có cách nào nói chuyện được với nữ quỷ tên Yêu Yêu ở trước mắt.

Thậm chí cô ta còn quên mất là mình đã chết rồi, bây giờ chỉ là một con quỷ.
Một lúc sau, cô ta chợt nhận ra: “Gương mặt của cô giống bạn của tôi quá.”

“Ồ? Bạn của cô là ai?”
Cô ta chỉ biết mình gọi là Yêu Yêu.

Tần Nguyễn lại hỏi: “Đây là biệt danh của cô khi phát sóng trực tiếp trên một nền tảng nào đó à?
Hoắc Xuyên đi đến bên giường, đứng trước mặt cô gái ăn mặc đáng yêu.

Khẩu súng trong tay anh ta chĩa đúng vào mi tâm của cô gái.
Tần Nguyễn hỏi: “Cô tên là gì?”

Cô gái: “Yêu Yêu.”
Trong mắt cô ta lóe lên ánh sáng đỏ mờ nhạt, trên khuôn mặt lộ ra vẻ cực kỳ bị ai, cô ta thấp giọng cầu khẩn Bóng Tuyết.

Đôi mắt xanh lục của Bóng Tuyết không còn sự hung tàn và tức giận nữa, nó cũng dần trở nên đau thương.
“Bóng Tuyết rất ngoan, cô đừng ngậm máu phun người!”

Nghe thấy Tần Nguyễn chỉ trích Bóng Tuyết, cô gái càng tức giận hơn.
Trong nháy mắt nó đến cửa phòng ngủ, hung hăng gào lên với Hoắc Xuyên, không cho bất kỳ kẻ nào lại gần.

“Meo! Meo meo!!!”
Trong mắt của bọn họ, con mèo này đã thành tinh mất rồi.

Cô gái không hiểu tại sao Tần Nguyễn lại đột nhiên xâm nhập vào nhà mình, còn muốn bắt nạt mèo của cô ta.
Tần Nguyễn giễu cợt: “Ngoan à? Nếu nó mà ngon thì đã không bắt cóc anh hai tôi đến nhà các người.”

“Tôi không hề biết anh hai của cô, nhà chúng tôi cũng không có đàn ông, xin mời rời đi!”
Cằm của cô gái bị Tần Nguyễn nâng lên, để lộ ra một khuôn mặt có thể nói là giống y hệt Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn kinh ngạc nhìn khuôn mặt của cô gái, cô ta trang điểm xinh đẹp đến mức ngay cả một người phụ nữ như Tần Nguyễn cũng cảm thấy mặc cảm.
“Meo!!”

Bọn Hoắc Xuyên vừa có hành động thì Bóng Tuyết lập tức phát ra tiếng kêu đầy cảnh giác.
Khi vừa nhìn thấy Bé Ngoan, Tần Nguyễn đã biết ngay đây đâu phải là con gái, mà là anh hai của cô mà.

Rõ ràng là một thanh niên đẹp trai, lạnh lùng, lưu manh và nam tính ngời ngời như thế, lại bị một con mèo làm cho thành nam không ra nam, nữ không ra nữ.
“A!” Tần Nguyễn cười lạnh một tiếng, vươn tay về phía Bóng Tuyết.

Những ngón tay trắng trẻo xinh xắn của Tần Nguyễn nắm lấy khoảng không, Bóng Tuyết lập tức phát ra tiếng kêu chói tai.
Con mèo trắng vẫn luôn kêu gào với phu nhân, đột nhiên bay lên trôi nổi giữa không trung.

Cảnh tượng này có thể nói là kinh dị vô cùng!
Cô gái kêu to: “Không được, các người không thể đi vào!”

Tiếng nói của cô ta sắc bén, sắc mặt kinh hoàng, thái độ kỳ lạ.
Bị lực Minh Thần xiềng xích, Bóng Tuyết phát ra những tiếng meo meo yếu ớt.

Yêu Yêu ngồi quỳ chân trước mặt nó, thấp giọng khóc lóc cầu xin: “Bóng Tuyết à, chị không muốn Bé Ngoan nữa, em thả bạn ấy đi thôi, sau này chúng ta chẳng cần ai hết, chỉ hai chúng ta thôi có được không?”
Đa phần đàn ông đều không thể chịu đựng được loại nhục nhã như thế này.

Nếu là những người khác bị như thế, Tần Nguyễn sẽ chỉ đứng ngoài nhìn và cười trừ.
Tần Nguyễn nheo mắt lại, đánh giá cặp chủ tớ quỷ, mèo đang dựa vào tường này: “Muốn thả nó ra cũng được thôi, nếu như các người lừa tôi, tôi xin đảm bảo các người sẽ hối hận.”

Dứt lời, cô nâng bàn tay lên nhẹ nắm giữa không trung.
Tiếng mèo kêu thảm thiết lại vang lên lần nữa.

“Đừng làm đau Bóng Tuyết, tôi cầu xin cô đừng làm tổn thương nó!”
Cổ của nó giống như bị người ta bóp lấy, thanh âm phát ra ngày càng nghẹn lại, đau đớn.

Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào ánh mắt đáng sợ của Bóng Tuyết: “Tao biết mày là yêu tinh mèo, mau khôi phục thần chí cho anh hai tao, tao sẽ tha chết cho mày.”
Cô tức giận đến mức môi cũng run rẩy.

Không thể phủ nhận anh hai cô mặc như vậy rất đẹp, đẹp đến mức Tần Nguyễn biết rõ khi Tần Muội tỉnh lại mà biết xảy ra chuyện như vậy, anh ấy sẽ nổi giận như thế nào.
Cô càng nhìn càng cảm thấy quái dị.

Cô bé này mặc váy để lộ cánh tay và chân, phần xương tay và xương chân trông khá thô so với con gái bình thường.
Tần Nguyễn chẳng tin một lời nào cô ta nói.

“Nếu như anh ấy thật sự tự nguyện ở lại, vậy thì tại sao lại muốn thôi miên tâm trí của anh ấy?”
Anh hai bị người ta dùng thuật nhiếp hồn, mê mẩn tâm trí.

Trong lúc Yêu Yêu còn đang lôi kéo tay của Tần Nguyễn thì Bóng Tuyết bị lực Minh Thần trói buộc đang lên từng chút đến gần cửa phòng, nó kêu gào với những người trong phòng.
Tần Nguyễn hơi nhướng mày, rũ mắt xuống, nhìn về phía bàn chân của cô gái.

Chân của đối phương tưởng chừng như đặt trên mặt đất, nhưng thực ra lại cách mặt đất vài centimet.
Nhưng nếu đổi thành người thân của mình thì cô lại cảm thấy phừng phừng lửa giận.

Ánh mắt nặng nề của Tần Nguyễn nhìn tư thế của anh hai, trong đội con ngươi màu đen bắn ra ánh sáng lạnh như băng.
Chỉ cần đối phương có hành động thiếu suy nghĩ nào là anh ta sẽ lập tức bóp cò, giải quyết ngay.

Hoắc Xuyên đến gần nhưng cô gái kia vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Ánh mắt lạnh lùng hung dữ của Tần Nguyễn bắn thẳng đến Bóng Tuyết, trên người cô tỏa ra sát khí lạnh lẽo.

Đôi đồng tử xanh biếc của Bóng Tuyết không hề tránh né mà nhìn chằm chằm lại Tần Nguyễn, trong miệng còn phát ra tiếng kêu chói tai.
“Được được được...”

Yêu Yêu lồm cồm bò dậy, vong hồn trôi về phía Bóng Tuyết.
Tần Nguyễn đứng ở chính giữa phòng khách, mũi khẽ nhúc nhích, trong không khí lan tràn một thứ mùi thịt thối thoang thoảng.

Mùi rất nhạt, không cẩn thận ngửi sẽ không thể phát giác ra được.
Ngay cả ánh sáng bên trong đôi mắt cũng dần dần chuyển thành tối tăm, trở nên không giống với mắt của người bình thường.

Màu đen trong mắt của cô gái dần dần phủ hết trong mắt.
Bất cứ thứ gì cũng có thể khiến người ta điên cuồng. Cô gái này như nữ thần trong mộng của giới trẻ và đám otaku thời nay.

Nếu như không phải người này có khuôn mặt giống như đúc với Tần Nguyễn thì cô cũng sẽ có thái độ thưởng thức mà chân thành khen ngợi vài câu.
Tư thế ngồi của cô ta mặc dù thục nữ, nhưng lại khiến cho người ta có một cảm giác không hài hòa.

Tư thế ngồi của con gái nết na thường sẽ là hai chân chạm vào nhau, đối phương cũng ngồi đúng như thế.
“Vâng, phu nhân.”

Hoắc Xuyên cúi đầu rồi dẫn người tản ra tìm kiếm.
Khuôn mặt ngây thơ hoạt bát của cô gái lộ ra vẻ mờ mịt, đôi mắt trong veo của cô ta nhìn Tần Nguyễn: “Anh hai của cô là ai?”

Cô gái khẽ nhíu mày, càng nhìn gương mặt của Tần Nguyễn càng thấy quen thuộc.
Tần Nguyễn vô cùng xác định, anh hai cô tuyệt đối không có loại yêu thích này.

Nếu có ai nói anh ấy đẹp, giống con gái quá thì anh ấy sẽ lập tức trở mặt ngay.
Cô gái thản nhiên nói: “Cô ấy rất nhút nhát và không thích gặp người lạ.”

“Vậy à.”
Đối phương trông giống như một người bình thường, nhưng từ trên người cô ta, Tần Nguyễn cảm nhận được quỷ khí nồng đậm.

Cô bước thẳng về phía trước, tới gần đổi chủ tớ này.
Hai mắt của anh ta nhìn chằm chằm vào một điểm, tròng mắt không nhúc nhích, giống như hồn phách đã rời khỏi cơ thể rồi vậy.

Dù rất tức giận, nhưng Tần Nguyễn cũng biết chuyện quan trọng nhất hiện giờ là phải khôi phục lại thần chí của anh hai mình.
Yêu Yêu rất thương yêu Bóng Tuyết, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nó, sát khí quanh cơ thể cô ta càng trở nên đậm hơn, gần như là trong nháy mắt cô ta đã đến trước mặt Bóng Tuyết.

Cô ta muốn ôm lấy Bóng Tuyết như vừa rồi.
Tiếng động ngoài cửa không làm cô gái chú ý, lúc này bị người ta cầm súng chĩa vào đầu mà cô ta vẫn ngồi im không nhúc nhích.

Tần Nguyễn nhìn từ trên xuống dưới cô gái ăn mặc đáng yêu đang ngồi bên giường.
Cô gái mỉm cười, đôi mắt hơi cong cong: “Cô ấy tên là Bé Ngoan, là một cô gái rất ít nói.”

Tần Nguyễn gật đầu, giọng thành khẩn: “Bạn của cô cũng ở nhà ư? Sao không thấy cô ấy?”
Đến tượng đất cũng có tính nóng nảy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái nhắn lại, cô ta nói với Tần Nguyễn, giọng không vui: “Nhà tôi không chào đón các người, xin mời rời đi cho.”

Tần Nguyễn cười nhạo: “Nếu không phải do con mèo của cô gây tai họa ở bên ngoài thì tôi cũng chẳng muốn tới đâu.”
Đầu ngón tay của cô nhanh chóng bẩm quyết, ánh sáng vàng mờ nhạt từ đầu ngón tay của cô lan tràn ra.

Lực Minh Thần nhanh chóng lao về phía Bóng Tuyết, quấn chặt lấy nó.
Phần mắt của cô gái được bôi phấn màu nâu nhạt, đuôi mắt tô màu nâu đậm và đường kẻ mắt nổi tạo nên vẻ quyến rũ khó cưỡng.

Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào đôi tai mèo màu xám trên đầu đối phương, cái này trông thật quá.
Tần Nguyễn đang quá kinh ngạc và tức giận, cô nhìn Yêu Yêu bằng sắc mặt âm trầm gần như vặn vẹo, cô hỏi: “Tại sao lại khiến anh ấy trở thành như thế này?”

Là anh ấy, mà không phải là cô ấy.
Cô gái nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh không có một chút màu trắng nào u ám như vực sâu.

Cô ta dường như không hiểu câu hỏi của Tần Nguyễn và không biết phải trả lời như thế nào.
“Meo meo meo!!!”

Bóng Tuyết tức giận, càng không ngừng kêu gào với Tần Nguyễn.
“Rượu mời không uống thích uống rượu phạt!”

Tần Nguyễn nhìn thấy cảnh này mà gương mặt xinh đẹp nhanh chóng trầm xuống.
Quanh người cô gái hiện ra sát khí hắc ám nồng đậm, bàn tay ôm lấy Bóng Tuyết siết chặt lại thành nắm đấm.

“Meo meo meo...”
Mọi người ở bên ngoài đều nhìn thấy hết tình cảnh ở bên trong căn phòng không quá lớn này.

Có một cô gái tóc dài, mặc đồng phục đang ngồi bên giường.
Nhưng tay vừa chạm vào lông của Bóng Tuyết thì cơ thể bị một sức mạnh đánh bật ra.

Hồn thể của Yêu Yêu đập vào vách tường đối diện, gương mặt cô ta nhăn nhó dữ tợn vì đau đớn.
“Chúng tôi tự tiện đến nhà thế này vì muốn tìm người, anh hai tôi đang ở trong nhà cô, xin hãy giao anh ấy ra.”

Lời nói thì tràn đầy áy náy, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng và không có chút tình cảm nào.
Bé Ngoan... Không phải là Tần Muội, Tần nhị thiếu mới đúng.

Anh ta mặc bộ váy thục nữ, ngồi ngay ngắn ở bên giường, không có phản ứng gì với chuyện Tần Nguyễn và Yêu Yêu đang tranh cãi.
Hiện giờ ở trên mạng Internet có rất nhiều người đàn ông mặc quần áo của phụ nữ.

Một số người trong số họ làm thế là để gây sự chú ý, để nổi tiếng, còn một số người khác là sở thích thực sự.
“Meo! Meo meo! Meo!!!”

Tiếng kêu của Bóng Tuyết trở nên thảm thiết, nghe âm thanh có vẻ rất đau đớn.
Bóng Tuyết uốn éo ở trong ngực cô ta, nó kêu lên mấy tiếng đầy bất an.

Tần Nguyễn thở dài một hơi, ép lòng thương hại đối với cô gái trước mặt xuống.
Sắc mặt Tần Nguyễn hơi trầm xuống: “Tìm hết ở khắp mọi nơi rồi?”

Hoắc Xuyên đưa tay chỉ về phía phòng ngủ: “Cửa phòng ngủ bị khóa không mở ra được, ngoại trừ phòng ngủ ra thì chúng tôi đã tìm hết ở các nơi khác rồi.”
“Meo meo meo!!!”

Bóng Tuyết nhe răng với Tần Nguyễn, để lộ ra hàm răng sắc nhọn trong mồm nó, tiếng kêu tràn đầy tức giận.
Nghe Yêu Yêu nói hươu nói vượn, Tần Nguyễn không nhịn được phải nói tục.

Ở câu lạc bộ Dạ Tước, cô tận mắt nhìn thấy anh hai bị yêu tinh mèo bắt đi.
Tần Nguyễn lạnh lùng nhìn cô gái trước mắt, trên mặt lộ ra vẻ trào phúng: “Phòng ngủ của cô có bí mật gì không muốn cho người khác biết à, tại sao lại không thể vào được?”

“Đó là phòng ngủ của tôi, bất kỳ ai cũng không thể đi vào!”
Bọn Hoắc Xuyên không nhìn thấy cô gái này, nhưng Tần Nguyễn lại thấy rất rõ.

Vong hồn của cô gái này ngưng tụ lại trông rất thật, rất giống người bình thường, mà khí sắc trên mặt cũng hồng hào.
“Là mày thôi miên tâm trí anh hai tao?”

Giọng cô rất lạnh, giọng điệu khẳng định.
Bóng Tuyết bị Yêu Yêu ôm vào lòng, đang lơ lửng ở giữa không trung bỗng nhảy vọt ra ngoài.

Tốc độ của nó còn nhanh hơn Hoắc Xuyên.
Yêu Yêu gấp đến độ hai con mắt đen nhánh dần nổi lên ánh sáng đỏ.

Cô ta nói bằng thái độ thành khẩn: “Là thật mà! Bé Ngoan rất ngoan, bạn ấy rất thích Bóng Tuyết, bạn ấy tự nguyện ở lại làm bạn với chúng tôi mà!”
Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn cong lên, giọng nói chứa đựng sát khí khát máu: “Nếu như anh hai của tạo có một chút khó chịu nào, tạo sẽ lột da mày

ra!”
Vì Tần Nguyễn đang mang thai nên khá nhạy cảm với một số mùi.

Cô thấp giọng ra lệnh cho Hoắc Xuyên đang mang vẻ mặt cảnh giác đứng ở bên cạnh: “Anh hai tôi đang ở chỗ này, anh dẫn người đi tìm ở mấy căn phòng xem.”
Hoắc Xuyên quay người đi về phía phòng ngủ.

“Meo!”
“Meo meo meo!!!”

Bóng Tuyết nhe răng kêu gào liên tục.
Nó giống như hiểu được tiếng người mà chậm rãi cúi đầu xuống, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Bóng Tuyết gật đầu một cái.

Yêu Yêu vui mừng quay đầu lại, kích động nói với Tần Nguyễn: “Bóng Tuyết đã đồng ý rồi, cô mau thả em ấy ra đi.”
Tần Nguyễn từ sau lưng Hoắc Xuyên đi tới, cô đưa tay với về phía cô gái kia.

Tốc độ của cô quá nhanh làm Hoắc Xuyên không kịp ngăn cản.
Yêu Yêu từ dưới đất bò dậy, quỳ gối trước mặt Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn từ trên cao nhìn xuống Yêu Yêu, giọng cô rất lạnh: “Nhưng các người làm tổn thương đến anh hai tôi, anh ấy đâu có thù oán gì với các người?”
Trong phòng ngủ nồng nặc quỷ khí, còn kinh hãi hơn cả quỷ khí ở trên người cô gái đối diện.

Nếu như anh hai cô thật sự ở bên trong, thì dù cơ thể có khỏe mạnh được lại cũng sẽ bị giảm tuổi thọ.
Lúc nãy, khi vừa nhìn thấy cô gái này, cô đã biết đối phương là người bị chết thảm, hồn phách bị giam cầm ở chỗ này không có cách nào rời đi được.

Oán khí trên người cô gái này, cùng với sự ngột ngạt, tuyệt vọng trong căn phòng khiến cô cảm thấy đồng cảm và xót xa cho nỗi bi thương của cô gái, dù cô còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì.
Đối phương cúi thấp đầu khiến người ta không nhìn thấy rõ mặt của cô gái đó.

Vừa thấy cô gái, Hoắc Xuyên đã chĩa ngay khẩu súng trong tay vào đầu cô ta.
Cô bé này đáng yêu đến mức khiến cho người ta chỉ muốn đè ra luôn thôi.

Cho dù là khuôn mặt siêu đáng yêu của cô ta, hay bộ đồng phục trong sáng mà quyến rũ, hoặc đôi tai mèo trên đầu và đôi tất mỏng tang đi trên chân.
Hoắc Xuyên dẫn người mau chóng đi tìm ở những nơi có thể tìm được, anh ta đã lục soát toàn bộ căn nhà rồi nhưng lại không thu hoạch được gì.

Anh ta nghiêm trang đi đến bên cạnh Tần Nguyễn, thấp giọng bẩm báo: “Phu nhân, chúng tôi tìm khắp mọi nơi rồi, không tìm được Tần nhị thiếu ạ.”
Bóng Tuyết bị lực Minh Thần trói buộc, càng không ngừng kêu gào với Tần Nguyễn.

Trông dáng vẻ của nó như chỉ muốn xông lên cào nát mặt Tần Nguyễn vậy.
Anh ấy ghét nhất là bị người khác nói mình giống con gái, có thể nói là căm thù đến tận xương tủy luôn ấy.

Yêu Yêu vẫn còn đang cố gắng tách cái tay đang nắm lấy cằm Bé Ngoan của Tần Nguyễn: “Bé Ngoan thích mặc như thế này, cô buông bạn ấy ra, cô mạnh tay thể làm đau bạn ấy đấy!”
Cô gái vốn không muốn nghe Tần Nguyễn nói chuyện, sắc mặt cô ta trở nên rất khó coi và nhanh chóng trở nên trắng bệch.

Giờ phút này, cuối cùng trông cô ta cũng đã giống quỷ.
Lực Minh Thần đang trói buộc Bóng Tuyết bị thu về.

Bóng Tuyết nghiêng người trên mặt đất rồi thoăn thoắt đứng lên.
Tần Nguyễn hơi hất cằm lên với Hoắc Xuyên: “Nghĩ cách mở cửa ra.”

“Vâng, phu nhân!”
Nó nâng cái đầu cao ngạo lên nhìn Tần Nguyễn chăm chú, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.