Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 496: Tần nhị thiếu



Nó là con mèo do quỷ nuôi đấy!”

Tần Muội hoảng sợ hét lên: “Anh mau ném nó đi, đây là con yêu tinh mèo, chính nó đã bắt em đi klần trước đấy.” “... Vẫn chưa.”

Tần Cảnh Sầm không theo kịp chủ đề của Tần Nguyễn.
Bóng Tuyết nghiêng đầu rồi khẽ gọi Tần Muội.

Tiếng gọi của nó đầy thân mật, không có một chút ác ý nào.
Tần Cảnh Sầm nghe vậy, bàn tay đang cầm Bóng Tuyết hơi cứng đờ.

Anh ta biết chuyện em trai mình bị yêcu tinh mèo bắt đi.
Lúc này Tần Nguyễn vẫn có thể cười thì chứng tỏ không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Trong phòng ngủ.
Bọn họ rõ ràng đang thảo luận vấn đề giữa Tần Muội và con yêu tinh mèo, tại sao lại chuyển thành chuyện ăn uống chứ.

Có tiếng bát đũa va chạm bên phía Tần Nguyễn, ngay sau đó giọng nói trấn an đầy vui vẻ của cô vang lên.
“Tao với mày không có thù oán gì, mày tha cho tao đi!”

“Meo...”
Tần An Quốc biết trước đó Tần Cảnh Sầm rời đi là để gọi điện thoại cho Tần Nguyễn.

ông biết Tần Nguyễn cũng có năng lực đặc biệt giống Hồ Nhất Ngạn.
Nhưng Tần Cảnh Sầm chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của yêu tinh mèo là thế nào.

“Meo...”
“Tao đã nói là không được mà, sao mày đáng ghét thế!” Tần Muội nổi giận.

“Meo...”
Bóng Tuyết dường như tán đồng với lời nói của Tần Muội: “Meo!”

Tiếng mèo kêu lần này rất khác so với âm điệu trước đó.
Tần Cảnh Sầm lấy điện thoại ra rồi gọi cho Tần Nguyễn.

Chỉ mất vài giây, điện thoại đã được kết nối.
Vẻ mặt Tần An Quốc trầm xuống, hàng lông mày của ông nhíu lại.

Ông nhìn chằm chằm vào Bóng Tuyết trong lòng con trai lớn, càng nhìn càng cảm thấy con mèo này rất đáng yêu và vô hại.
Giọng của Tần Nguyễn rất chắc chắn.

“A a a... Đi ra, con mèo này tránh xa tạo ra!”
“Mày, mày...”

Nhìn Bóng Tuyết dùng móng vuốt bám lấy áo ngủ và chui vào lòng mình, Tần Muội không nói nên lời.
Đúng vậy, nó đã biến mất.

Nó không nhảy xuống đất, cũng không phải nhảy ra thật xa.
Tần Cảnh Sầm bước tới bên cạnh Tần An Quốc rồi nhỏ giọng nói: “Bố, chúng ta xuống lầu ăn sáng trước đi.”

“Con gọi điện thoại cho Nguyễn Nguyễn rồi à?”
Tần Cảnh Sầm gật đầu: “Con gọi rồi, Tần Nguyễn nói không có việc gì đâu.”

Tần An Quốc nghe vậy thì thở phào, ông nhấc chân rời khỏi phòng.
Đầu của Tần Cảnh Sầm như muốn phình to ra, nhìn vẻ mặt của em trai đã trở nên tái nhợt vì sợ hãi con mèo trắng, người đầu tiên Tần Cảnh Sầm nghĩ đến là em gái Tần Nguyễn.

Có một con yêu tinh mèo xuất hiện trong nhà, tất cả bọn họ đều bó tay, việc này chỉ có thể tìm Tần Nguyễn đến giải quyết.
Thấy cha và anh cả không định giữ lại yêu tinh mèo, Tần Muội khẽ thở phào, cơ thể căng cứng cũng từ từ thả lỏng.

Nhưng một giây sau, một bóng trắng đã lao vào lòng anh ta.
Hai cha con rời đi, Tần Muội đang giao lưu với Bóng Tuyết không hề phát hiện trong phòng chỉ còn lại anh ta và con mèo.

“Tao đã nói là không nuôi được mày mà, tạo còn chẳng nuôi được bản thân tao nữa là.”
“Là anh đây, Nguyễn Nguyễn, con yêu tinh mèo lúc trước bắt Tần Muội đã trở lại, nó đang ở trong phòng của thằng bé.”

“Ô!”
Anh ta nhẹ giọng hỏi: “A Muội sẽ không sao chứ?”

“Không sao đâu!”
Bóng aTuyết khẽ kêu một tiếng, nó cúi đầu liếm nhẹ lên mu bàn tay đang bế mình của Tần Cảnh Sầm.

Chính động tác ngoan ngoãn và thân thiết này khiến sự sợ hãi của Tần Cảnh Sầm tan biến, động tác ném con mèo cũng ngừng lại.
Bóng Tuyết lắc lư cái đuôi, nó nhìn chằm chằm vào Tần Muội bằng ánh mắt đầy kiên định.

Tần Cảnh Sầm đứng ở cửa và Tần An Quốc ở trong phòng, cả hai đều nhìn Tần Muội giao lưu với Bóng Tuyết bằng ánh mắt kỳ quái.
Nhưng dáng vẻ sợ hãi của đứa con trai út khiến ông không thể nhẫn tâm được.

Tần An Quốc từ từ lên tiếng: “Cảnh Sầm, con đưa nó đi đi, bảo mấy người hầu hỏi xem là nhà ai lạc mất con mèo.
Nghe thấy tiếng kêu quen thuộc của Bóng Tuyết, Tần Muội cảm thấy rùng cả mình, dường như có một con rắn độc đang bò xuống lưng anh ta.

Cảm giác này khiến Tần Muội như muốn đăng xuất khỏi Trái đất.
Tần Muội thu hết can đảm để kéo Bóng Tuyết ra khỏi người mình.

Anh ta có mình trong góc nhà và nhìn chằm chằm Bóng Tuyết bằng ánh mắt đầy cảnh giác.
Hình như Tần Nguyễn đang ăn cái gì đó, Tần Cảnh Sầm nghe thấy tiếng cô đang nhai thức ăn.

Nhưng giọng nói của Tần Nguyễn lại có vẻ rất thờ ơ.
“Anh cả?”

Giọng nói nghi hoặc của Tần Nguyễn vang lên bên tại Tần Cảnh Sầm.
Tần Cảnh Sầm kinh ngạc đứng ở cửa, anh ta ngạc nhiên nhìn Tần Muội và Bóng Tuyết.

Vừa rồi lúc Tần Cảnh Sầm chuẩn bị rời khỏi phòng, con mèo trắng bỗng dưng biến mất khỏi vòng tay của anh ta.
Nó có dáng điệu đầy kiêu ngạo, nhưng ánh mắt lại dịu dàng khiến người khác cảm thấy rất thân thiết.

Tần Muội suýt nữa rơi vào đôi mắt xanh dịu dàng của nó.
“Meo...”

Bóng Tuyết vẫn kêu với Tần Muội.
“Mày, mày đi ra...”

Tần Muội nghĩ rằng mình đã tỏ ra rất khí thế, nhưng khi nói những lời này, nếu Tần An Quốc không ở gần thì cũng chẳng thể nào nghe thấy được.
Bọn họ cảm thấy một người và một mèo đang giao tiếp rất tốt với nhau.

Dường như Tần Muội có thể hiểu ngôn ngữ của mèo, nên hai bên giao lưu với nhau một cách rất hài hòa.
Nhìn cái vẻ ngoài đáng yêu này, trông nó đúng là một con vật nhỏ dễ thương.

Tần Muội nổi điên: “Tại sao anh không tin em, nó thực sự là yêu tinh mèo đấy, nó sẽ làm hại người khác!”
“Đã đến giờ ăn sáng rồi, mọi người cứ kệ anh hai mà đi ăn đi.”

Vẻ mặt Tần Cảnh Sầm hơi kinh ngạc, anh ta dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Nhìn con mèo trắng ngoan ngoãn đáng yêu trong lòng mình, Tần Cảnh Sầm ngạc nhiên hỏi Tần Muội: “Em chắc là con mèo này chứ? Trông nó không giống yêu tinh mèo, nó rất bình thường và dễ thương mà.”

Tần đại thiếu không hề thấy nó giống một con yêu tinh mèo.
Tần Muội đầu quan tâm những chuyện này, bây giờ anh ta chỉ muốn tránh xa con yêu tinh mèo này.

“Người và yêu không giống nhau, tạo không nuôi mày được đâu, mày đổi nhà khác đi, chọn nhà nào đồng ý nuôi mày ấy.”
Tần Cảnh Sầm quay người rời khỏi phòng không hề do dự.

Anh ta đi tới cửa sổ sát đất, nhìn thời tiết âm u bên ngoài, vẻ mặt đẹp trai của Tần Cảnh Sầm trở nên rất khó coi.
“Vâng.”

Tần Cảnh Sầm trả lời, sau đó bế con mèo quay người rời đi.
“Mày không được chạm vào ông, a a a!”

Tiếng hét đầy hoảng sợ của Tần Muội ở trong phòng lại truyền vào tai Tần Cảnh Sầm.
“Meo...”

Bóng Tuyết kêu một tiếng đầy tội nghiệp với Tần Muội.
Tần Cảnh Sầm mím môi rồi nhỏ giọng hỏi: “Nguyễn Nguyễn, em có nghe anh nói không đấy?”

“Em đang nghe đây, anh cả, anh ăn cơm chưa?”
Con mèo đang ở trong lòng Tần Cảnh Sầm bỗng biến mất trong tích tắc.

Tần Cảnh Sầm bây giờ thực sự tin rằng con mèo này là yêu tinh mèo như những gì Tần Muội đã nói.
Tần Muội trợn mắt gào lên: “Mày còn định dựa vào tạo hay sao?”

Tần Muội chưa từng thấy con mèo nào không biết xấu hổ như thế này, nó lại còn ép mua ép bán?
Tần Muội có người trong góc tường, lông mày nhíu chặt, anh ta trừng mắt với Bóng Tuyết.

Không ngờ con mèo này lại bắt Tần Muội nuôi nó!

Tần Muội còn chưa chăm sóc được tốt cho bản thân, vậy mà bây giờ lại phải nuôi một con yêu tinh mèo đã từng làm hại mình, chỉ cần đầu óc không có vấn đề thì sẽ không làm việc này.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.