Tần Nguyễn kgật đầu: “Rồi nói sau, chúng nó mới được có mấy tháng thôi.”
Tiêu Vân Sâm nói: “Được, khi nào tôi xuất viện sẽ liêcn lạc lại với cô.” Người này coi cô ta là người chết à, lại dám cạy góc tường của chủ nhân ở trước mặt cô ta.
Khóe môi Tần Nguyễn giật giật, cô rất nghi ngờ lời nói của Trường Uyên.
Tiêu Vân Sâm thích cô? Hoắc Chi lái xe đi về phía cầu vượt, cô ta ngập ngừng nói: “Phu nhân, giờ này chắc Tam gia đã về đến nhà rồi, cô không trở về nhà ăn cơm sao?”
Tần Nguyễn chẳng nâng mí mắt lên: “Tối nay tôi có một vụ làm ăn, cô gọi điện thoại báo về nhà một tiếng.”
Cô nhìn chằm chằm sợi sát khí màu đen trên đầu ngón tay mình, đây là thứ mà cô hút ra được trên thân người đàn ông trung niên bước ra từ phòng bệnh của Tiêu Vân Sâm. Đừng có đùa chứ!
Cô không biết phải miêu tả cụ thể việc thích một người là như thế nào, nhưng nói tóm lại là không giống dáng vẻ phụ huynh trong nhà như của Tiêu Vân Sâm.
Tam gia cũng đối xử với cô như vậy, rất yêu thương chiều chuộng cô, nhưng thỉnh thoảng cô có thể nhận ra ánh mắt chiếm hữu khi anh nhìn mình, đó tuyệt đối không phải là thái độ của người lớn đối với con cháu trong nhà. Cách thức cô ở chung với Tam gia hoàn toàn khác với thái độ của Tiêu Vân Sâm đối với cô.
Tần Nguyễn biết Trường Uyên có đôi khi hơi ngốc nhếch, nên cũng không để lời hắn nói ở trong lòng: “Anh trở về chăm sóc cho chủ nhân của anh đi, đừng quên chuyển lời nói của tôi cho anh ta, có một số việc vượt quá giới hạn là tôi sẽ không nương tay đâu.”
Trường Uyên nhíu mày, không vui nói: “Chủ nhân đối với cô...” Tần Nguyễn: “...”
Giờ cô thu lại câu nói vừa rồi có kịp không?
Trong mắt Hoắc Chi bùng lên ngọn lửa giận dữ. Trường Uyên hiểu ngay, sắc mặt của hắn càng trở nên khó coi hơn: “Chủ nhân, Hoắc Tam gia tuyệt đối không phải là người phàm. Lúc A Nguyễn sinh con, dưới Âm Phủ phát động mấy chục nghìn Âm sai. Hai đứa con mà cô ấy sinh ra, một đứa có Tiên Thiên linh thể, một đứa có Âm Sát thể.’
Thời điểm Tần Nguyễn sinh con, Trường Uyên cũng có mặt ở đấy, và tận mắt chứng kiến có rất nhiều Âm binh được phái đến từ Địa Phủ khi hai đứa trẻ được sinh ra.
Cả hai người họ đều biết rõ khả năng Hoắc Tam gia là vị kia lớn đến mức nào. Tiêu Vân Sâm sửng sốt, sau đó anh ta cười khẽ một tiếng, trong mắt hiện lên cảm xúc bất đắc dĩ.
“Anh nói cái gì với em ấy vậy?”
Trường Uyên kể cho Tiêu Vân Sâm nghe từng câu từng chữ mà mình nói với Tần Nguyễn. Hoắc Chi đáp lời, trong mắt có cảm xúc rất phức tạp.
Chủ nhân còn chưa biết có người muốn cạy góc tường nhà mình, giờ phu nhân lại muốn đi cầu vượt để bày quầy hàng, trong lòng cô ta đang phát điên, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh.
Bảy giờ tối, Tần Nguyễn được Hoắc Chi đưa đến gầm cầu vượt đúng giờ. “Được.”
Tần Nguyễn quay người rời đi.
“Trường Uyên, anh đi tiễn Tần tiểu thư.” aTiêu Vân Sâm lẳng lặng nghe, đột nhiên mặt anh ta hơi biến sắc: “Con bé biết thân phận của tôi rồi?”
Trường Uyên nhíu mày: “Tôi không rõ.”
Tiêu Vân Sâm cũng không buông lỏng, anh ta trầm giọng ra lệnh: “Tối nay anh tới nhà họ Hoắc nhìn xem rốt cuộc Hoắc Tam gia là ai, nếu như là người kia...” Tần Nguyễn rời khỏi bệnh viện nhưng không trở về nhà họ Hoắc ngay, mà lại bảo Hoắc Chi lái xe đến gầm cầu vượt.
Trên đường đi cô gọi điện cho ông Tống, nhờ ông ta dựng giúp quầy hàng lên.
Cô bấm đốt ngón tay tính toán, đêm nay sẽ nhận được một vụ lớn. Sau khi về nhà, cô ta nhất định phải báo cáo cho chủ nhân biết chuyện ảnh đế Tiêu thích phu nhân.
Trường Uyên không hề cảm thấy lời hắn nói có vấn đề gì, vì để Tần Nguyễn càng thêm tin tưởng Tiêu Vân Sâm thích cô, khuôn mặt sắc sảo và kiêu ngạo của hắn lộ ra sự nghiêm túc hiếm có: “Tình nghĩa chủ nhân dành cho cô sâu hơn bất kỳ kẻ nào, ở trên đời này, không có ai yêu cô hơn chủ nhân đâu.”
Hoắc Chi đứng ở sau lưng Tần Nguyễn, trong mắt bùng lên lửa giận, toàn thân cô ta toát ra sát ý mãnh liệt, lạnh lùng nhìn Trường Uyên. “Vâng, chủ nhân.”
Trường Uyên đưa Tần Nguyễn ra ngoài cửa, nụ cười trên mặt Tần Nguyễn đã được thu lại, cô khẽ nhếch môi nhìn Trường Uyên: “Chủ nhân của anh có lai lịch gì vậy?”
“Là sao?” Trường Uyên nhất thời không kịp có phản ứng. Tuy cô không thiếu tiền, nhưng tiền tự đưa tới cửa thì làm gì có chuyện chê bai bao giờ.
Ông Tống biết Tần Nguyễn ra quầy thì cười đồng ý ngay.
Thậm chí ông ta còn chưa kịp ăn cơm tối, cũng mặc kệ con trai và con dâu thuyết phục mà ôm cặp lồng cơm lao ra khỏi nhà. Trước khi Tần Nguyễn bước vào thang máy, Trường Uyên đã tức giận xoay người trở về phòng.
Tiêu Vân Sâm dựa vào trên giường bệnh nhìn hắn trở lại, khuôn mặt đẹp trai ôn hòa lộ ra vẻ thất vọng: “A Nguyễn đi rồi à?”
Trường Uyên sắp tức thành con cá nóc, hắn bực mình mách lẻo: “Cô ấy nghi ngờ chủ nhân có ý đồ không tốt, muốn phá hoại cuộc hôn nhân của cô ấy!” “Ngừng!” Tần Nguyễn ngắt lời hắn: “Tôi có chồng có con rồi, cuộc sống gia đình hạnh phúc mỹ mãn, tôi khuyên anh đừng nên nói những lời làm cho người ta chỉ trích, phá hoại hôn nhân của tôi. Nếu anh không hiểu đạo lí đối nhân xử thế thì đọc thêm vài cuốn sách để mở mang cái đầu óc không biết do vị chủ nhân thần thánh phương nào dạy bảo ra kia đi, đỡ phải nói bậy.”
Trường Uyên mím chặt môi, toát ra hơi thở kiêu ngạo phách lối ngày thường : “Cô...”
Tần Nguyễn đưa tay ra: “Nói ít sai ít, nói nhiều sai nhiều, thôi anh không cần phải tiễn tôi đâu, tôi đi đây.” Tần Nguyễn bật ra tiếng cười lạnh: “Tôi mặc kệ Tiêu Vân Sâm có em gái hay không, bảo anh ta đừng có ý gì với tôi, tôi là người rất ghét phiền phức.”
Trường Uyên im lặng không nói gì, chỉ lẳng lặng mà nhìn Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn tiếp tục nói: “Anh cũng đừng nghĩ đến chuyện phủ nhận, thái độ của Tiêu Vân Sâm hiện tại rất kỳ lạ, khí chất của một người có thay đổi thế nào, thì số mệnh của người đó cũng không thể có biến hóa long trời lở đất như vậy được. Lúc trước khi tôi gặp chủ nhân của anh, anh ta chỉ có số mệnh sống thọ chết già mà thôi. Nhưng hôm nay gặp lại, tôi đã không thể nhìn thấu anh ta nữa, số mệnh của anh ta thậm chí còn vượt qua hung thú thời thượng cổ như anh, gần như đạt tới cảnh giới thọ cùng trời đất rồi.” Trường Uyên há to miệng, mặt hắn tái nhợt, yếu ớt nói: “Chủ nhân sẽ không hại cô.”
Tần Nguyễn cười khẩy: “Chẳng lẽ anh ta lại thích tôi?”
Rõ ràng là cô nói bằng giọng điệu mỉa mai, nhưng Trường Uyên lại gật đầu: “Ừ, ngài ấy rất thích cô.” Cô xuống xe và từ chối Hoắc Chi đi theo, một mình đi bộ đến cầu vượt, vừa đi vừa ngửi mùi thơm mê người trong không khí.
Hai bên đường đã bày đầy quầy ăn vặt, thịt nướng, mực tẩm sa tế, đậu hũ thối, xiên lẩu, xiên nhúng dầu v.v... Mùi thơm của các loại đồ ăn vặt hòa quyện vào nhau, quanh quẩn ở chóp mũi của Tần Nguyễn.
Cô chưa ăn tối nên cơn thèm ăn ùa ra.
Nhưng cô chưa quên mình còn đang trong thời kỳ cho con bú, nên dù rất thèm thì vẫn phải kìm nén không đi ăn những món ăn vặt có nhiều hương liệu này.