“Hai thằng nhóc này suýt nữa đánh nhau, không đứa nào chịu nhường đứa nào.” ...
Lúc Tần Nguyễn tỉnh dậy, Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đang một trái một phải ôm cô... bú sữa mẹ. Hoắc Vân Tiêu nhẹ giọng an ủi con trai nhỏ: “A Kỳ, con và A Diêu cùng phát triển, cùng trưởng thành trong bụng mẹ, A Diêu sinh ra trước nên làm anh trai, nhưng như thế không có nghĩa là con yếu. Con và A Diêu là anh em, tương lai các con sẽ cùng đồng hành với nhau, hưởng thụ tình anh em ấm áp. Trên thế gian này ngoại trừ ba mẹ ra, hai con là những người thân thiết nhất của nhau.”
Hoắc An Kỳ nghiêm mặt gật đầu: “Con hiểu rồi, thưa ba.” Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ yên lặng lắng nghe, không ngờ kết quả lại như vậy.
Hoắc Vân Tiêu trầm giọng gọi: “An Kỳ.” Tần Nguyễn ho nhẹ một tiếng, thu hút sự chú ý của hai cha con.
Hoắc Vân Tiêu thấy con trai út không thoải mái thì thở dài một tiếng, rồi ôm lấy Hoắc An Kỳ đang ở trong lòng Tần Nguyễn. “Ừm...” Mí mắt Tần Nguyễn động đậy nhưng không mở mắt ra.
Hoắc Vân Tiêu cười khẽ một tiếng, áp môi vào tai Tần Nguyễn, chạm đến nhiệt độ trên làn da của cô, anh nhẹ nhàng thì thầm: “Bé cưng, yêu em.” Hoắc Diêu cười toe toét: “Em trai ngoan, sau này có đồ ăn ngon, anh đây đều sẽ để lại cho em!”
Hoắc An Kỳ thầm nghĩ, ai mà thèm! Anh mở mắt ra, thấy chân của con trai út đang áp lên mặt mình, tay của thằng bé thì đặt trên ngực Tần Nguyễn, thỉnh thoảng lại bóp một cái, chiếc miệng nhỏ phát ra âm thanh chọp chẹp.
Hoắc An Kỳ nằm ngang ở giữa giường, anh lại đi tìm con trai cả, thấy thằng bé đã lăn đến cuối giường. Lần theo mùi hương quen thuộc, Hoắc Diêu vùi đầu vào trong ngực Tần Nguyễn, bàn tay nhỏ đặt ở một bên ngực khác của cô.
Hoắc Vân Tiêu nhìn hành động của hai đứa con trai mà hơi nhướng mày, ánh mắt lạnh đi, anh thầm nghĩ nên để bọn nhỏ cai sữa rồi. Đột nhiên, đôi mắt đen láy của thằng bé khẽ lóe lên: “Vậy hôm nay em muốn ngủ cùng với ba mẹ!”
Hoắc Diêu trợn tròn mắt: “Thế đâu có được!!!” Giọng hét non nớt suýt nữa lật tung nóc nhà. May mắn Hoắc Vân Tiêu né nhanh, nếu không cái tát kia đã giáng xuống mặt anh rồi.
Anh cười hai mắt cong cong, xoa xoa mái tóc xõa tung của Tần Nguyễn, tâm tình vui vẻ rời khỏi phòng ngủ. Hoắc Vân Tiêu chỉ vào phiếu khám thai lúc đầu, trên đó đánh dấu phôi thai của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ trong tử cung, vào lúc hai đứa bắt đầu có nhịp tim, một thai yếu và một thai khoẻ.
Giọng nói trầm trầm của Hoắc Vân Tiêu vang lên: “Khi vẫn còn trong bụng mẹ, các con hấp thu chất dinh dưỡng không đều, một khoẻ một yếu, ba đã hỏi viện trưởng Trần xem liệu mẹ con có gặp nguy hiểm hay không. Bác sĩ Trần nói nếu phôi thai khoẻ mạnh chỉ quan tâm đến sự phát triển của chính nó thì phôi yếu có thể kém phát triển do bị hấp thu chất dinh dưỡng, từ đó dẫn đến chết lưu, kết quả xấu nhất mà ba và mẹ nhận được là mất đi một đứa con. Lúc mới biết kết quả kiểm tra, người hầu nấu thuốc cho mẹ mỗi ngày, sau một thời gian bồi bổ thì kiểm tra lại, nhưng phôi thai vẫn là một khoẻ một yếu, may mắn thay, trong vài tháng sau đó, phôi yếu đã hấp thu chất dinh dưỡng rồi chậm rãi đuổi theo.” Hai anh em tự chiếm đất làm tổ, không làm phiền lẫn nhau.
Tần Nguyễn vuốt vuốt mái tóc xù của bọn nhỏ, khàn giọng nói: “A Diêu, A Kỳ, buông ra.” “Vâng, chủ nhân.”
Hoắc Khương xoay người rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng. Lời nói này có ẩn ý, Tần Nguyễn chớp mắt nhìn anh, cô hiểu ngay.
Cô giơ tay sờ đầu Hoắc An Kỳ, lại véo nhẹ khuôn mặt nhỏ xinh của Hoắc Diêu, cô thoải mái nói: “Được thôi, hôm nay các con đều ngủ ở phòng ngủ chính đi!” Hoắc An Kỳ cười khẩy một tiếng, trên mặt lộ vẻ khinh bỉ, thằng bé nhìn Hoắc Diêu bằng ánh mắt như đang nhìn kẻ lừa đảo vậy.
Hoắc Diêu muốn khóc quá, nó vừa mới nói xong mà đã bị vả mặt bôm bốp rồi, cảm giác này đúng là không dễ chịu một chút nào. Trong phòng, Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn ngồi trên giường, mỗi người ôm một đứa bé.
Hoắc Vân Tiêu lật bản báo cáo, trong đó ghi lại toàn bộ chi tiết kết quả khám sức khoẻ của Tần Nguyễn từ khi mang thai. Hoắc An Kỳ ngẩng đầu, ánh mắt ngơ ngác: “Ba?”
Hoắc Vân Tiêu chân thành nói: “A Diêu là anh, không phải chỉ vì ra đời trước con, mà còn vì A Diêu đã “chăm sóc” con từ lúc còn ở trong bụng mẹ.” Hai bàn tay nhỏ đầy thịt của Hoắc Diêu đang ôm lấy bàn chân to ở cuối giường, cái miệng nhỏ của thằng bé cũng đang phát ra những tiếng chọp chẹp.
Hoắc Vân Tiêu vừa tỉnh ngủ đã cảm nhận sâu sắc tư thế ngủ của hai đứa con trai mình phóng khoáng đến mức nào. Nhìn đồng hồ mới bảy giờ sáng, anh nhẹ nhàng ngồi dậy xuống giường, đi về phía phòng tắm.
Nửa tiếng sau, Hoắc Vân Tiêu đã mặc xong âu phục, đi giày da và đi tới bên cạnh Tần Nguyễn, anh cúi người ghé vào gần bên tai cô: “Nguyễn Nguyễn, anh đi đây.” Cảm nhận được sự phiền muộn của đứa con út, Tần Nguyễn xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, sau đó quay ra nói với Hoắc Vân Tiêu: “Tại sao em không biết chuyện suýt nữa không giữ được A Diêu?”
Hoắc Vân Tiêu thẳng thắn nói: “Bác sĩ nói phải giữ tâm trạng tốt cho em, nếu nói những chuyện này, chỉ sợ em lại ngày ngày lo lắng.” Tần Nguyễn không nghe thấy lời tỏ tình dịu dàng ngọt ngào, không kiêng nể gì, và rất có thể là lần duy nhất trong đời này của Hoắc Vân Tiêu.
Cô chỉ nghe thấy có ai đó thì thầm bên tai, làm phiền đến giấc ngủ của mình, cô cau mày không kiên nhẫn vẫy tay. Hoắc Vân Tiêu đặt bản báo cáo ban đầu trong tay xuống, sau đó lại cầm hai bản báo cáo giám định có đánh dấu tên của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ.
Hoắc Vân Tiêu nhìn Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ: “Đây là báo cáo kiểm tra sau khi sinh của hai đứa, A Diêu rất khoẻ, A Kỳ yếu hơn một chút, nếu mẹ các con đẻ thường thì A Diêu sẽ ra đời trước. Nhưng mẹ của các con đẻ mổ, trước khi mổ mẹ đã khám qua, bác sĩ Trần là người mổ chính đã nói, đứa trẻ nằm ở vị trí phát triển chậm hơn đáng lẽ phải ra trước. Trước đây ba vẫn nghĩ rằng A Diêu là đứa chậm phát triển và yếu ớt, nhưng sau này qua báo cáo kiểm tra mới biết, bất kể là đẻ thường hay đẻ mổ, A Diêu đều là người đầu tiên ra đời.” “A Kỳ?”
Giọng nói non nớt của Hoắc An Kỳ có chút ỉu xìu: “Ba...” Anh dời bàn chân nhỏ của Hoắc An Kỳ ra khỏi mặt mình, nhức đầu đè tay lên mi tâm, rồi ngồi dậy dựa vào đầu giường.
Thấy con trai cả sắp gặm chân mình, Hoắc Vân Tiêu nghiêng người bế Hoắc Diêu lên, đưa đến bên cạnh Tần Nguyễn. Tần Nguyễn thoáng im lặng một lát, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào gương mặt hiền hòa đầy cưng chiều của anh, cô gật đầu ra hiệu, xem như bỏ qua chuyện này.
Bàn tay nhỏ của Hoắc Diêu nắm chặt áo của Hoắc Vân Tiêu, trên mặt thằng bé không giấu nổi vui mừng, nhưng lại cố gắng kiềm chế mà nhỏ giọng hỏi: “Ba, vậy con là anh đúng không?” Hoắc Diêu thấy em trai tâm tình ủ rũ như vậy thì lên tiếng bảo đảm: “A Kỳ, em yên tâm đi, sau này anh sẽ không lừa em nữa!”
Hoắc An Kỳ lườm Hoắc Diêu một cái, nhưng cũng cam tâm tình nguyện mà gọi một tiếng: “Anh trai.” Hoắc Vân Tiêu nheo mắt, giọng anh hơi trầm xuống: “Nguyễn Nguyễn!”
Hôm nay anh bị trêu chọc như vậy nên cũng không muốn phải chịu đựng. Nhận được lời phàn nàn ccủa vợ, Hoắc Vân Tiêu mỉm cười nhìn hai đứa con trai, anh gọi điện thoại cho Hoắc Khương trong sự lo lắng của bọn chúng.
a
Không lâu sau, Hoắc Khương cầm mấy bản báo cáo rất dài đến.
Hoắc Vân Tiêu cầm lấy báo cáo rồi xua tay với Hoắc Khương: “Chú đi đi.” Sáng hôm sau.
Hoắc Vân Tiêu tỉnh dậy do bị đạp. Tần Nguyễn chẳng hề sợ anh, cô cười nói: “Chúng ta làm cha mẹ cũng nên thỏa mãn nguyện vọng của con chứ.”
Cứ như vậy, Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ không cần làm nũng hay giả vờ dễ thương mà vẫn có đặc quyền ngủ ở phòng ngủ chính. Hoắc Vân Tiêu cong môi cười: “Đúng, con là anh.”
Hoắc An Kỳ nghe vậy thì chôn mặt ở trong ngực Tần Nguyễn, trông rất tủi thân. Chỉ có Hoắc Vân Tiêu mới biết phôi thai của đứa nhỏ suýt nữa ngừng phát triển nếu hai đứa nhỏ tranh giành chất dinh dưỡng, đó là kết quả mà anh không muốn nghĩ tới.
Tần Nguyễn ngơ ngác khi nghe điều này, cô không biết tình huống cơ thể của hai đứa bé lại như vậy. Hoắc Diêu cùng Hoắc An Kỳ đều không nhả miệng, cái miệng nhỏ phát ra âm thanh “chọp chẹp”.
Tần Nguyễn khẽ nhíu mày, tăng âm lượng lên: “Được, đã xong, bắt đầu từ hôm nay trở đi, hai đứa chính thức cai, sữa!”
Hoắc An Kỳ buông cái miệng hồng hồng ra, thằng bé ngửa đầu thơm Tần Nguyễn một cái, gương mặt nhỏ lộ ra vẻ tội nghiệp, giống như đang nói: Mẹ, con đói.