Kha Chí Tân hơi sợ hãi, nhưn1g vì lo lắng cho mẹ già cùng con trai út hơn, nên ông ta vẫn lấy hết can đảm bước lên cầu thang. Tần Nguyễn khẽ nhếch đuôi lông mày, cô cười: “Thì ra là một người câm.”
Cô co đầu ngón tay đang vân vê một sợi ánh sáng vàng và bắn về phía linh hồn của con quỷ nam, chỉ một giây sau, đối phương khôi phục lại dáng vẻ đẹp trai trước khi chết, đầu lưỡi ở trong miệng cũng nhanh chóng trở lại như cũ. Hai người nối đuôi nhau an toàn lên đến tầng hai, trong khoảng thời gian đó không có chuyện gì xảy ra, tiếng la hét thảm thiết của bà cụ Kha và Kha Di Minh không biết đã biến mất từ lúc nào.
Kha Chí Tân đứng ở đầu bậc cầu thang, chỉ về phía bên tay trái cho Tần Nguyễn: “Cô Tần, mẹ của tôi ở phòng bên này, sức khỏe của bà ấy không tốt lắm, nếu không chúng ta...” Ông ta siết chặt lòng bàn tay ướt át, giơ tay về phía Tần Nguyễn, rồi c0ung kính nói: “Cô Tần, nếu không mời cô đi lên trước?”
Tần Nguyễn cũng không nói lời gì châm chọc trước sự sợ hãi nhát gan của Kha Chí Tân, nhấc chân bước lên bậc cầu thang. Quỷ nam khôi phục lại dáng vẻ khi còn sống, sát khí lạnh lẽo trên người hắn không giảm đi chút nào, hắn há to miệng: “Tôi...”
Vừa thốt ra một âm điệu, hắn liền dừng lại, hai mắt hơi mở lớn. Con quỷ đang “nhìn chằm chằm” vào Tần Nguyễn và Kha Chí Tân, khuôn mặt đầy máu của hắn cực kỳ đáng sợ, chỉ khiến người ta cảm thấy sởn gai ốc.
Vẻ mặt Tần Nguyễn hờ hững, cô vân vê đầu ngón tay rồi đều đều nói: “Mục đích cậu dẫn tôi tới đây là gì.” Kha Chí Tân không thể nhìn thấy, mỗi một bước Tần Nguyễn đi, sát khí lạnh lẽo tràn ngập trong không khí lại nhao nhao tránh đi.
Tần Nguyễn đột nhiên lên tiếng: “Ông chủ Kha, trên người của ông có sát khí của năm oan hồn, theo lẽ bình thường bị sát khí nồng đậm như vậy quấn thân thì đã chết oan từ lâu rồi, ông có biết lý do vì sao mình vẫn chưa xảy ra chuyện gì không?” “Bịch!”
Kha Chí Tân ngồi phịch xuống mặt thảm trên hành lang, thất thần nhìn Tần Nguyễn, hay thứ ở phía trước cô. Đôi mắt đen láy của Tần Nguyễn nhìn đám sương mù phía đối diện, khóe miệng cô nhếch lên, cười lạnh.
Đám sương đen nhanh chóng hiện ra hình người, một khuôn mặt đã bị hủy hoại hoàn toàn, chằng chịt những vết thương xâu hoắm có thể nhìn thấy xương, đôi mắt bị khoét chỉ còn lại một đôi lỗ máu. Kha Chí Tân đang ngồi bệt dưới thảm hành lang, ánh mắt phức tạp nhìn gương mặt có ưu thế bẩm sinh kia của tay quỷ nam, gương mặt này đúng là rất thu hút các cô gái trẻ và các phú bà.
Trong lòng ông ta đã xác định, con quỷ nam trẻ tuổi này chính là ngôi sao nhỏ được Hà Niệm Chân bao nuôi. Câu hỏi đột ngột khiến Kha Chí Tân càng thấy lạnh người hơn, suy nghĩ của ông ta xoay chuyển, ông ta nhỏ giọng hỏi Tần Nguyễn: “Vì sao vậy?”
Tần Nguyễn quay đầu nhìn ông ta một cái, rồi thản nhiên nói: “Vì mạng ông cứng quá đấy.” Tần Nguyễn ngắt lời ông ta: “Ông chủ Kha, muốn bắt giặc phải bắt vua trước, chắc ông cũng hiểu đạo lý này nhỉ.”
Nụ cười trên mặt cô rất vô hại, nhưng trong mắt lại lạnh như băng giá, quanh người tỏa ra hơi thở hung tàn. Kha Chí Tân muốn nói cái gì, nhưng dưới áp lực được toát ra trong im lặng, ông ta lại từ từ ngậm miệng lại.
Tần Nguyễn rất hài lòng với thái độ của ông ta, cô quay người đi về phía bên phải, bước chân thong dong nhẹ nhàng. Cô lững thững bước lên lầu, đôi mắt trong veo thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh.
Kha Chí Tân từng bước theo sát sau lưng Tần Nguyễn, ông ta cảm thấy hơi lạnh ở xung quanh xuyên thấu qua quần áo thấm vào xương tủy của mình, sau lưng luôn thấy ớn lạnh. Tần Nguyễn mỉm cười với ông ta: “Vậy sao ông còn chưa đi lên.”
Sắc mặt vừa có chút vui mừng c7ủa Kha Chí Tân nhanh chóng trở nên tái nhợt, khí thế kiêu ngạo lạnh lùng ở gầm cầu vượt tối hôm trước hoàn toàn suy sụp, khuôn 2mặt cứng cỏi của ông ta cũng lộ ra vẻ khiếp sợ. Kha Chí Tân thấy khó thở: “...”
Tần Nguyễn làm như không nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của ông ta, cô nhẹ nở nụ cười, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào cả. Tay quỷ nam này trông cũng khá ưa nhìn, mái tóc màu hạt dẻ xoăn tự nhiên, khuôn mặt trông trẻ trung ngại ngùng, trên người toát lên vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Trẻ trung năng động, non mềm ưa nhìn, đúng chuẩn một tiểu thịt tươi. Cô vô cùng tốt tính mà giải thích: “Vì sao những người kia chết vì Hà Niệm Chân, sau khi chết hóa thành lệ quỷ lại đều tới tìm ông báo thù? Là bởi vì Hà Niệm Chân là người của nhà họ Kha. Những người của bên xã hội đen, hợp tác với công ty Giải trí Á Hoàng, cũng chính là Hà Niệm Chân đã cung cấp rất nhiều tiền bạc, nên bọn họ sẵn sàng làm việc cho cô ta.
Cả năm mạng người này đều chết dưới ảnh hưởng của thế lực khổng lồ của công ty Giải trí Á Hoàng, nên sau khi chết, bọn họ đều liều mạng tính sổ trên người ông. Đáng tiếc mạng của ông quá cứng, trong thời gian ngắn họ không làm gì được ông nên chỉ có thể chuyển sang người nhà của ông.” Ở nơi đó có một đám sương đen dày đặc.
Kha Chí Tân vốn đã bị sợ hãi vì chân tướng sự thật mà Tần Nguyễn nói, lại bởi vì gặp quỷ mà quá kinh hãi đến mức chân bủn rủn, tim đập thình thịch, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng. Biết mình có thể nói chuyện, khuôn mặt tái nhợt của con quỷ nam lộ ra vẻ kích động.
Đột nhiên, hắn ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Tần Nguyễn, trên mặt lộ ra sự sợ hãi, giống như nhìn thấy cứu tinh, hắn dùng giọng nói bi thảm mà nói: “Đại sư, tôi tên là Thai Tinh, tốt nghiệp Học viện Truyền hình Điện ảnh ở thành phố Vân, năm ngoái tham gia vào một chương trình thử giọng. Một ngày nọ, khi tôi đang ghi hình cho chương trình thì bị quản lý Hà Niệm Chân gọi đến phòng chờ ở hậu trường một mình. Cô ta đã dùng bạn gái của tôi để uy hiếp tôi, nếu tôi không đi theo cô ta, sự nghiệp diễn xuất của tôi trong giới giải trí sẽ bị phá hủy, và cô ta sẽ khiến tôi và bạn gái không sống nổi ở thủ đô nữa. Bạn gái của tôi đã ở bên tôi ba năm, tôi làm sao có thể phản bội cô ấy, tôi không chấp nhận chuyện Hà Niệm Chân bao nuôi. Hơn nữa, dù sao cô ta cũng là vợ của ông chủ công ty Giải trí Á Hoàng, tôi không dám, cũng không muốn phản bội bạn gái của tôi, vì vậy tôi đã từ chối cô ta.” “Hà Niệm Chân bị tôi từ chối cũng không nói gì, chỉ phất phất tay để tôi đi, tôi cứ nghĩ mọi chuyện đến đấy là xong. Ai mà ngờ rằng ngày hôm đó tổ ghi hình chương trình tạp kỹ đã dừng tất cả các cảnh quay tiếp theo của tôi, và Hà Niệm Chân cũng không đến gặp tôi lần nào nữa. Tôi không muốn phản bội bạn gái, nhưng tôi thích diễn xuất và ca hát, tôi không muốn cứ như vậy từ bỏ ước mơ của mình...”
Nghe Thai Tinh lải nhải dông dài, Tần Nguyễn nhíu mày, trầm giọng ngắt lời hắn: “Nói điểm chính!”
Cô không muốn nghe câu chuyện Thai Tinh đã trải qua đấu tranh tư tưởng, giãy giụa đau đớn như thế nào sau khi từ chối Hà Niệm Chân, rồi hiểu ra rằng mình không thể lấy trứng chọi đá mà thỏa hiệp, cuối cùng là lựa chọn phục tùng Hà Niệm Chân.