Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 882: Nguyễn nguyễn



Kha Di Minh biết Tần Nguyễn đang giúp mình, cậu ta cũng giải thích rõ: “Con không đăng ký hội viên trong đấy, chỉ là thỉnh thoảng vào đi dạo một vòng1 thôi. Trước đó con cũng không làm bất kỳ giao dịch gì ở trong đấy. Trang web đó được hàng chục nghìn người ở nước ta truy cập mỗi ngày, chúng ta ch2ỉ lên tìm kiếm những thứ mà dì Hà để lại, không làm cái gì khác thì chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”

Có chuyện cậu ta không nói, đó l7à mỗi khi rảnh rỗi, một số sinh viên cùng chuyên ngành trong trường thường vào trang web đó đi dạo một vòng, bọn họ đều là khách quen của Black Mand7ala. Kha Chí Tân dùng bày tay to của mình cốc đầu con trai hai cái, miệng chửi: “Đây là cái mẹ gì vậy, toàn chữ là chữ, ba mày đây chẳng biết cái nào cả!”

Nói thế nào thì ông chủ Kha cũng là một đại gia trong giới kinh doanh, quanh năm tiếp xúc với mọi người nên cũng biết một ít ngoại ngữ thông dụng, về cơ bản là giao tiếp được.
Nhưng hoa Mạn Đà La hiển thị trên màn hình máy vi tính trước mắt lại có hình dáng khá kỳ lạ.

Cánh hoa của nó vươn ra ngoài, lớn hơn mấy lần so với hoa Mạn Đà La đen thông thường, và điều đáng sợ nhất là trên cánh hoa có những chiếc đầu lâu màu đỏ.
Kha Di Minh bảo vệ đầu của mình khỏi sự tàn phá của cha.

Tần Nguyễn cúi đầu nhìn Kha Di Minh, hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình: “Hà Niệm Châu đã từng nói rằng, Black Mandala là sự tồn tại mà bất kỳ công cụ hay trình duyệt nào cũng không thể truy cập trực tiếp, làm thế nào mà cậu vào được?”
Trong đôi mắt xinh đẹp của Tần Nguyễn hiện lên vẻ kinh ngạc.

Cái cằm của Kha Di Minh khẽ nâng lên, cậu ta quay đầu cười đắc ý với hai người họ, giống như một đứa trẻ đang chờ đợi lời khen.
“Được, được ạ!”

Kha Di Minh từ sau lưng Tần Nguyễn đi ra, dẫn hai người trở về phòng mình.
Không phải chỉ là bị vả mặt thôi à, dù sao cũng chẳng đau chẳng ngứa, cùng lắm là bị chế giễu vài câu.

Chờ đến sau này, những người kia thật sự được chứng kiến bản lĩnh lợi hại của Tần Nguyễn rồi thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu, đến lúc đó ông ta lại đứng cười nhạo ở trên đỉnh, nhìn người khác ngạc nhiên ấy chứ.
Nhưng ngoại trừ dấu chấm câu ra, thì ông ta chẳng hiểu gì về các ký hiệu trên Black Mandala cả.

“Đau! Ba, ba nhẹ tay thôi!”
Trong phòng của cậu ta có ba chiếc máy tính để bàn cao cấp, bên cạnh còn để một cuốn sổ đang mở.

Kha Di Minh đi đến bàn máy tính và bật cả ba máy lên.
“Ông chủ Kha khách sáo quá rồi, nhiều tiền như vậy tôi nhận cũng thấy ăn ngủ không yên. Nếu như ông nhất định phải cảm ơn tôi thì chi bằng tìm thêm cho tôi mấy mối làm ăn nữa. Tôi không có sở thích nào khác, chỉ thích giao lưu với lũ ma quỷ thôi.”

Đôi môi đỏ mọng của cô nở nụ cười rạng rỡ, trông có vẻ dịu dàng, nhưng thực chất lại lạnh lùng mạnh mẽ.
Vẻ mặt lạnh nhạt của Tần Nguyễn cũng nghiêm túc hơn, lông mày của cô hơi cau lại.

Kha Di Minh không để ý đến hai người, cậu ta nhanh nhẹn nhập tên, số tài khoản và mật khẩu cá nhân vào.
Vẻ đắc ý chờ đợi được khen trên mặt Kha Di Minh biến mất, thay vào đó là sự ấm ức vô hạn.

Cậu ta xoa xoa gáy, thành thật nói: “Kỳ thực nó cũng không bí ẩn như lời đồn ở bên ngoài đâu. Nếu theo như lời đồn đại thì với cái máy tính này không thể nào truy cập vào được, mà chỉ có thể thông qua máy tính lượng tử thôi. Trên thực tế, chỉ cần được ba thành viên trang web giới thiệu, tìm được cách chính xác vào trang web và trả một khoản phí nhất định hàng năm, thì có thể tùy ý ra vào trang web này. Tuy nhiên, những khách vãng lai chưa đăng ký như em chỉ có thể xem một chút nội dung bên ngoài, chứ không còn quyền hạn gì nữa.”
Nó tà ác, xinh đẹp, giống như một bông hoa xấu xa mê hoặc những người nhìn thấy nó, mở rộng ác ý ở sâu trong nội tâm con người đến vô hạn.

Kha Chí Tân nhìn thấy những bông hoa màu đen trông giống như bị dính máu này thì chê bai lên tiếng: “Đây là cái quỷ gì vậy?!”
Tần Nguyễn dựa vào trước bàn máy tính, nhìn quanh căn phòng ngủ thuộc về cậu con trai này.

Căn phòng được bài trí rất ấm cúng, mang cảm giác hơi bừa bộn của một cậu bé tầm tuổi như Kha Di Minh, nhưng nhìn các thiết bị điện tử ở khắp mọi nơi thì có thể thấy cậu ta thực sự mê muội lĩnh vực này.
Sau đó, chính là thời khắc cậu ta thể hiện kỹ năng của mình.

Hai tay đặt trên bàn phím của cậu ta bay múa, thao tác mạnh mẽ như mãnh hổ nhìn hoa cả mắt, một chuỗi ký hiệu nhảy nhanh trên màn hình máy tính.
Tần Nguyễn quay đầu lại, nhìn thấy mã số trên màn hình máy vi tính đã được thay thế bằng hình ảnh từng đóa hoa Mạn Đà La màu đen thần bí và tà ác.

Thông thường, hoa Mạn Đà La có lá đơn mọc so le, phần trên mọc đối xứng, hoa của nó nằm chen giữa các chạc lá, hoa có hình loa kèn.
Lúc đầu vào trang web kia, đúng là cậu ta được người khác dắt theo.

Kha Chí Tân nhìn Tần Nguyễn, như thể nhớ ra điều gì đó, ôn2g ta cầm đồ vật trong tay bước nhanh đến trước mặt cô.
Tần Nguyễn liếc Kha Chí Tân, và nhìn thấy hết sự bất an trên khuôn mặt của ông ta, cô cười nói: “Dù ông chủ Kha không nói, thì tôi cũng muốn mặt dày mày dạn mở mang kiến thức xem sao.”

Chính là vì nghe Kha Di Minh nói có thể vào được Black Mandala nên cô mới nán lại chưa muốn rời đi.
Trên màn hình máy tính do Kha Di Minh điều khiển, một chuỗi mã đột ngột kết thúc.

“Vào rồi!” Một tiếng hô vang lên.
Ngay đến ông ta, trước hôm nay ông ta vẫn còn là một người kiên định đi theo chủ nghĩa duy vật cơ mà. Nếu thật sự bảo ông ta đi mời chào mối làm ăn cho Tần Nguyễn cũng không khó, nhưng sẽ khiến ông ta bị vả mặt ở trước mặt những ông bạn già kia.

Kha Chí Tân bóp tấm séc 100 triệu trong tay, trước nụ cười nửa miệng của Tần Nguyễn, cuối cùng ông ta cắn răng, nói: “Được, sau này tôi sẽ giới thiệu cho cô.”
Giờ Kha Chí Tân đã chủ động mời, cũng coi như là đúng với ý của cô.

“Được!” Kha Chí Tân nghe vậy thì vui vô cùng, lập tức nói với con trai: “Ba nhớ trong phòng con có máy vi tính, có thể sử dụng được chứ hả?”
“Cái này...” Trên mặt Kha Chí Tân lộ vẻ khó xử, thầm nghĩ đây đúng là lần đầu tiên ông ta nghe thấy có người thích giao lưu với lũ ma quỷ nguy hiểm kia.

Tuy nhiên, vẫn có rất nhiều người trong giới kinh doanh tin vào những chuyện ma quỷ như vậy, nhưng hầu hết bọn họ đều không đưa nó ra để nói chuyện.
“Cô Tần, đây là chút lòng thành của tôi tặng cho cô, cảm ơn cô đã cứu cả nhà chúng tô0i.”

Thứ được đưa đến trước mặt Tần Nguyễn là một tờ séc điền mệnh giá 100 triệu, Tần Nguyễn nhìn con số trên đó nhưng không đưa tay ra đón.
Tần Nguyễn chống hai tay ở trên bàn máy vi tính, cười hỏi: “Vậy tôi cũng có thể đăng ký rồi thoải mái đăng nhập vào à?”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.