Tần Nguyễn thầm t1rợn mắt, người này biết rõ mà còn cố hỏi! “Anh ba, chuyện này thật sự không thể trách em được, là anh Quân Tín tự mình ra lệnh!”
Cố Minh Yến khóc lóc bán đứng Hoắc Quân Tín. Hoắc Vân Tiêu liếc Tần Nguyễn một cái, anh dùng đầu ngón tay gãi gãi bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, khiến Tần Nguyễn cười híp mắt nhìn anh.
Anh lơ đãng quay đi, sau đó mỉm cười nói với Cố Minh Yến: “Lần sau nhớ đánh bóng mắt mình lên, Nguyễn Nguyễn là nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc, là mẹ của các con tôi, từ trên xuống dưới trong nhà tôi đều dỗ dành cung phụng cô ấy, thế mà lại để cho người ngoài bắt nạt là chuyện gì đã xảy ra.” Hoắc Vân Tiêu nói xong thì khoác vai Tần Nguyễn, không quay đầu lại mà rời đi.
Săn chim cắt đứng ở một bên không hề có bất kỳ cảm giác hiện diện nào, hắn ta đưa mắt nhìn hai vợ chồng họ Hoắc rời đi mà thở phào nhẹ nhõm. Nếu muốn hỏi hiện Cố Minh Yến đang cảm thấy thế nào thì anh ta chỉ muốn nói là mình vô cùng hối hận.
Nghĩ đến chuyện ngày nghỉ tết của các anh em bị mình phá hỏng, Cố Minh Yến dùng sức chớp mắt, cố nặn ra mấy giọt nước mắt. Vừa đi ra cửa, Hoắc Vân Tiêu đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt thâm sâu sắc bén của anh nhìn chằm chằm vào Săn chim cắt.
Anh cất giọng đều đều: “Bộ đội đặc chủng, mật danh Săn chim cắt, ngưỡng mộ đã lâu.” Khi không có nước mắt, anh ta liền ra vẻ lau khóe mắt không có nước mắt, giả vờ nức nở nói: “Anh ba à, em sai rồi, em sai thật rồi! Xin anh hãy thu hồi lại mệnh lệnh đó đi!”
Dáng vẻ khôi hài này lọt vào trong mắt Tần Nguyễn khiến cô thích thú, mím môi cười. Không một người đàn ông nào chịu được việc người phụ nữ của mình bị người khác nhớ thương.
Cố Minh Yến nói câu thần tượng Tần Nguyễn khiến Tam gia phải bá đạo khẳng định chủ quyền của mình. “Anh cả của tôi?”
Hoắc Vân Tiêu nhíu chặt mày, vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt đã hoàn toàn biến mất. Anh ở công ty nhận được điện thoại của Hoắc Dịch Dung, nhưng anh hai cũng không nhắc tới chuyện này, chỉ nói là Tần Nguyễn đã xảy ra chuyện.
Thậm chí anh hai còn tri kỷ đến mức chuẩn bị sẵn người đi cùng với anh, nhưng anh ấy không hề nhắc đến chuyện anh cả cũng tham dự vào việc này. Hoắc Tam gia trông thì có vẻ ôn hòa đấy, nhưng trên người anh lại có cảm giác áp bách ập tới, rõ ràng là đang chuẩn bị tính sổ với bọn họ đây mà.
Cố Minh Yến không ngừng nói với mình rằng, tỉnh táo, phải tỉnh táo. Nghe thấy tiếng kêu nên Tần Nguyễn nhìn sang, và cô thấy các bài đăng có nội dung về Hà Niệm Chân trên diễn đàn đều đã biến mất.
Cũng không biết người đàn ông trung niên đã làm như thế nào, chỉ trong vòng năm phút ngắn ngủi, tất cả các video của Hà Niệm Chân đều bị xóa sạch. Nhưng, lời nói tiếp theo của Hoắc Vân Tiêu lại hoàn toàn đẩy anh ta xuống vực sâu.
“Nếu đội cảnh vệ rảnh rỗi như vậy, bên Nội Các lại cần tăng cường bảo vệ trong mấy ngày Tết, vậy thì ngày nghỉ của đội cảnh vệ để dời sang năm sau đi.” Hoắc Vân Tiêu tiếp tục nói0: “Đương nhiên, ngài Kha cũng không nên nói cho người ngoài biết. Nếu thời gian tới có cần tiến hành điều tra cái gì thì xin mời ngài Kha phối hợp.”
Kha Chí Tân nhìn người đàn ông có thân phận cao quý, khí chất khiêm tốn tao nhã trước mặt, mà kích động đến mức nói không mạch lạc: “Tất nhiên, tất nhiên rồi, tôi nhất định sẽ phối hợp với bất kỳ cuộc điều tra nào, tuyệt đối không gây cản trở!” Cố Minh Yến bị Săn chim cắt đá cho một phát, khi định thần lại, sắc mặt anh ta trở nên méo mó, anh ta khóc ầm lên: “Tam gia ơi, anh ba thân yêu của em ơi! Anh tha cho em đi mà! Các anh em sẽ hận em chết mất! Lần sau mà gặp chị dâu ba, em nhất định sẽ thần tượng chị ấy, kính nể chị ấy!”
Hoắc Vân Tiêu bật cười, anh nói bằng giọng bình tĩnh như đang trần thuật, chứ không hề châm chọc: “Lạ nhỉ! Người của tôi, cần cậu phải thần tượng à?” Không ai để lộ ra thì người ở bên ngoài cũng7 sẽ không biết chuyện này, công ty Giải trí Á Hoàng đương nhiên sẽ không bị ảnh hưởng.
“Cảm ơn, cảm ơn Tam gia!”
<2br>Đối mặt với người thanh niên trẻ hơn mình rất nhiều này, Kha Chí Tân không dám thở mạnh. Cơ thể Cố Minh Yến cứng đờ, hai mắt mở to, ngây ngẩn cả người.
Mặt của những thành viên khác trong đội cảnh vệ ở trong phòng đều tái mét. Đây là người đứng đầu bốn gia tộc lớn ở thủ đô, Hoắc Tam gia của nhà họ Hoắc, là nhân vật xuất sắc đại biểu cho con cháu danh gia vọng tộc ở thủ đô.
Thật vinh dự biết bao khi được nói chuyện với một quý nhân như vậy, Kha Chí Tân khẩn trương đến mức tay cứ run lên bần bật. Cô chủ động vòng tay qua cánh tay của anh, lắc nhẹ: “Anh có thể dàn xếp chuy2ện mà ông chủ Kha vừa nói không?”
Hoắc Vân Tiêu khẽ nhướng mi, ánh mắt không có gợn sóng đánh giá Kha Chí Tân rồi cất 7giọng nói lạnh nhạt: “Sẽ không có ai để lộ ra chuyện xảy ra hôm nay đâu.” Có lẽ là nhận thấy cảm xúc của ông ta bộc lộ ra quá nhiều, Hoắc Vân Tiêu khẽ mỉm cười, nghiêm túc gật đầu với ông ta.
“Xong rồi!” Lần này, Cố Minh Yến thực sự sắp khóc.
Hoắc Vân Tiêu hơi nhướng mày, hững hờ liếc nhìn đối phương, nụ cười trên môi hơi nhạt đi: “Cậu đã gọi tôi là anh ba, vậy tại sao biết người bị bắt là Nguyễn Nguyễn mà lại không gọi điện thoại báo cho tôi biết một tiếng? Tôi biết vì chức trách cậu phải xử lý công việc một cách công bằng, nhưng cậu cũng nên biết rằng, dù cậu có đưa Nguyễn Nguyễn đến trước mặt ông Lục Thiên Vinh, thì nếu không có bằng chứng thuyết phục, ông ấy cũng sẽ không dám làm tổn thương đến người của nhà họ Hoắc.” Anh ta liếm môi, nói bằng giọng khàn khàn: “Anh ba, chuyện ngày hôm nay là em có lỗi với chị dâu, hôm nào nhất định sẽ đến nhà tạ lỗi.”
Hoắc Vân Tiêu cười nhẹ như gió: “Các cậu cũng chỉ làm theo mệnh lệnh thôi, có gì sai đâu.” Đôi môi tuyệt đẹp của Hoắc Vân Tiêu khẽ cong lên, anh nói bằng giọng trầm khàn vô tình: “Không có thương lượng.”
“Anh ba...” Trong lời nói thể hiện mình rất hiểu, làm cho người nghe cảm thấy rất thoải mái.
Cố Minh Yến nghe vậy thì trên mặt nở một nụ cười. Cố Minh Yến vội vàng hỏi: “Anh ba, vậy còn chuyện nghỉ tết?”
“Hôm nay chị dâu của cậu bị dọa quá sợ hãi, chuyện nghỉ tết xem như cậu lấy công chuộc tội đi.” Hoắc Vân Tiêu nắm tay Tần Nguyễn đi tới trước mặt Cố Minh Yến và Săn chim cắt: “Giờ đã chứng minh vợ tôi vô tội, cô ấy đi được chưa?”
Khóe môi của Cố Minh Yến và Săn chim cắt căng thẳng, hai người đang rất muốn hút một điếu thuốc để bình tĩnh lại. Cố Minh Yến gật đầu lia lịa: “Vâng vâng vâng, em nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng! Lần sau tuyệt đối không tái phạm!”
Lúc này cứ nhận sai hết là được rồi. Anh ấy không biết rõ tình huống, hay là cố tình che giấu?
Hoắc Vân Tiêu đẩy gọng kính trên sống mũi, nheo mắt nhìn Cố Minh Yến, sau đó gật đầu tỏ vẻ mình đã biết: “Trong nhà còn hai thằng nhóc con đang chờ cho ăn, tôi đưa chị dâu ba của cậu về trước.” Đối diện với đôi mắt sâu thẳm đen như ngọc thạch kia, Săn chim sắt cảm giác mình sắp không thở được, hắn ta ngây người nhìn thần tượng trước mặt.
Rõ ràng trên người đối phương tràn ngập khí chất nhẹ nhàng ấm áp, nhưng lại mang đến cho hắn ta một loại cảm giác áp bách vô hình.
Năm xưa Hoắc Tam gia cũng đã từng tham gia đội chiến đấu, thể lực tốt nổi tiếng, đáng tiếc là cơ thể bệnh tật bẩm sinh, không thể thực hiện các bài tập tăng cường vận động lâu dài.