“Kiếp trước anh và e2m chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, anh từng muốn kết hôn cho dù âm dương cách biệt với Đoàn tiểu thư, nhưng tất cả mọi 7người không đồng ý. Thậm chí có lần anh muốn đi theo nàng ấy, nhưng sau đó được gia đình cứu sống, tình cảm của bọn anh7 đáng lẽ phải được công nhận, nhưng lại bị chửi rủa vì anh tìm đến cái chết một cách cực đoan.” Chiếc xe của Hoắc Hưng Đức rời đi.
Tần Nguyễn ngửa đầu nhìn bầu trời, cô hỏi Hoắc Kỳ và Vu Phạm: “Hai người thảo luận xong chưa?” “Được rồi.”
Tần Nguyễn một mình xoay người rời đi. Hoắc Kỳ, người không còn thất tình lục dục, bây giờ không còn tình cảm như người bình thường.
Ánh mắt Hoắc Kỳ lạnh lùng, giọng nói bình tĩnh: “Không cần, cho dù gặp cũng chẳng thay đổi được kết cục, chỉ là sự bất đắc dĩ mà thôi.” “Sự bất mãn và 2bức bách của gia đình, sự thối nát của thời đại và những quy tắc sinh tồn khó có thể cưỡng lại, khiến anh không thể một0 lần nữa hèn nhát tìm đến cái chết, trái tim luôn có hình bóng một người nhưng lại không thể có được, anh chỉ có thể chôn giấu tận đáy lòng và nhớ nhung cả ngày lẫn đêm.”
“Anh kiên trì cả đời không lấy vợ, nhưng là người thừa kế gia tộc phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, dưới sự trói buộc của lễ giáo Nam Triều, anh không thể chống lại nó với sức của bản thân, nhà họ Đoàn đưa em tới nên anh bắt buộc phải cưới em, chúng ta cũng đã có thỏa thuận trước hôn nhân, tôn trọng lẫn nhau là cách sinh tồn tốt nhất.” Cô ta đưa tay chạm vào khuôn mặt xinh đẹp trước mắt.
Nhận thấy ý đồ của đối phương, Tần Nguyễn không né tránh mà đứng yên mặc cho cô ta chạm vào mình. Dưới ánh đèn đường khúc xạ trong đêm tối, đôi mắt đỏ như máu âm trầm kinh khủng của Đoàn tiểu thư nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn đang đứng trên bờ.
Đôi mắt đẫm máu lấp lánh trong bóng tối, chỉ trong chớp mắt, nữ quỷ đã xuất hiện trước mặt Tần Nguyễn. “Anh không biết tại sao Đoàn tiểu thư lại biết chuyện anh kết hôn với em, và cuộc hôn nhân đó được miêu tả đầy tình cảm truyền đến tai nàng ấy như thế nào, anh chỉ biết rằng mình không thể để nàng ấy đau khổ chờ đợi, lại càng không thể nhìn hồn phách của nàng ấy bị tan biến được.”
Nói xong lời cuối cùng, Hoắc Kỳ rơm rớm nước mắt, vẻ mặt tràn đầy áy náy và xấu hổ với Vu Phạm. Hoắc Kỳ nhắm hai mắt, chờ đợi bị rút ra sợi tơ tình.
Hoắc Kỳ cứ tưởng quá trình này rất đau đớn, nhưng vừa nhắm mắt đã nghe thấy Tần Nguyễn nói: “Xong rồi.” Tần Nguyễn đi tới trước mặt Hoắc Kỳ, lực Minh Thần quanh quẩn trên đầu ngón tay.
“Ra tay đi.” “Anh quyết tâm cứu cô ấy, vậy còn em thì sao?”
Hoắc Kỳ quay mặt đi, xấu hổ, áy náy, cảm xúc đau buồn lẫn lộn giống một cơn thủy triều đổ ập lên người cậu ta. Không có tơ tình, vẻ mặt Hoắc Kỳ rất thờ ơ, đôi mắt đầy nước mắt mất đi một chút thần thái và trở nên lạnh lùng hơn.
Sự lạnh lùng này được toát ra từ bên trong, cậu ta dường như đã mất đi cảm xúc và hứng thú với tất cả sinh vật trên đời này. Biết kiếp trước Hoắc Kỳ tự tử vì tình, cô ấy mới là sự tồn tại vô cùng xấu hổ.
Mối tình bảy năm bị phá hủy trong nháy mắt do nữ quỷ xen vào, bây giờ cô ấy phải làm gì. Khi ấy Đoàn tiểu thư đã không còn nhớ tên công tử Vô Song, thậm chí còn không thể miêu tả dung mạo của người đó, nhưng cô ta vẫn kiên trì chờ đợi.
Năm đó Tần Nguyễn chịu đựng sự đau đớn khi rèn luyện thần hồn, mỗi lần ngất đi rồi tỉnh lại, cảnh tượng quen thuộc nhất mà cô nhìn thấy là dáng vẻ thê thảm của Đoàn tiểu thư. Chiếc váy màu sắc trước đó đã được thay bằng một chiếc váy màu trắng, nó càng tôn lên vẻ ngoài tao nhã và khí chất tinh khiết của cô ta.
Chiếc váy trắng này dường như để tế lễ cho người mà cô ta đã chờ đợi mấy trăm năm nhưng không trở lại. Điều này khiến Tần Nguyễn hơi bất ngờ: “Ồ? Cô vẫn nhớ tôi à?”
Lúc Tần Nguyễn gặp Đoàn tiểu thư ở Địa Ngục, cô ta đang trong trạng thái điên điên khùng khùng, có thể làm cô ta nhớ ra Tần Nguyễn không phải chuyện dễ dàng gì. “Hóa ra em là một con hề.”
Vu Phạm chảy nước mắt, nở nụ cười lạnh lùng, cô ấy không hề che giấu sự căm hận của mình đối với Hoắc Kỳ. Vu Phạm vẫn luôn tự hào về mối tình bảy năm với Hoắc Kỳ, đó là con át chủ bài để chống lại sự dây dưa của nữ quỷ, nhưng bây giờ nó lại trở thành một lá bùa đòi mạng.
Tần Nguyễn cũng không đồng tình với Vu Phạm, có lẽ do cô từng chứng kiến cảnh Đoàn tiểu thư máu thịt be bét dưới địa ngục, da thịt bị lột ra để lộ cả xương, nhưng cô ta vẫn hỏi tất cả những con ma quỷ đi ngang qua về chồng mình. Vào lúc Tần Nguyễn đặt tay lên mi tâm Hoắc Kỳ, cô rút ra một quả cầu ánh sáng từ trong người đối phương.
Tần Nguyễn nắm tơ tình chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn hỏi Hoắc Kỳ: “Cậu có muốn gặp cô ấy lần cuối không? Lần tạm biệt này sợ rằng là vĩnh viễn đấy.” Tần Nguyễn giải thích: “Đây là lần đầu tiên cháu đến thành phố Hải, nên muốn Hoắc Kỳ đưa đi dạo một vòng.”
Hoắc Hưng Đức hiểu ý gật đầu, cười nói: “Thanh niên đi chơi với nhau cũng tốt, các cháu định chơi ở đâu? Lát nữa bác sẽ bảo Thừa Anh đi với bọn cháu.” Gặp lại người quen cũ nhưng đối phương không biết mình, tuy nhiên Tần Nguyễn vẫn muốn cô ta được thoát khỏi xiềng xích đau đớn mấy trăm năm qua.
“Nếu đã như vậy thì tôi ra tay đây.” “Thật sao?”
Một giọng nói dịu dàng quen thuộc phát ra từ đáy hồ. Vu Phạm run rẩy: “Hoắc Kỳ, trái tim của anh thật độc ác!”
Hoắc Hưng Đức đã ngồi trong xe hạ kính xuống, nhìn đám người Tần Nguyễn: “Hoắc Kỳ, tại sao vẫn chưa lên xe?” Giọng nói của Vu Phạm lạnh như băng, tràn đầy oán hận: “Anh ấy đã quyết định rồi, tôi có tư cách gì quyết định chứ.”
Tình nghĩa bảy năm đã đổ xuống sông xuống biển, cô ấy còn chẳng có cơ hội níu kéo, trong lòng sao có thể không đau. Đoàn tiểu thư dùng ngón tay lạnh lẽo nâng cằm Tần Nguyễn lên, khuôn mặt quyến rũ và thuần khiết của Tần Nguyễn hiện rõ trong mắt cô ta.
Đoàn tiểu thư cau mày, nhẹ giọng nói: “Hình như tôi đã nhớ ra cô là ai.” Tần Nguyễn đặt một tay phía sau lưng, tay còn lại nhào nặn tơ tình của Hoắc Kỳ, cô thản nhiên nói: “Đương nhiên, bây giờ tôi có thể đưa cô đi, hay là cô không muốn đi?”
Một tiếng soạt vang lên, Đoàn tiểu thư lao ra khỏi mặt nước. Hoắc Chi muốn đi theo nhưng bị cô ngăn lại.
Một lần nữa xuất hiện trước mặt hồ nước nhân tạo tĩnh lặng, Tần Nguyễn đứng trên bờ đi thẳng vào vấn đề: “Đoàn tiểu thư, ra đi, tôi có thể đưa cô vào luân hồi.” Hoắc Kỳ lau mặt, thu lại cảm xúc rồi tiến lên nói: “Bác Tư, bác về trước đi, cháu vẫn còn một số việc phải giải quyết ở chỗ này.”
Hoắc Hưng Đức cau mày, nghi ngờ hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”