Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 930: Chúc mừng anh được làm cha, câu nói mang lực sát thương cực lớn!



Tần Nguyễn ngẩn người trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã đoán ra nguyên nhân, cô thở dài nói: “Vốn là một đứa trẻ không nên sinh ra, xem ra Đoà1n tiểu thư vẫn mềm lòng, cô ấy muốn giữ lại một giọt máu cho nhà họ Đoàn.”

Tần Nguyễn lại hỏi Âm sai: “Đoàn thiếu gia có kết hôn với n2gười phụ nữ đó không?” Những suy nghĩ hoang đường nhất thời tràn ngập trong đầu Hoắc Kỳ, cậu ta dùng sức đè lại trái tim đang đập loạn xạ của mình, cắn răng nói: “Em muốn suy nghĩ một chút.”

Hoắc Kỳ cứ tưởng rằng sẽ không còn vướng bận gì nữa, không ngờ vận mệnh lại trớ trêu như vậy.
Tần Nguyễn vẫy tay với Âm sai, sau đó xoay người trở về.

Đi được vài bước, Tần Nguyễn nhận ra có người đang nhìn mình, cô dừng lại và ngửa đầu nhìn lên lầu.
Chỗ cửa sổ sát đất được ánh nắng xuyên qua những tầng mây chiếu xuống, bóng dáng cao gầy của Hoắc Tam gia phản chiếu trong mắt Tần Nguyễn, hai đứa bé Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đang ở dưới chân anh, chúng ghé vào cửa kính và mỉm cười với cô.

Tần Nguyễn cười dịu dàng, vẫy tay với bọn họ.
Tần Nguyễn híp mắt0 hỏi: “Lão ki bo Minh Vương kia có ý gì vậy?”

Vì Tần Nguyễn nói Diêm Vương là lão ki bo, mà cơ thể vốn đã cúi xuống của Âm sai giờ lại càng cong hơn.
Khoé miệng Tần Nguyễn nhếch lên tạo thành một đường cong vừa phải, cô vươn tay vuốt sợi tóc bên tai: “Cậu không có nhiều thời gian để suy nghĩ đâu, chiều nay tôi sẽ quay về thủ đô.”

Hoắc Kỳ vội vàng nói: “Em sẽ cho chị một câu trả lời trước lúc đó.”
“Tôi, là tôi!”

Hoắc Kỳ dùng tốc độ cực nhanh chạy tới cửa phòng mổ, con ngươi run rẩy nhìn không chớp mắt vào đứa bé trong vòng tay của y tá.
Tần Nguyễn liếc mắt, nhìn thấy Vu Phạm cũng đang đứng trước cửa sổ bên trái.

Khi ánh mắt hai người họ chạm nhau, Tần Nguyễn cũng vẫy tay với cô ấy.
Khi Tần Nguyễn biết Đoàn tiểu thư giữ lại giọt máu cho nhà họ Đoàn, trong lòng cô nảy ra một ý, trùng hợp là nó có liên quan đến Hoắc Kỳ.

Tần Nguyễn cười nói: “Tôi cũng đang định tìm cậu để nói cho cậu một tin đây.”
Tần Nguyễn trầm ngâm nói: “Đoàn tiểu thư đã luân hồi chuyển thế, điều tôi có thể làm bây giờ là giúp cô ấy thoát khỏi số phận cô độc ở kiếp này, những chuyện khác để nói sau.”

Âm sai nói: “Minh Vương bảo cô muốn làm gì cũng được.”
Hoắc Kỳ ngẩng đầu, để lộ đôi mắt đen thâm thuý, giọng nói khàn khàn: “Ý của chị dâu ba là gì?”

Tần Nguyễn nhún vai: “Nếu cậu không có ý kiến gì, tôi sẽ gửi cô ấy cho người không lo cơm áo gạo tiền nuôi.”
Cửa phòng mổ được mở ra, phát ra tiếng bíp bíp, tiếng khóc lớn của trẻ em lọt vào tai mọi người.

Y tá ôm đứa trẻ trong lòng, nhìn thấy người ngoài cửa thì hỏi: “Mọi người là người nhà của bệnh nhân à?”
Tần Nguyễn một tay chống cằm, ánh mắt hiện lên vẻ trầm tư.

Có một số việc hăng quá hóa dở, cô sẽ không vì ham hố lợi ích Minh Vương đã hứa hẹn mà đồng ý trong khi chưa biết rõ tình huống đâu.
Tần Nguyễn cười: “Ồ? Có ích lợi gì đối với tôi?”

“Tăng thêm tuổi thọ.”
“Còn gì nữa không?”

“Hết rồi, nếu Tần tiểu thư không dặn dò gì, tôi xin phép đi trước.”
Tần Nguyễn nhìn thấy vẻ mặt lo lắng, phức tạp, nặng nề của Hoắc Kỳ.

Cô thuận miệng hỏi: “Vì kéo dài dòng máu nhà họ Đoàn, Đoàn tiểu thư lại phải chịu vận mệnh cô độc ở kiếp này, cậu có ý kiến gì không?”
Âm sai lắc đầu: “Không, đối phương đã qua đời từ mấy tháng trước, mẹ của Đoàn tiểu thư ở kiếp này khá là mưu mô7, sau khi đứa trẻ sinh ra, cô ta đã tìm nhà họ Đoàn để đòi tiền. Nhưng Đoàn tiểu thư không biết khí số của nhà họ Đoàn đã hết, Minh Vương nói 7trong vòng ba năm, cả gia đình họ sẽ xuống Âm Phủ. Đoàn tiểu thư giữ gìn giọt máu cho nhà họ Đoàn, chắc chắn sau này cô ấy sẽ sống cô độc cả đ2ời.”

Tần Nguyễn càng nghe càng cảm thấy không đúng, Minh Vương quản lý những chuyện lặt vặt này từ lúc nào.
Câu nói của đối phương khiến đôi mắt của Tần Nguyễn sáng lên: “Bao nhiêu?”

Âm sai nói: “Phúc đức của Đoàn tiểu thư sẽ được chia sẻ cho cô, còn về phần có thể tăng thêm bao nhiêu tuổi thọ, thì phải xem cô giúp Đoàn tiểu thư đến mức nào.”
Tâm trạng của Hoắc Kỳ vừa phức tạp, vừa mong chờ, đồng thời cũng có sự khẩn trương và lo lắng khó tả.

Vu Phạm dựa vào bức tường trắng, khoanh tay trước ngực, lặng lẽ nhìn dáng vẻ này của Hoắc Kỳ, cô ấy cảm thấy mình đi theo tới đây là để tự chịu ngược rồi.
Hoắc Thừa Anh đã giải trừ hôn ước với nhà họ Đoàn vào sáng nay, người đã đính hôn với anh ta trước đây là Đoàn tiểu thư đã qua đời.

Không biết có phải gia đình này làm quá nhiều chuyện ác hay không, mà hôm nay tất cả công ty của nhà họ Đoàn đều bị tổn thất nặng nề, các sự cố không thể cứu vãn liên tục xảy ra.
Tần Nguyễn mỉm cười: “Cậu muốn đi ra ngoài à?”

Hoắc Kỳ gật đầu, đi tới trước mặt Tần Nguyễn: “Anh Thừa Anh muốn gặp em có việc.”
Nhớ lại ký ức tối hôm qua, Tần Nguyễn hơi xấu hổ vì mình đã bộc lộ bản thân trước mặt người lạ.

Tần Nguyễn vừa thu tầm mắt lại thì thấy Hoắc Kỳ từ trong nhà đi ra, đối phương cũng nhìn thấy cô: “Chị dâu ba?”
Hoắc Kỳ ngơ ngác đứng ở đó, một lúc lâu vẫn không nhúc nhích.

Dưới cặp lông mày tuấn tú là đôi mắt đen hiện đầy tơ máu đỏ ngầu, khuôn mặt đẹp đẽ ngập tràn buồn bã.
Tất cả những điều đó chỉ là sự khởi đầu.

Đoàn tiểu thư đầu thai ở nhà họ Đoàn, rõ ràng là tự mình rước lấy hoạ.
Nhà họ Hoắc ở thành phố Hải tìm đến món nợ tình cảm mà Đoàn thiếu gia gây ra ở bên ngoài.

Sản phụ biết mình sắp sinh nên đến bệnh viện từ sớm.
Mặc dù sự thật đúng là như vậy, nhưng Âm sai có thể nói sao?

Đối phương cúi người, nhỏ giọng nói: “Minh Vương nói Đoàn tiểu thư là người có công đức ở Nam Triều, sau khi điều tra ba kiếp trước nữa, cô ấy đều là người lương thiện. Tiếc rằng số mệnh của cô ấy quá khổ, kiếp nào cũng không kết hôn, cô ấy vẫn còn nhân duyên chưa dứt ở thế gian, nếu Tần tiểu thư có thể thúc đẩy nhân duyên của Đoàn tiểu thư, điều này cũng có ích đối với cô.”
Khi đối phương sinh con trong phòng mổ, Tần Nguyễn, Hoắc Kỳ và Vu Phạm chờ đợi ở bên ngoài với những suy nghĩ khác nhau.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Hoắc Kỳ chịu đựng cơn đau thấu tim, liên tục đi qua đi lại trên hành lang.


Chiều hôm đó.
Tần Nguyễn chậm rãi nói: “Không biết nên nói cô ấy là ngốc hay trọng tình nữa, lúc đi đầu thai, Đoàn tiểu thư từ bỏ số mệnh giàu sang mà quyết định giữ lại giọt máu cho nhà họ Đoàn, chiều hôm nay cô ấy sẽ đầu thai ở nhân gian.”

Hoắc Kỳ tự lẩm bẩm: “Làm gì còn nhà họ Đoàn nữa.”
“Thật ra trong lòng cậu cũng đã có quyết định, cần gì phải lừa gạt chính mình.”

Tần Nguyễn lắc đầu rời đi, cô bước vào cánh cửa phía sau lưng Hoắc Kỳ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.