Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 932: Vợ chồng son về thủ đô, hẹn gặp ở thủ đô vào năm sau



Hoắc Kỳ cuối cùng cũng nhận ra Vu Phạm đang tức giận, cậu ta ngẩng đầu lộ vẻ ngạc nhiên.

Nghĩ đến điều gì đó, Hoắc Kỳ lắc đầu cười: “Em đang1 nghĩ đi đâu vậy?”

“Hãy trả lời câu hỏi của em!” Những chuyện thế này thường xuyên xảy ra khiến nữ y tá cảm thấy bất bình.

Hoắc Chi không chịu đựng được khi thấy đối phương cao giọng, cô ta bước tới, nhỏ giọng cảnh cáo: “Xin hãy nhỏ tiếng lại, sức khỏe phu nhân của chúng tôi không tốt, cô ấy không thể bị giật mình.”

Hoắc Chi nói không sai, trước khi tới thành phố Hải, Tần Nguyễn vẫn luôn ở bên cạnh Tam gia, từ tư thế đi xuống cầu thang của Tần Nguyễn thì có thể nhận ra cô đã trải qua chuyện gì trong ba ngày qua.
Cô y tá lúc nãy còn xen vào vì cảm thấy bất bình, bây giờ phải nhìn người phụ nữ vừa bước xuống bàn mổ bằng ánh mắt đầy nghi ngờ nhân sinh, cô ta khẽ há miệng, cảm giác như bị tát vào mặt.

Đúng là tự chịu tội mà!

Cô ta chọc phải ai, tại sao chuyện ghê tởm thế này lại rơi vào đầu mình!
Cô ta nắm chặt chăn, lớn tiếng hỏi: “Các người là ai?”

Giọng nói chói tai, hơi lộ ra một tia hưng phấn kỳ dị.

Hoắc Kỳ ôm Đoàn Nhạc Điềm ở trong nôi vào lòng, lần này cậu ta không cứng ngắc như lúc đầu, nhưng tư thế vẫn hơi khó khăn, dường như cậu ta sợ nếu dùng một chút lực sẽ khiến đứa trẻ bị thương.
Hoắc Vân Tiêu cười nói: “Có thể đi ngay bây giờ.”

Hoắc Vân Tiêu và con vẫn đang chờ Tần Nguyễn trở về, bọn họ có thể đi bất cứ lúc nào mà không cần thu dọn đồ đạc.

“Vậy chúng ta đi thôi.”
“Tại sao trước đây em không phát hiện anh buồn n2ôn như thế này nhỉ, anh có phải kẻ giả mạo không thế, bị người nào đoạt xá rồi à?”

Hoắc Kỳ hé miệng cười, nhưng vẫn không nói gì.

H0oắc Kỳ dường như đã tìm thấy mục đích sống của mình, cuối cùng cũng có động lực để bước tiếp.
“Đưa nó cho nhà họ Đoàn thì đứa bé này có thể nhận tổ tiên, nếu đưa nó cho anh, ai mà biết anh sẽ làm gì!”

Vẻ mặt của người phụ nữ đầy ghê tởm, nhưng ăn nói lại rất đường hoàng.

Hoắc Kỳ nhìn cô ta thật sâu, trong ánh mắt bất an của đối phương, cậu ta khẽ lắc đầu.
Hoắc Kỳ cụp mắt, nhìn đứa trẻ trong lòng, sắc mặt dịu lại: “Đứa trẻ này có duyên với tôi, tôi có thể cho cô một khoản tiền để sống thoải mái cả đời, đứa bé này thuộc về tôi, sau này không liên quan gì đến cô nữa.”

Tròng mắt người phụ nữ xoay chuyển, ánh mắt hiện lên vẻ tham lam, cô ta lớn giọng hỏi: “Dựa vào cái gì?”

Mọi người rất dễ dàng nhận ra cô ta đang hét giá.
Nghe tin nhà họ Đoàn sắp phá sản, người phụ nữ vô cùng bàng hoàng và kinh hãi.

Khuôn mặt Hoắc Kỳ tràn đầy lạnh lùng, trầm giọng nói: “Cô có thể xem tin tức nóng hôm nay, xem lời tôi nói có phải là thật hay không.”

Thấy Hoắc Kỳ nói rất chắc chắn, người phụ nữ cảm thấy không ổn: “Anh muốn làm gì?”
Trước khi đi, anh muốn gặp cậu ta một lần.

Biết được tin tức, Hoắc Kỳ vội vã chạy xuống lầu, lúc này Hoắc Vân Tiêu đã ngồi vào xe rồi.

Anh vẫy tay với Hoắc Kỳ, chờ cậu ta đến gần thì lạnh nhạt nói: “Qua Tết cậu lên thủ đô đi, bên Tập đoàn HEA đã sắp xếp công việc cho cậu rồi, cậu có thể leo cao bao nhiêu thì còn tùy thuộc vào năng lực của chính cậu.”
“Tôi có thể cho cô ba mươi triệu, tăng thêm 10 triệu là để mua đứt quan hệ mẹ con giữa hai người, sau này cô không được phép có bất kỳ liên hệ nào với con của mình, nếu cô vi phạm thỏa thuận giữa chúng ta, tôi sẽ khiến cô không còn gì cả!”

Người phụ nữ cố kìm nén khóe môi đang muốn nhếch lên của mình, cô ta vội vàng nói: “Ba mươi thì ba mươi, lúc nào anh đưa cho tôi?”

Hoắc Kỳ hếch cằm với vệ sĩ đứng ngoài cửa, đối phương bước vào, cậu ta ra lệnh: “Đưa chi phiếu cho cô gái này.”
Từ đầu đến cuối, người phụ nữ không hề liếc mắt nhìn đứa trẻ trong lòng Hoắc Kỳ.

Sau khi cầm tấm séc, cô ta nhìn chằm chằm dãy số trên đó, khuôn mặt tái nhợt đỏ bừng lên, vẻ mặt hưng phấn như phát điên.

Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Hoắc Kỳ lộ vẻ chán ghét.
Vu Phạm đứng bên cạnh cô, nhìn xuống dưới và nghịch móng tay sạch sẽ gọn gàng của mình, cứ như thể không nghe thấy gì.

Còn về phần Hoắc Kỳ, cậu ta hoàn toàn tập trung vào đứa trẻ, trong căn phòng bệnh rộng lớn này, chẳng có ai để ý đến sự ồn ào bên ngoài.

Cánh cửa phòng bệnh khép hờ bị đẩy từ bên ngoài, mấy y tá và bác sĩ đẩy người phụ nữ vừa rời khỏi bàn mổ vào trong.
Vừa được thả ra khỏi phòng, Tần Nguyễn đã lao ngay đến thành phố Hải.

Tối hôm qua uống say, Tần Nguyễn bị người nào đó giày vò đến nửa đêm, tình trạng sức khỏe của cô bây giờ còn phải chờ kiểm tra.

Y tá không vui, khóe môi giật giật, cô ta nghĩ đến người bệnh vẫn còn rất yếu do vừa rời khỏi bàn mổ.
Nếu Đoàn Nhạc Điềm thực sự lớn lên bên một người mẹ ruột như vậy, không biết sau này cô bé phải chịu những đau khổ như thế nào.

Hoắc Kỳ ôm đứa trẻ trong lòng, càng quyết tâm phải nuôi dạy nó thật tốt.

Khi cô bé lớn lên, có lẽ Hoắc Kỳ đã sắp xuống mồ, trước lúc đó, cậu ta sẽ sắp xếp cho cô bé một cuộc sống sung túc cả đời.
“Vâng, Thất thiếu.”

Người vệ sĩ cầm tấm séc mà anh ta đã chuẩn bị trước khi đến, đặt nó xuống chiếc gối trắng trên đầu người phụ nữ.

Ánh mắt người phụ nữ sáng lên, cô ta không quan tâm đến vết thương đau đớn, vươn tay chộp lấy tấm séc.
Hoắc Kỳ cười nhạo nói: “Đương nhiên, nếu cô không đồng ý, tôi vẫn sẽ dùng thủ đoạn đặc biệt để đứa bé trên danh nghĩa thuộc về tôi, còn cô sẽ chẳng nhận được một đồng nào cả.”

Người phụ nữ trợn mắt, gào lên căm phẫn: “Đây là đứa con tôi vất vả mang thai mười tháng mới sinh ra, tại sao anh lại muốn cướp nó đi!”

Hoắc Kỳ sờ lên chóp mũi Đoàn Nhạc Điềm, động tác rất thân mật.
Hoắc Kỳ lập tức thuận thế gọi luôn: “Vâng, anh ba!”

“Cậu sắp xếp mọi thứ trong nhà đi, hẹn gặp lại ở thủ đô vào năm sau.”

Hoắc Kỳ trịnh trọng gật đầu: “Em hiểu rồi.”
“Anh cũng vậy.”

Vu Phạm vứt lại một câu không nóng không lạnh rồi đi ngang qua cậu ta đến chỗ chiếc xe màu đen.

Nhìn theo bóng lưng cô, Hoắc Kỳ gọi giật lại: “Vu Phạm!”
Y tá vừa định nói tiếp thì bị bác sĩ trung niên ở bên cạnh giữ chặt ống tay áo.

Thấy tình hình phòng bệnh không đúng, người đàn ông này bình tĩnh nói với Hoắc Chi: “Xin lỗi, chúng tôi đang chuẩn bị làm ca phẫu thuật tiếp theo, bệnh nhân sẽ giao cho mọi người chăm sóc, nếu bệnh nhân có bất kỳ khó chịu nào, mọi người có thể gọi đến bàn y tá, bác sĩ sẽ ở đó trực 24/24 giờ.”

Hoắc Chi không lên tiếng, ánh mắt vô cảm nhìn y tá và bác sĩ trước mặt.
Người đã đi xa dừng bước bước, nhưng không quay đầu.

Hoắc Kỳ siết chặt nắm tay, cậu ta há mồm nhưng không biết nên nói cái gì.

Cậu ta cảm thấy nếu cứ nhìn cô ấy rời đi như vậy, thì sau này bọn họ sẽ không gặp lại nhau nữa.
“Người nhà của bệnh nhân đâu? Đứa trẻ được đưa đi mà không quan tâm đến bệnh nhân à?”

Bên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng quát tháo, khiến tất cả mọi người trong phòng bệnh đều nghe thấy.

Tần Nguyễn ngồi dựa vào ban công, đôi chân không hề nhúc nhích.
Thấy hai bên giằng co, Vu Phạm chế giễu: “Chúng tôi không phải người nhà của bệnh nhân, bọn tôi đến đây chỉ vì đứa trẻ và không chịu trách nhiệm về tình trạng cơ thể của cô ta.”

“Cái này…” Bác sĩ lộ vẻ khó xử nhưng cũng không hề ngạc nhiên.

Nằm trên giường bệnh, người phụ nữ còn chưa hết thuốc tê từ từ mở mắt, nhìn thấy trong phòng toàn người lạ, đồng tử của cô ta co rút kịch liệt.
Mọi người rời khỏi phòng bệnh dưới sự hộ tống của Hoắc Chi.

Trong phòng bệnh rộng lớn chỉ còn lại nữ bệnh nhân đang nằm trên giường, cùng với bác sĩ và y tá đang há hốc mồm vì sốc.

Vừa rồi, bọn họ đã được chứng kiến cảnh bán con gái lấy tiền.
Ánh mắt Vu Phạm lập tức trở nên nghiêm túc, ngọn lửa giận tràn ngập toàn thân dườn2g như có thể thiêu cháy Hoắc Kỳ.

“Không.” Hoắc Kỳ dùng ngón tay gãi lòng bàn tay đứa trẻ, dịu dàng nói: “Cô ấy muốn kéo dài dòng máu nhà họ7 Đoàn, vậy anh sẽ giữ cái họ đó, còn tên thì là Nhạc Điềm đi, Nhạc là vui vẻ không lo nghĩ, Điềm là thoải mái tự nhiên.”

Vu Phạm khẽ thở ph7ào, nhưng nghĩ đến giọng nói dịu dàng như nước của Hoắc Kỳ, toàn thân cô ấy lại nổi da gà.
Còn lừng khừng nữa là sắc trời sẽ càng ngày càng muộn, Tần Nguyễn không muốn để cho người nhà họ Hoắc phải đợi mình.

“Được.” Hoắc Vân Tiêu bế hai đứa bé đứng dậy.

Bốn người nhà bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất xuống lầu, đồng thời Hoắc Vân Tiêu cho người đi thông báo với Hoắc Kỳ.
Thấy hai người đạt thành hiệp nghị, Tần Nguyễn đút hai tay vào túi quần, đứng dậy, nói: “Chuyện đã giải quyết xong, chúng ta đi thôi.”

Những người lớn tuổi trong nhà họ Hoắc vẫn chờ cô về ăn Tết, cô không thể bỏ lỡ bữa cơm đoàn viên.

Hoắc Kỳ bế đứa trẻ gật đầu, Vu Phạm đương nhiên cũng không có ý kiến.
Hoắc Kỳ bế đứa bé, bước từng bước đến trước mặt người phụ nữ đang nằm trên giường.

Vẻ mặt Hoắc Kỳ tràn đầy âm trầm và nghiêm nghị, môi mỏng khẽ hé mở: “Tôi họ Đoàn, trước khi tới đây đã điều tra rất rõ ràng, cô định dùng đứa trẻ này đến nhà họ Đoàn để đổi lấy một khoản tiền, nhà họ Đoàn sắp sụp đổ rồi, có thể nói là tự bảo vệ cũng khó.”

“Không thể nào!”
Hoắc Vân Tiêu đang ngồi trên ghế nằm ngoài ban công, bế hai đứa bé phơi nắng.

Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Hoắc Vân Tiêu quay đầu nhìn về phía cửa, thấy người đi vào là Tần Nguyễn, khuôn mặt đẹp trai đầy vẻ dịu dàng: “Về rồi à.”

Tần Nguyễn hỏi: “Ừ, khi nào chúng ta về thủ đô?”
Vu Phạm từ chối ngay: “Không cần đâu, sư đệ tới đón em rồi.”

Lúc này, một chiếc ô tô màu đen cách đó không xa bấm còi inh ỏi.

Nhìn thấy biển số xe quen thuộc, Hoắc Kỳ biết người đến là ai, cậu ta nói với Vu Phạm: “Năm mới an khang.”
Cậu ta không thèm nhìn người nằm trên giường bệnh, giọng nói đầy lạnh lùng và áp bách: “Chính vì vậy tôi mới cho cô hai lựa chọn.”

Tròng mắt người phụ nữ xoay chuyển, cô ta há mồm hét giá: “Tôi muốn tiền! 50 triệu!”

Hoắc Kỳ ngước mắt lên, khí chất uy nghiêm trầm tĩnh, cậu ta bình tĩnh nói: “Theo điều tra của tôi, cô định đòi nhà họ Đoàn 20 triệu, đến lượt tôi thì tăng lên gấp đôi, cô thật sự dám nói đấy.”
Vu Phạm kéo vali chậm rãi đi tới: “Đi, em về môn phái ăn tết.”

Cô ấy vốn là đệ tử của môn phái Trường Sinh nên phải trở về ăn tết.

Hoắc Kỳ nói: “Anh đưa em về nhé?”
“Mấy người làm gì thế, tại sao lại để mẹ của đứa trẻ một mình?”

Người cao giọng chính là y tá đã đứa đứa trẻ cho Hoắc Kỳ ở ngoài phòng mổ.

Thấy Hoắc Kỳ đứng trước cũi, cô ta không vui nói: “Anh làm chồng kiểu gì thế, tại sao không hề quan tâm đến mẹ của con mình?”
Hoắc Vân Tiêu nâng kính cửa sổ lên, đưa tay ôm lấy Tần Nguyễn ở bên cạnh rồi ra lệnh cho tài xế: “Lái xe.”

Hoắc Kỳ đứng tại chỗ nhìn đoàn xe đi xa, cho đến khi bóng dáng xe biến mất không còn nhìn thấy nữa, cậu ta mới quay người đối mặt với Vu Phạm đang đứng ở cửa.

Nhìn thấy vali trong tay Vu Phạm, cổ họng Hoắc Kỳ khô khốc: “Em đi à?”
Đây lẽ ra đây là kết quả tốt nhất, nhưng từ đầu đến cuối cậu ta luôn cảm thấy mình đã khiến đối phương thiệt thòi, nên muốn làm gì đó cho cô.

Vu Phạm đợi lâu nhưng không thấy Hoắc Kỳ nói gì, bèn nhấc chân tiếp tục tiến lên.

Lúc này, Hoắc Kỳ hô lên với bóng lưng của cô: “Vu Phạm, nếu em gặp phải chuyện gì khiến mình thấy không thoải mái thì có thể tới tìm anh bất cứ lúc nào!”

Bước chân Vu Phạm lại dừng lại, cô ấy dùng giọng điệu giễu cợt, nói: “Tìm anh làm cái gì? Để anh cười nhạo em à?”

Hoắc Kỳ thành khẩn nói: “Anh làm nơi trút giận cho em!”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.